Bây giờ đúng là tôi có chút bội phục tên Tề Đại Bằng này rồi, rõ ràng là thở tới mức gần như đứt hơi, vẫn kiên trì tranh tài với tôi! Nhưng mà đối với tình yêu thì luôn luôn ích kỷ, không thể nhường nhịn được. Bảo tôi đem Hứa Nhược Vân đặt vào lồng ngực của hắn, tôi tuyệt đối không làm được! "Mặc dù kết quả đã được định đoạt, nhưng tớ thật lòng cũng có chút khâm phục cậu". Tôi nói những lời chân thành với Tề Đại Bằng Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người, mà tôi còn tưởng người đó là người ngốc nữa cơ. Tề Đại Bằng trịnh trọng gật đầu, hắn cũng có thể thấy được kết quả của cuộc tranh tài lần này. Trận 10.000 mét này, tôi không sử dụng dị năng, mà chỉ yên lặng chạy trước Tề Đại Bằng một chút, bởi vì tôi cũng không muốn làm cho hắn thua rất khó coi. Trong mắt Tề Đại Bằng có thể nhận ra, hắn đối với tôi cảm kích vô cùng. Bởi vì thể lực của hắn lúc chạy 5000 mét đã tiêu hao hết, cho nên bây giờ tiếp tục chạy là quá sức của hắn, những hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, nhưng mà hắn vẫn cắn răng, kiên trì chạy tiếp. Những tuyển thủ ở phía sau không ngừng vượt qua tôi, nhưng tôi cũng không thèm để ý, vị trí thứ nhất với tôi bây giờ đâu còn ý nghĩa gì nữa. Khi chạy đến vòng thứ 4, Tề Đại Bằng không chống đỡ nổi nữa, cậu thắng rồi!" "Đưa tay cho tôi" Tôi nói. Tề Đại Bằng không hiểu tôi muốn làm gì, nhưng vẫn hành động theo. Tôi cầm tay Tề Đại Bằng, đẩy một cỗ lực lượng sang. Tề Đại Bằng chỉ cảm thấy thân bỗng nhiên nóng lên, dường như tràn đầy lực lượng, mặc dù hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết nhất định là tôi giúp hắn. Khi tôi với Tề Đại Bằng chạy về tới đích, thì Tề Đại Bằng ngẩn ngơ nhìn người trước mặt không có một giọt mồ hôi, hắn trịnh trọng nói với tôi: "Lưu Lỗi! Tớ phục cậu rồi! Tớ - Tề Đại Bằng thua tâm phục khẩu phục! Hứa Nhược Vân đi theo cậu, còn tốt hơn nhiều so với tôi!" Tôi vỗ bờ vai hắn, không nói gì. Bây giờ tôi đã có hai lão bà rồi, nếu như có thêm Hứa Nhược Vân nữa, thì đúng là có chút nhức đầu. Mặc dù tôi còn không rõ được tình cảm của Hứa Nhược Vân với tôi thế nào. Có lẽ Hứa Nhược Vân chỉ đùa một chút, giống như ở quán café lần trước. Khi tôi ở trở lại vị trí của lớp trên khán đài, tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì quái, Diệp Tiêu Tiêu cũng như thế. Khi tôi ở trên lớp chưa từng thể hiện ra năng lực ở phương diện thể dục, cho nên mọi người chỉ nghĩ tôi học tập giỏi thôi, không nghĩ tới lần này lại có thể dễ dàng giành vị trí thứ nhất của cuộc thi 5000 mét. Triệu Nhan Nhan đưa cho tôi một cái khăn lông để cho tôi lau mồ hôi, nhưng mà toàn thân tôi chẳng có chút mồ hôi nào. Chạy 15000 mét có là cái gì, trước kia tôi bị Cước Nha Tử đuổi theo, còn chạy một mạch tới mấy trăm cây số. Buổi chiều cuộc thi ngũ hạng toàn năng đối với tôi cũng chẳng có gì, căn bản cũng không cần dùng nhiều sức như đối với Tề Đại Bằng. Nhảy xa, chạy 200 mét và 1000 mét tôi đều biểu hiện bình thường, thành tích trung bình Đến môn ném đĩa, tôi nhìn thấy kẻ thù kiếp trước, chính là Quách Tùng Thụ đá tôi một cước trong Đại hội thể dục thể thao, làm cho tôi phải nhục nhã, Người này đang đứng cách tôi khoảng 100 met. Phiền thầy bảo vị giáo viên trước mặt tránh ra, em muốn ném đĩa." Tôi lạnh lùng nhìn người trọng tài nói. "Em ném thì cứ ném đi, chẳng nhẽ tay em gắn lò xo hay sao, Kỉ lục thế giới mới chỉ có hơn 70 mét?" Người trọng tài này chính là huấn luận viên mời tôi tham gia đội chạy của trường, sau khi bị tôi cự tuyệt, thì tâm tình không tốt, lại thấy giờ tôi "tranh cái" với hắn, cho nên hắn tức giận nói. "Nếu như bị đĩa ném trúng thì không phải là chuyện đùa đâu!" Tôi nhắc nhở. "Ném trúng ai tôi chịu trách nhiệm, em cứ ném đi!" Người trọng tài thở hổn hển nói. "Được rồi….