Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 177
"Tiên sinh, ngài uống gì không?"
Nhân viên đưa cho tôi một Menu.
"Cho một chai rượu trắng đi."
Tôi không nhìn cái danh sách kia, thuận miệng nói.
Nhân viên kia dùng vẻ mặt kì quái nhìn tôi, nghĩ thầm trong quán Bar thì làm gì có rượu trắng!
Mà người nói như vậy, thì chỉ có hai loại người, một là người này lần đầu tiên tới quán Bar, còn một loại khác là người này có chủ tâm tới gây sự.
Đương nhiên không loại trừ một loại người nữa, đó là người bị bệnh thần kinh.
"Tiên sinh, trong quán Bar chúng tôi không có rượu trắng, ngài dùng một chút Whiskey hoặc là bia..."
Do nguyên nhân nghề nghiệp, nên người này vẫn kiên nhẫn mỉm cười giải thích.
"Không có thì cậu không biết đi mua hay sao?"
Tôi tiện tay móc ra mấy tờ 100 đồng, ném lên trên bàn.
Người phục vụ không nhận, mà nói vào ống nghe ở bên cạnh:
"Tiểu Mã ca, anh tới bàn số tám một chút, có chuyện xảy ra."
Tiểu Mã ca? Đây chẳng phải là nhân vật trong phim Hồng Kông "Bản sắc anh hùng" hay sao ?
Lúc tôi còn đang suy nghĩ xem "Tiểu Mã ca" này là ai, thì có một thanh niên mặc một bộ âu phục đen, ca vát trắng, trong miệng còn ngậm cây tăm bước nhanh tới.
Đúng là người này có chút giống Tiểu Mã ca ở trong phim, nhưng người này trên mặt lại có một vết sẹo to, đúng là có chút làm người khác kinh sợ.
Tiểu Mã ca đi tới trước bàn của tôi, hỏi người phục vụ:
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Người này muốn uống rượi trắng!"
Người phục vụ nói.
"Mày đã giải thích chưa?"
Tiểu Mã ca cau mày hỏi.
"Đã giải thích rồi, nhưng hắn lại rút tiền bảo tôi đi mua."
Tiểu Mã ca nghe xong, mặt lập tức trầm xuống, đặt mông ngồi dối diện với tôi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
"Vị huynh đệ này, đây là lần đầu tiên cậu tới đây chơi hay sao? Quán Bar cũng có quy định, có rất nhiều loại rượu, nhưng lại không có rượu trắng."
"Sao vậy? Còn thiếu tiền ư?"
Nói xong, tôi lại móc mấy trăm đồng, ném lên mặt bàn.
"Có tiền thì giỏi lắm hay sao? Lão Tử nói cho mày biết, mày đúng là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt! Đã tới nơi này phải theo quy của của quán Bar! Tao xem mày đúng là tới đây gây chuyện?"
Tiểu Mã ca vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói.
"Anh cho rằng, tôi tới đây gây chuyện, thì anh còn ngồi đây mà nói được hay sao?"
Tôi lạnh lùng nói.
"Mẹ kiếp, mày muốn chết sao! Có tin Lão Tử quảng mày ra ngoài hay không?" Tiểu Mã ca đứng lên, chỉ vào người của tôi quát lớn:
"Người đâu, đem thằng này ném ra ngoài!"
"Tiểu Mã ca, chuyện gì xảy ra vậy? Là hắn sao? Dám ở chỗ này gây chuyện, muốn đi gặp Diêm Vương hay sao!"
Tiểu Mã ca vừa gọi, đã có 4, 5 người chạy tới, người nào cũng nhuộm tóc xanh, đỏ, tím, vàng, đúng là loại lưu manh trong xã hội.
"Lão đại của chúng mày là ai?"
Tôi lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, mấy người này chỉ được cái bề ngoài, sức chiến đấu vô cùng thấp, không thể chịu được nếu tôi động thủ.
Đám người này dọa người thường còn được, chứ gặp phải người có tài, chỉ sợ không qua được 10 chiêu.
"Lão đại của bọn tao? ****, con mẹ nó, mày mù hay điếc, lão đại của chúng tao đương nhiên là Tiểu Mã ca rồi!"
Một tên lưu manh đầu vàng, chỉ vào người của tôi lớn lối nói.
"Đợi một chút!"
Tiểu Mã ca vung tay lên, đi tới, nói với tôi:
"Huynh đệ cũng là người cùng đường hay sao? Chúng tôi đi theo Đức ca!"
