Người cảnh sát giao thông này lấy ra một quyển sổ, định ghi biển số xe lại, nhưng chỉ mới nhìn lướt qua, thì mặt đã tái đi. Cái biển số A00077, không phải là biển số có thể phạt được! Người cảnh sát giao thông này lập tức đổi bộ mặt hòa ái, nói: "Thật không tốt, tôi cũng chỉ làm theo quy định, xin bỏ qua cho!" Người cảnh sát giao thông này ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ tới chuyện làm sao có thể giải vây, đem một chút trách nhiệm đổ lên chiếc xe thể thảo. Nhưng mà khi hắn nhìn thấy giấy phép lái xe của chiếc xe thể theo, thiếu chút nữa thì té xỉu, đây là giấy phép lái xe quân dụng! Người cảnh sát giao thông này trong lòng âm thầm khổ gọi, tại sao mình lại xui xẻo như vậy, lại đụng ngay phải chuyện này! Hai cái xe này mình không đụng nổi, vạn nhất mà xử lý không tốt, thì mục tiêu lại chuyển sang mình! "A? Lưu Lỗi, tại sao là cậu?" Một cô gái trẻ đi từ trên xe xuống, vốn đang tức giận, nhưng khi nhìn thấy tôi, thì lại sửng sốt, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. "…" Tôi thoáng cái đã nhận ra, đây chính là chị của Ngô mập mạp! "Cậu có phải không vừa mắt cái xe của tôi hay không, tại sai lại lần thứ 2 đâm trúng!" Ngô Huỳnh Huỳnh cố ý làm mặt lạnh nói. Nhưng mà ai cũng có thể nhận ra, cô gái này vừa nói vừa cười. "Hmm, hai vị biết nhau ư, vậy thì tốt, hai người giải quyết riêng với nhau, tôi đi trước." Người cảnh sát giao thông này khi thấy hai chúng tôi biết nhau, thì như gặp cứu tinh, nói xong chạy thật nhanh. "Lần trước là cô sai phạm đó, tiểu thư." Tôi dang hai tay ra nói. "Vậy lần này cậu trả thù tôi?" Ngô Huỳnh Huỳnh liếc tôi một cái nói. "Ha ha! Tôi vốn không biết là xe của cô! Đúng rồi. Tại sao chiếc xe này lại biến thành màu lam? Còn nữa, tại sao biển số xe cũng đổi luôn rồi?" Tôi chỉ vào chiếc xe Lamborghini, kỳ quái nói. "Ai! Đừng nói nữa! Lần trước thiếu chút nữa tôi bị người khác cướp!" Ngô Huỳnh Huỳnh thở dài nói: "Cũng tại chủ ý xấu xa của cậu, lại đi cho tôi một cái biển số Cát tường! Người khác còn tưởng tôi là quý bà, cho nên theo dõi tôi mấy ngày, sau đó đợi tôi đi vào một hẻm nhỏ, rồi định cướp! Sau đó tôi liền đem cái biển số quân đội này ra, thì ai dám cướp của tôi nữa!" "Vậy nó đâu có quan hệ gì với màu của chiếc xe? Chẳng lẽ sơn lại một lần nữa, thì người ta không biết đây là xe thể thao hay sao?" Tôi nghi hoặc nói. "Cậu cho rằng tôi muốn ư?! Xe của tôi bị người khác làm hỏng! Nên mới sơn lại một lần nữa, vốn định sơn lại cái màu cũ, nhưng chưa kịp nói, thì người ta đã phun màu này rồi!" Ngô Huỳnh Huỳnh đau lòng nói. "Sau đó thì sao? Bọn cướp thì thế nào?" Tôi tiếp tục hỏi. Chuyện này Ngô Huỳnh Huỳnh đúng là ngốc tới mức đáng yêu, một cái xe quý, lại đi tự tiện đổi màu! "Còn như thế nào ư? Chỉ bằng bọn họ sao? Dám cướp của tôi, thì đúng là không muốn sống rồi! Những người đó toàn bộ bị tôi đánh cho không làm gì được, đoán chừng bây giờ còn đang nằm viện đấy!" Ngô Huỳnh Huỳnh đắc ý nói. Tôi đổ mồ hôi! Ngô Huỳnh Huỳnh đúng là không dã man một cách bình thường, chẳng trách Ngô mập mạp bị nàng dọa cho sợ như vậy. Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn thấy vẻ mặt của tôi, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, lập tức thay đổi sắc mặt, ôn nhu nói: "Tôi... Tôi bình thường rất ôn nhu, chẳng qua lúc đó tôi rất tức giận..." Mặc dù tôi ở tình cảm phương diện vô cùng chậm hiểu, nhưng mà dù có ngốc, tôi cũng có thể đoán được, nha đầu này có ý với tôi, nhưng tôi đối với nàng cũng không quá thích thú! Nói tới xinh đẹp, Ngô Huỳnh Huỳnh đúng là rất đẹp, nhưng tôi lại không thích lắm mới hỏng. "A, hóa ra là như vậy! Xem ra tôi lại phải mất tiền rồi!" Tôi nói xong lời này, thì muốn tát mình một cái, đây chẳng phải là bày cho Ngô Huỳnh Huỳnh cơ hội hay sao, khẳng định cô nàng không thể bỏ qua! Quả nhiên, Ngô Huỳnh Huỳnh nghe xong lập tức nói: "Đúng vậy, mấy ngày nữa cậu nhất định phải đền tôi một cái xe mới!" Trời ạ! Chỉ riêng việc của Diệp Tiêu Tiêu, đã đủ làm cho tôi hỗn loạn rồi. Nếu như thêm Ngô Huỳnh Huỳnh nữa, thì tôi sống sao nổi! "Ách... Xe của cô dường như không sao, xe thể thao rất bền, cô nhìn xem, xe của tôi mới bị hỏng tới thảm thương!" Tôi chỉ vào mấy vết xước sơn trên xe của nàng. "Mặc kệ, cậu đã đáp ứng tôi rồi, có phải cậu rất ghét tôi hay không?" Ngô Huỳnh Huỳnh mất hứng nói. Ngất, lại còn có cả chiêu này nữa ư! Chuyện của Diệp Tiêu Tiêu làm cho tôi chưa hết phiền lòng đây, đâu còn hơi sức mà chơi đùa với Tiểu công chúa này nữa, cho nên tôi móc chi phiếu, ký một cái 300 vạn đưa cho Ngô Huỳnh Huỳnh nói: "Vậy cũng được, tôi đưa tiền cho cô, cô tự mình mua lại một chiếc đi! Cứ như vậy đi, tôi còn có việc, hôm nào gặp lại nhé!" Nói xong, tôi liền phất phất tay, chui vào trong xe Jetta, khởi động xe, nhấn ga rời đi. Ngô Huỳnh Huỳnh nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nói: "Chẳng nhẽ tôi lại làm cậu ghét như vậy ư, sớm muộn cũng có ngày tôi làm cậu thích tôi!" Nói xong, nàng cầm tờ chi phiếu, xé nát bấy, vứt lên không trung. Sau đó nàng chui vào xe của mình, nhấn ga, chiếc xe lao đi như hỏa tiễn. Chỉ còn lại người cảnh sát giao thông đứng ở sau không hiểu hai người này có chuyện gì, lắc đầu nói: "Đúng là không hiểu nổi những người trong xã hội thượng lưu, người ta đụng xe thì lại mỉm cười, người ta bồi thường tiền, thì lại tức giận!" Tuy ở xa, nhưng hành động của Ngô Huỳnh Huỳnh tôi lại biết rõ. Có phải tôi hơi quá đáng hay không? Trong lòng tôi thở dài, kể từ khi tôi sống lại cho tới nay, thì cái số đào hoa cứ kéo tới không ngừng. Đầu tiên là Triệu Nhan Nghiên, sau đó là Hạ Nhu, tiếp theo là Trần Vi Nhi, Hứa Nhược Vân, bây giờ lại còn có cả Ngô Huỳnh Huỳnh! Hay là, tôi làm như vậy mới khiến các nàng thích tôi! Ngô Huỳnh Huỳnh thì không thuộc về tôi, bởi nàng không biết cuộc sống của tôi, tính cách của nàng chắc chắn sẽ không chịu tha thứ cho việc tôi thê thiếp một đống như thế này. Cho nên cái phiền toái này, sau này ít động chạm vào thì hơn. Về phần chiếc xe của tôi, bị đụng thê thảm như thế này, tôi cũng chẳng thèm nhìn nữa. Xem ra cũng nên đổi lại một chiếc khác rồi. Làm người cũng nên kiêu ngạo một chút, nếu không người ta còn tưởng mình sợ người ta, ngay cả cái đám trâu bò, lưu manh cũng có thể khi dễ trên đầu mình! Do tâm tình phiền muộn, tôi muốn phát tiết, nên dừng xe lại trước cửa một quán bar. Nói thật, tôi rất ít tới nơi như thế này, ở bên trong rồng rắn lẫn lộn, có rất nhiều người giang hồ, dễ gây chuyện thị phi. Nhưng mà tôi còn sợ cái gì nữa, không tính tới một thân công phu, thì còn một nguyên nhân khác, vì đây là địa bàn mà Quách Khánh bảo kê!