Đấy là thầy nói!" Tôi nhận lấy một cái đĩa từ trong tay một học sinh. Mục đích của tôi đã đạt được, đúng là kết quả thé này. Lúc nãy tôi đã có dự định dạy dỗ một chút thầy giáo dã man Quách Tùng Thụ. Kiếp này tôi không có gì xung đột với hắn, nhưng những hành động dã man của hắn tôi đều biết, ví như đánh nam sinh, bỉ ổi với nữ sinh…vân vân, nhưng vốn những chuyện này cũng chẳng làm nổi lên ý nghĩ trả thù của tôi. Mà nghiêm trọng hơn là hắn đùa giỡn với Trần Vi Nhi, vài ngày trước trong lúc tán gẫu với Trần Vi Nhi tôi mới biết, mặc dù hắn đùa giỡn chưa thành, nhưng lại làm tôi vô cùng tức giận. Quách Tùng Dương có phải là người đá vào chân tôi kiếp trước hay không? Không nhớ rõ nữa…quên đi, người này là công địch của nhân dân, cho nên tôi phải vì dân trừ hại, nghĩ vậy tôi cầm chiếc đĩa ném đi. Chỉ thấy chiếc đĩa của tôi bay như một chiếc UFO, trong lúc mọi người đang chấn động thì có một học sinh hét lớn: "Thầy Quách, cẩn thận!" Quách Tùng Thụ bị tiếng quát này làm cho sợ hết hồn, lúc này mới kịp phản ứng, phát hiện có một chiếc đĩa bay bay tới chỗ mình, trong lúc hoảng hốt, hắn liền tránh sang một bên. Nhưng cái đĩa kia như có mắt, lập tức liệng sang, nện vào đầu gối của hắn. Tất cả mọi người nhìn chuyện này có vẻ thờ ơ. Chỉ thấy một tiếng hét thảm vang lên, Quách Tùng Thụ ôm gối lăn lộn trên mặt đất, đau tới chết đi sống lại. "Tại sao em muốn ném hắn" Người trọng tài kia chỉ vào người của tôi hỏi. "Em ném hắn? Thầy cho rằng em có chủ định ư, thầy thử ném em một cái xem, hay là trên tay của em có gắn súng!" Tôi lạnh lùng nói. "Cái này..." Người trọng tài vừa nghe cũng đúng, khoảng cách này xa tới hơn một trăm thước, đừng nói là tới ném đĩa, mà có ném đá cũng không được như vậy! Quách Tùng Dương bị mấy thầy giáo thể dục xách hai tay hai chân, đem tới một chiếc xe chạy tới bệnh viện. Nhưng mà với loại thương thế này, không có nửa năm trời, thì không thể lành lại được. Tôi, trọng tài, mấy học sinh chứng kiến vụ việc này bị gọi vào phòng hiệu trưởng, vì vậy Đại hội thể dục thể thao bị tạm dừng. "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!" Hiệu trưởng đầu đầy mồ hôi chất vấn. "Không có chuyện gì xảy ra cả, chiếc đĩa bay không có mắt!" Tôi thoải mái nói "Em!" Hiệu trưởng chán nản, nhưng lại không có cách nào phản bác, muốn nói hắn cố ý, thì có đánh chết thì cũng không tin. Đừng nói hơn một trăm thước, cho dù 50 mét thôi cũng không thể ném trúng mục tiêu như vậy. Mọi người chứng kiến cũng thấy, đó là do chiếc đĩa kia đột nhiên rẽ sang, nếu như Quách Tùng Thụ không nhảy sang một bên, thì đâu có đập trúng, cho nên chuyện này căn bản không thể trách học sinh được. Hắn đâu có biết, cái đĩa kia đã bị tôi quán thâu vào đó một loại năng lượng tinh thần, cho dù Quách Tùng Thụ có chạy vòng quanh trái đất, nó cũng đuổi theo tới cùng. "Được rồi, đây là do em không cẩn thận, nhưng nếu em có thể ném xa như vậy, thì tại sao không nói trước để bảo người khác tránh ra?" Hiệu trưởng biết rõ người học sinh này không