Trong giới hắc đạo cũng có một quy củ, đánh nhau phải tự giới thiệu về mình, tránh cho việc người mình đánh người mình.
"Đức ca?"
Tôi sửng sốt, tại sao lại mọc ra một Đức ca rồi? Lão đại của bọn hắn không phải là Quách Khánh hay sao?"
Tôi lại tiếp tục hỏi:
"Lão đại Đức ca của các người là ai?"
"Mẹ kiếp, tiểu tử mày đùa tao có phải không? Ngay cả Đức ca còn không biết, thì còn đánh rắm được gì, Lão đại của Đức ca, mày không xứng để hỏi!"
Tiểu Mã ca cả giận nói, hắn cho là tôi bịa chuyện.
"Hừ, mấy thằng chúng mày đúng là không có óc, tao hỏi lại một lần nữa, Lão đại của Đức ca là ai? Nếu như mày không nói rõ, thì hậu quả tự mày gánh chịu!"
Tôi lãnh đạm nói.
Sở dĩ tôi hỏi cặn kẽ tới như vậy, chính là tôi sợ đánh phải thủ hạ của Quách Khánh, với lại mấy người này còn chưa xứng để tôi động thủ.
"Vậy thì tao nói cho mày biết, lão đại của Đức ca là Tam ca! Cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo của thành phố Tân Giang!"
Tiểu Mã ca cố nén giận nói.
"Tam ca? Sao lại là Tam ca?"
Tôi kỳ quái, chẳng lẽ lại có bang phải khác xuất hiện rồi sao? Tại sao tôi không biết ai cả?
"Mày biết Tam ca?"
Tiểu Mã ca thấy vẻ mặt kỳ quái của tôi, liền vội vàng hỏi.
"Không biết." Tôi nói.
"Con mẹ nó! Mày đúng là muốn chết mà, dám đùa bỡn lão tử? Các huynh đệ, lên cho tao, đuổi tiểu tử này đi ra ngoài… không bò ra ngoài!"
Tiểu Mã ca hổn hển nói.
Nếu đã xác định đám người này không phải là người của Quách Khánh, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!
Cho dù đám người này là người của Quách Khánh, tôi cũng muốn xuất thủ thay hắn quản giáo một chút!
Đúng là một đám người không có đại não. Người dám tới nơi này lớn lối, chắc chắn không phải là một người bình thường, vạn nhất đắc tội phải một đại nhân vật, vậy thì hậu quả sẽ không tốt, không những bản thân lo không xong, mà bang hội cũng tan tành!
Tôi đứng dậy, không đợi hắn kịp phản ứng, tát một cái trên mặt của Tiểu Mã ca!
"A... !"
Tiểu Mã ca gào lên một tiếng như heo bị chọc tiết, nửa má bên phải trong nháy mắt sưng lên như cái bánh bao, trên khóe miệng còn mang theo mấy tia máu, lấy tay bưng lấy cằm.
Xem ra cái tát này của tôi cũng không nhẹ.
"Mẹ kiếp, mày dám đánh tao? !"
Tiểu Mã ca thiếu chút nữa bị tôi đánh cho ngất đi! Hắn không nghĩ tới người này lại dám động thủ ở đây, hơn nữa một chút điềm báo cũng không có! Cho đến khi có cảm giác đau, thì hắn mới kịp lấy tay bưng mặt, một tay chỉ vào tôi, nói:
"Còn lo lắng gì nữa, xông lên diệt hắn đi!"
Mấy tiểu lưu manh ở bên cạnh bị hành động của tôi làm cho sửng sốt, không biết phải nói cái gì cả!
Dám tới đây gây chuyện, không để bọn họ trong mắt, lại con dám chủ động đánh người, đúng là lần đầu tiên bọn họ gặp được!
Chẳng lẽ người này ăn tim gấu gan báo hay sao? Hắn không biết chuyện này sẽ mang lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng hay sao? Lúc này nghe thấy Tiểu Mã ca la lên, bọn họ mới hoàn hồn, xông tới.
Bọn tiểu lưu manh này lúc bình thường đánh nhau rất hăng, nên không để tôi vào trong mắt! Coi cái tát của tôi chỉ là sự kiện ngoài ý muốn! Tên đầu vàng tiện tay cầm một chia rượu ở gần đó đi tới.
"Dám đánh lén lão đại của chúng tao, hôm nay tao sẽ đánh cho mày sống đời thực vật!"
Đầu vàng hét lớn lao tới.
Tôi đứng ở đó căn bản không có bất kỳ né tránh gì, chỉ bằng với tốc độ này mà muốn đánh nhau với tôi!
Đợi khi tên tóc vàng lao tới, tôi tiện tay tước luôn chai rượu trên tay hắn, sút cho hắn một cước, Tên tóc vàng bay ra ngoài đập vào một cái bàn, máu chảy lênh láng, lập tức ngất đi.
Chỉ mới vừa giải quyết xong tóc vàng, thì một người tướng mạo lực lưỡng cầm cái ghế đập tới tôi, tôi nhảy tránh sang một bên, tránh thoát cú đập của hắn, thừa dịp hắn còn chưa kịp thu tay về, tôi đấm một đấm vào bụng của hắn.
Chỉ nghe "A" một tiếng hét thảm thiết kêu lên, người này ôm bụng lăn quay ra đất, trên trán những giọt mồ hôi to bằng ngón tay rơi xuống.
Tôi nghĩ lục phủ ngũ tạng của người này bị tôi đấm cho đảo lộn vị trí rồi!
Hai tiểu lưu manh ở bên cạnh thấy tôi hung hãn như vậy, chỉ trong nháy mắt đã giải quyết hai người, thì không khỏi sửng sốt!
Nhưng mà cảnh tượng này, bọn chúng đã thấy nhiều, cho nên chúng không một chút nào nao núng, cũng không biết lấy thiết côn từ đâu, hung hăng đập tới chỗ tôi, mà cái thiết côn lại muốn chào hỏi cái đầu của tôi mới sợ!
Mẹ kiếp, đám người này đúng là muốn giết người à, cầm cái thiết côn như vậy, đập vào đầu thì có nứt toác như quả dưa chứ còn gì nữa? Đánh nhau thì có thể, nhưng đừng có hạ sát thủ!
Tôi vô cùng tức giận, hét lớn một tiếng vọt tới, vươn hai tay ra, mỗi tay nhấc một người cầm thiết con, sau đó dùng lực quay chúng một vòng, rồi cho chúng đập vào nhau.
Chỉ nghe thấy "Oa oa" hai tiếng kêu thất thanh, thanh âm mới chỉ có lóe lên như vậy, thì đã ngất đi rồi.
Lúc tôi ném hai người này xuống, thì thân thể chúng đã nhũn như bún, nằm ngang một bên!
Tiểu Mã ca kinh hãi nhìn tôi, chỉ vào người của tôi hét lớn:
"Mày chờ đấy, mày chờ đấy, đừng có đi, lão tử hôm nay nhất định phải phế mày!"
Nói xong, hắn nhanh chân chạy ra ngoài.
Tôi cười một tiếng, cũng không để ý, đây chẳng qua là kỹ xảo của bọn tiểu lưu manh đánh nhau mà thôi, trước khi chạy, còn ném ra mấy câu như vậy, là để bảo toàn mặt mũi, chứ không có gì đáng lưu ý cả.
"Phục vụ!"
Tôi gọi cái tên phục vụ đang đứng ngẩn ngơ ở một bên.
"A!" Người phục vụ sửng sốt, hắn sợ hết hồn, vội vàng hấp tấp chạy tới, ăn nói rất cung kính:
"Xin hỏi tiên sinh, ngài cần gì vậy?"
"Mang một chai rượu trắng tới đây, có được hay không?"
Tôi rất tùy ý hỏi.
"Được, được! Tôi lập tức đi mua ngay, tiên sinh ngài chờ một lát!"
Hắn là người chứng kiến toàn bộ quá trình, chứ đâu dám nói không! Lá gan của hắn vốn bị dọa cho sắp vỡ, nên vội vàng nhanh chân chạy đi.
"Huynh đệ, thân thủ của cậu rất tốt!"
Một trung niên nam nhân mặc âu phục đen đi tới, mỉm cười nhìn tôi, nói.
"Cũng vậy mà thôi!"
Tôi nhàn nhạt nói.
Nhìn người này cười nói, nho nha lễ độ, lửa giận trong lòng tôi cũng tiêu tan không ít.
"Cậu không ngại nếu tôi ngồi xuống nói chuyện chứ?"
Người mặc âu phục đen giơ chén rượu trên tay, nói.
"Xin cứ tự nhiên!" Tôi vươn tay làm tư thế xin mời.
"Không biết huynh đệ làm việc ở đâu?"
Sau khi người mặc âu phục đen ngồi xuống, liền đưa cho tôi một chén Hồng tửu.
"Không có việc làm." Tôi cười cười nói.