có gì sai cả, nhưng mà trước mắt phải tìm một người thế tội đã. Bởi vì chuyện Quách Tùng Thụ nằm viện, có khi mất tới mấy vạn đồng, nếu như không có ai chịu trách nhiệm thì nhà trường phải gánh một khoản tiền lớn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, hiệu trưởng đương nhiên phải tìm học sinh chia sẻ gánh nặng rồi. Đáng tiếc tôi đã dự tính được câu hỏi này, cho nên không chút hoang mang nói: "Chuyện này em đã nhiều lần nhắc nhở thầy trọng tài, bảo thầy nhắc những người ở phía trước tản ra, nhưng mà thầy ấy luôn miệng nói nếu có chuyện gì xảy ra thì thầy ấy sẽ chịu trách nhiệm! Mấy bạn học sinh đứng bên cạnh cũng có thể làm chứng!" "Có phải thế hay không?" Hiệu trưởng mở to hai mắt tức giận nhìn người trọng tài. Người trọng tài nhìn mấy học sinh bên cạnh, cho dù muốn chốn nợ cũng không được đành lắp bắp nói: "Đúng ....Đúng vậy/" Hiệu trưởng nghe xong thì trong lòng không khỏi tức giận, cái khoản tiền này không thể đổ lên đầu học sinh được nữa rồi, người ta đâu có trách nhiệm gì, vậy là trường phải gánh toàn bộ. Việc Quách Tùng Thụ nghỉ không công còn chưa nói, nhưng tiền viện phí do phía trường học chịu trách nhiệm. "Ai!" Hiệu trưởng thở dài nhìn người trọng tài nói" "Một lát nữa sẽ tính sổ với cậu." Sau đó nhìn mấy học sinh khác và tôi, nói: "Các em trở về đi" Trở lại phòng học, những bạn học khác thấy tôi cũng không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì kẻ ngu cũng có thể nhìn ra, cái tên Quách Tùng Thụ kia đúng là xui xẻo, đâu có quan hệ gì tới tôi. Nhưng mà đại đa số mọi người rất vui vẻ, bởi vì Đại hội thể dục thể thao phải dừng lại sớm, cho nên mọi người cũng được nghỉ học sớm. "Anh có phải cố ý hay không?" Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn tôi một cái nhỏ giọng hỏi. "Hắc hắc, chuyện này cũng bị em nhìn ra!" Tôi cười nói. "Hóa ra em đoán là thật, mọi người không biết, nhưng hắn dám khi dễ lão bà Vi Nhi của anh, anh sao có thể bỏ qua cho hắn đây!" Triệu Nhan Nghiên mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng cũng rất ngọt ngào, làm lão bà của ta, thì sự quan tâm là trên hết. Đúng rồi, Lưu Lỗi, tại sao những chuyện kì quái trên người của anh nhiều như vậy, chẳng lẽ anh có dị năng gì?" "Cái này... Thật ra anh cũng không biết, có một chút năng lực đặc thù không giải thích được..." Tôi hàm hồ suy đoán nói. Năng lực này tới chính tôi còn không hiểu, thì làm sao có thể nói với người khác đây. "Lão công, chẳng lẽ anh chính là thần tiên hạ phàm chuyển thế như trong sách nói?" Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói. "Có thể như vậy! Nếu như anh là thần tiên rồi, không biết là có phải bỏ em lại để về với trời hay không nữa!" Tôi đùa giỡn nói. Không biết là em trai của Diêm Vương có được tính là thần tiên không? "Em không tin! Em biế là cho dù anh có làm thần tiên, cũng không bỏ em lại!" Triệu Nhan Nghiên tự tin nói. "Ha ha, đó là đương nhiên, lão bà, hôn một cái!" Tôi hắc hắc cười nói. "Đáng ghét, ở trường học mà còn không đứng đắn!" Triệu Nhan Nghiên xấu hổ nói. "Ở trong trường học thì sao, chốc nữa tan học, chúng ta đến vườn nho sau trường, ôn lại một chút cảm giác của nụ hôn đầu đời?" Trên mặt tôi hiện rõ sự sắc tình. "Em không thèm, không muốn bị người khác nhìn lén nữa." Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nói. Nhưng mà tôi lại hiểu, nếu như không có ai nhìn trộm thì có thể!