"Không có việc làm? Huynh đệ không phải là đang đùa tôi đấy chứ?"
Người mặc âu phục đen kinh ngạc há to miệng nói.
"Rất kì quái hay sao? Xã hội cạnh tranh kịch liệt như vậy, kiếm việc làm đâu có dễ !"
Tôi lắc đầu, trêu chọc nói.
Ở địa phương này, rất ít có người nói thật, ở nơi khác có người chỉ mới quen biết nhau cũng có thể trờ thành tri âm, nhưng mà đã ở trong quán Bar, thì đó là nơi không quen người lạ.
"Lấy thân thủ của huynh đệ, chẳng lẽ lại không tìm được một công việc vừa ý?"
Người mặc âu phục đen tiếp tục hỏi.
"Anh nói tôi đi làm hộ vệ hay sao?"
Tôi kỳ quái hỏi, người này không phải là muốn bảo tôi làm cận vệ cho hắn đấy chứ!
Nhìn hành động cử chỉ của hắn, cũng có thể nhận ra hắn là một người trong xã hội thượng lưu!
"Hộ vệ? Ha hả, huynh đệ cậu đã đoán đúng rồi, đúng là hộ vệ! Nhưng lời của tôi lại khác với những loại đi bảo vệ ở quán Bar và bãi gửi xe".
Người mặc âu phục chậm rãi nói:
"Hộ vệ theo lời tôi nói, chính là bảo vệ, hay nói cách khác chính là hộ vệ tư nhân đấy, cậu có biết không?"
Tôi toát mồ hôi! Người này quả nhiên muốn mời tôi làm hộ vệ! Nhưng mà tôi cũng chẳng có việc gì, cứ tiếp tục đùa hắn cho vui, cho nên tôi nói:
"Giống như những người thường thấy trong phim ảnh hay sao?"
"Huynh đệ quả nhiên thông minh!"
Vừa nói, người mặc âu phục đen, móc từ trong túi ra một cái danh thiếp, nói:
"Kẻ hèn này họ Trần, đây là danh thiếp của tôi. Nếu như huynh đệ chịu tới công ty của chúng tôi làm việc, thì tiền lương ít nhất cũng là hơn một vạn đồng!"
Hơn một vạn đồng? Có nhầm hay không vậy, buôn bán hơn một tháng cũng chỉ kiếm được có hơn 1 vạn đồng, bọn họ là cái công ty gì vậy?
Tôi nhận lấy danh thiếp nhìn xem, thì phía trên có viết: Công ty bảo an Thanh Long, quản lý: Trần Tuấn Đông.
"Công ty bảo an Thanh Long?"
Tôi trầm ngâm một chút.
Tôi lật mặt sau của tấm danh thiếp, thì trên đó có ghi: chuyên cung cấp cận vệ.
Chuyện này cũng tốt, thật ra tôi cũng muốn thuê mấy tên cận vệ! Cho nên tôi đút danh thiếp vào trung túi, sau đó gật đầu mỉm cười với Trần Tuấn Đông, nói:
"Cám ơn ngài, Trần tiên sinh, sau khi trở về tôi sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ liên lạc lại với ngài sau!"
"Được vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa."
Người mặc âu phục gật đầu, đứng dậy rời đi nói:
"Hy vọng có thể gặp lại ngài một lần nữa!"
"Tôi nghĩ sẽ rất nhanh thôi!" Tôi nói.
"Đúng rồi, lúc nãy câu chọc phải đám người kia, tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng rời khỏi đây! Cái tên Tiểu Mã ca kia nhất định là chạy về gọi cứu binh, thừa dịp hiện giờ chưa tới, cậu mau rời đi, tôi nghĩ không ai dám ngăn cậu đâu."
Người mặc âu phục đen bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay người lại nói.
"Không cần phải lo lắng, tôi không sao đâu."
Tôi lắc đầu nở nụ cười.
"Người ta nói: song quyền nan địch tứ thủ, cậu hãy cẩn thận một chút! Một thân công phu của cậu, nếu như bị phế đi thì thật đáng tiếc!"
Người mặc âu phục đen thấy tôi không coi chuyện này ra gì, cũng không còn nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tôi uống một chén rượu trắng do người phục vụ mang tới, khoan thai tự đắc nhắm mắt dưỡng thần.
Gần đây có một số chuyện phát sinh thật quá hồ đồ! Từ Hứa Vân đến Diệp Tiêu Tiêu rồi lại đến Ngô Huỳnh Huỳnh, lần đầu tiên tôi thấy, trong vấn đề tình cảm, tôi thật ngu ngốc!
Đang lúc tôi suy nghĩ, thì âm thanh hung ác của Tiểu mã ca truyền vào trong tai của tôi:
"Tam ca, chính là thằng này, hắn đánh mấy huynh đệ chúng tôi bị thương, anh nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!"
"Mẹ kiếp mày thật ngu và thật vô dụng! Không biết cái thằng nhãi kia làm sao có thể thu thập được đám tiểu đệ của mày, đúng là vô dụng!"
Một âm thanh âm trầm cắt ngang lời của Tiểu mã ca, sau đó tiếp tục nói:
"Bản thân tao cũng muốn nhìn xem ai lớn gan như vậy, dám ở địa bàn của tao giương oai, tao không đánh hắn thì không..."
Bỗng nhiên thanh âm của Tam ca đột nhiên ngừng lại, đôi mắt lóe sáng, chắp tay, dùng âm thanh nịnh hót nói:
"A, Hóa ra là lão tổ tông đại giá quang lâm! Tam hầu tử tham kiến lão tổ tông!"
Tôi ngẩng đầu nhìn kỹ, hóa ra người được gọi là Tam ca này chính là thủ hạ của Quách Khánh, Đinh Bảo Tam!
Tôi thấy hắn gọi tôi là lão tổ tông thì dở khóc dở cười, từ lần bị mấy tiểu đệ của Quách Khánh gọi như vậy, thì một truyền mười, mười truyền một trăm, cho nên cảm đám thủ hạ của Quách Khánh đều gọi "lão đại của lão đại" thành "Lão tổ tông"!
Đinh Bảo Tam cung kính, cúi người nói:
"Lão tổ tông, lúc nãy thật sự là đắc tội rồi!"
"Tam ca! chính là thằng chết tiệt này đánh bốn huynh đệ của em!"
Tiểu Mã ca vẫn không hiểu, chỉ vào người tôi quát lớn.
"Con mẹ mày!"
Đinh Bảo Tam tức giận, giơ tay tát luôn một cái nói:
"Mau gọi lão tổ tông đi! Đây chính là lão đại của Quách lão đại, mày muốn chết hay sao!"
Tiểu Mã ca mới bị tôi tát cho một cái vào một bên má, nay lại bị Đinh Bảo Tam tát vào bên còn lại, cả hai bên đều sưng phồng lên, trông giống như hai quả cà chua.
Tiểu Mã ca hai tay bụm mặt, hắn chẳng biết làm sao nữa, nơm nớp lo sợ nói với tôi:
"Lão tổ tông!"
"Hừ!" Đinh Bảo Tam hừ lạnh một tiếng, đẩy Tiểu mã ca sang một bên, nói:
"Mày đúng là có mắt như mù, nếu bây giờ mà Quách gia trách tội, tao cũng không đỡ được cho mày đâu!"
Tiểu Mã ca lúc này mới ý thức tính nghiêm trọng của sự việc, mặc dù hắn không biết người trước mặt này làm cái gì, nhưng nghe khẩu khí của Tam ca, thì người này chắc chắn còn mạnh hơn so với Quách lão đại!
Nghĩ đến đây, Tiểu Mã ca chẳng còn chú ý tới mặt mũi gì nữa, hắn chạy tới, cung kính nói với tôi:
"Lão tổ tông, lúc nãy đắc tội, mong ngài rộng lượng tha thứ! Tiểu đệ không hiểu quy củ, xin lão tổ tông trách phạt!"
"Bỏ đi "
Tôi phất phất tay nói:
"Chuyện này cứ như vậy đi! Tam Hầu Tử, ngươi cũng không cần báo cho Quách Khánh đâu. Nhưng nói với thủ hạ của ngươi một chút, sau này làm việc cần động não, trước khi động thủ phải thăm dò lai lịch của người khác! Hôm nay đụng phải ta là còn tốt, chứ nếu đụng phải loại công tử thế gia, nhị thế tổ, thì không biết chuyện này sẽ thế nào!"
Ngôn ngữ của tôi nhu hòa, cũng không phải dạng ép người quá đáng. Dù sao đám người kia vẫn là thủ hạ của Quách Khánh.
"Cám ơn! Cám ơn lão tổ tông!"
Tiểu Mã ca cảm kích nói.
Nếu như tôi đã đáp ứng chuyện này không nói với Quách Khánh, vậy thì cũng thể hiện là tôi đã tha thứ cho hắn, làm sao hắn không cao hứng cơ chứ!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương