Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 160
Khi đến cửa trường Tứ Trung, tôi đã thấy Đại hội thể dục thể thao đã bắt đầu rồi. Tôi ở trong lòng thầm mắng, nếu như dám làm hỏng chính sự của lão tử, thì lão tử nhất định san bằng công ty Bất Động Sản Hoàng Thị.
Tôi tiện tay ném 10 đồng tiền cho tài xế, không biết từ lúc nào, các xe taxi ở thành phố Tân Giang đã sử dụng công tơ mét, trước đi đâu cũng 5 đồng, giờ chuyển thành 10 đồng, mà sau này mỗi cây số phải mất tận 2 đồng 6
Giá tiền tăng, nhưng người ngồi xe lại không thấy đắt, cứ theo cái công việc đại mở cửa này, thì người giàu ở Tân Giang sẽ nhiều lên.
"Ai ~! Cậu đừng đi vội, vẫn chưa đủ tiền!" Tài xế nói.
"Không đủ? Anh có lầm không vậy!"
Tôi nghi ngờ nói.
Từ cửa khánh sạn Tân Giang tới đây chưa đủ 3 cây số, tôi chưa phải là chưa đi con đường này!
"Đương nhiên không đủ, cộng thêm phí cầu đường, tổng cộng là 24 đồng, sảng khoái một chút, mau đưa tiền đi!"
Tài xế nói với thái độ hung dữ.
"Phí cầu đường? Một mình anh quy định ra phải không!"
"Mẹ kiếp, đừng có nói nhảm nhiều như vậy, có đưa tiền hay không? Không trả tiền, lão tử báo cảnh sát đó!"
Tài xế taxi trông thấy đứa trẻ này đi ra từ khách sạn Tân Giang, cho nhà những người có tiền ở bên ngoài tới thuê, bởi vì trong thành phố thì rất ít người thuê phòng ở đó.
Tôi giờ mới hiểu được, hóa ra người này muốn lừa bịp tống tiền.
Tôi không khỏi lắc đầu, thành phố Tân Giang bắt đầu từ lúc này xuất hiện rất nhiều gian thương, sau này cả nước cũng biết, thương nhân Tân Giang tất cả chỉ là những thằng lừa gạt.
"Anh muốn báo cảnh sát à, cục trưởng Cục công thương Khương Vĩnh Phú là anh em với tôi, có cần gọi điện thoại hộ hay không?
Tôi cười lạnh nói.
Tài xế taxi bị tôi hù dọa sửng sốt, nhưng mà ngay sau đó lại nghĩ, thằng nhóc này mới chỉ 16,17 tuổi, làm sao có thể làm anh em với cục trưởng cục công an được đây, cho nên châm chọc nói:
"Được, vậy cậu gọi đi, lão tử cũng là anh em với cục trưởng Cục công an đấy!"
Tôi móc điện thoại Motorola GC87C vừa mới mua! Nhấn số điện thoại, tôi nói với người bên trong
"Khương cục trưởng, cháu là Lưu Lỗi….Mới đổi cái điện thoại….Đúng, có chút việc…Cháu mới đi xe taxi, cái đồng hồ công tơ mét của xe này có bệnh…biển số xe là AC2824…Đúng, vậy được, cứ như vậy đi!"
Tôi không muốn tài xế này nhiều lời nữa, lập tức ném cho hắn 30 đồng, sau đó quay người rời đi.
Tôi đang vội tham gia Đại hội thể dục thể thao mà hắn lại còn làm phiền, nhất định sẽ gặp phải báo ứng.
Tài xế taxi cầm 30 đồng, nhìn bóng lưng tôi đắc ý cười mắng:
"Giả bộ cố chấp, chết vẫn còn sĩ diện, giả vờ gọi điện thoại hù dọa, cuối cùng vẫn phải đưa tiền!"
Nhưng hắn đâu có nghĩ tới, vừa đi được trăm mét, thì đã bị một tốp cảnh sát giao thông chặn lại..
….. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tôi đi vào sân vận động, thì phát hiện có hàng trăm cái loa đang điên cuồng gào thét, những âm thanh "cố lên, nhanh lên…" như được phát với công suất 5000 vôn!
Tôi nghe vậy thì nghĩ, nhanh nữa thì không phải là hại tôi hay sao?! Tôi không về lớp nữa, mà trực tiếp bước tới báo danh.
Tề Đại Bằng còn đang đứng đúng ở nơi báo danh nhìn ngó xung quanh, lo lắng vạn phần. Mặc dù đối thủ cạnh tranh với mình nếu như không tới tham gia, thì mình sẽ thắng, nhưng thắng như vậy đâu có vẻ vang, trong lòng Nhược Vân sẽ không khỏi khinh thường mình.
Nhìn thấy thân ảnh của tôi, ánh mắt của Hứa Nhược Vân và Tề Đại Bằng đồng thời sáng ngời.
Hứa Nhược Vân hưng phấn nói với Vương Tiểu Lệ:
"Hắn tới, hắn rốt cuộc đã tới!"
Vương Tiểu Lệ cười mắng:
"Người ta thích cậu mà!"
Hứa Nhược Vân đối với sự trêu trọc của bạn hiền này không để ý tới, mà ngây ngốc nhìn ra phía tôi.
"Cuối cùng thì cậu cũng tới! Tôi còn tưởng rằng cậu sợ!"
Tề Đại Bằng đi về phía tôi, vươn ngón giữa, thị uy nói.
"Ha ha, làm cậu thất vọng rồi." Tôi cười cười nói.
"Cậu không đến tôi mới thất vọng! Mau thể hiện cho Hứa Nhược Vân xem một chút, đồng thời thể hiện cho cả Thần Châu đại địa này biết, ai mới là cường giả chân chính!"
Tề Đại Bằng quyết tâm nói, cao hứng cười nhỏ:
Tiểu vũ trụ, thiêu đốt đi!
Tôi muốn trở nên cường đại hơn,
Trong nháy mắt trở lên mạnh mẽ,
Khi đó tôi sẽ được vui vẻ,
Tiểu vũ trụ, thiêu đốt đi!
Tôi muốn trở lên cường đại hơn.
Trong nháy mắt hãy trở nên mạnh mẽ,
Làm cho toàn bộ lực lượng của mình, bộc phát đi!
Tôi nhìn thấy thì nghĩ, người này đúng là quá trẻ con rồi?
Cái gì mà Thần châu đại địa? Tôi đúng là không muốn Hứa Nhược Vân phải thích một người như thế này.
Khi tôi cầm biển số, đeo lên trên ngực, thì bọn người Tề Đại Bằng đã bắt đầu vào vị trí riêng của mỗi người rồi.
" Em học sinh này, tại sao em không cởi áo ngoài ra?"
Người trọng tài hảo tâm nhắc nhở.
"Không cởi cũng có thể giành giả nhất."
Sắc mặt tôi không chút thay đổi nói.
Người trọng tài bất đắc dĩ lắc đầu, làm gì có ai mặc áo khoác ngoài chạy bao giờ! Ở trong lòng người trọng tài, đã đem tôi xếp vào cái loại thật giả khó phân rồi.
Sau khi súng lệnh vang lên, mọi người như một chiếc cung, nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ có mỗi tôi vẫn ở đằng sau nhàn nhã rung đùi đắc ý.
Người trọng tài đứng ở một bên nhìn thấy vậy thì lắc đầu, người này quả nhiên là thật giả khó phân.
Tề Đại Bằng đang dẫn đầu, đúng là danh hiệu của hắng không phải tự dưng mà có, đương nhiên có chút thực lực, trong lòng hắn đang nghĩ 5000 mét này hắn sẽ về nhất.
Khi chạy được vài trăm mét, vừa quay đầu lại, thì phát hiện tôi còn đang ở vạch xuất phát, trong lòng vô cùng đắc ý, thế này thì khỏi lo rồi!
Trong lòng hắn nghĩ, thằng nhóc này sợ nên không dám tham gia tranh tài!
Hứa Nhược Vân ở trên khán đài cũng lo lắng vô cùng, không ngừng oán trách:
"Tại sao hắn còn không chạy, như vậy không phải sẽ thua sao?"
Vương Tiểu Lệ ở một bên khuyên nhủ:
"Tớ thấy hay là cậu lựa chọn Tề Đại Bằng đi! Tớ thấy người này khỏe mạnh cường tráng, nếu như có một người như vậy bảo vệ, tớ cao hưng còn không kịp! Tiểu tử Lưu Lỗi kia thì có gì tốt, chẳng phải chỉ học giỏi một chút thôi sao! Chỉ là một con mọt sách mà thôi!"
Hứa Nhược Vân liếc nhìn Vương Tiểu Lệ một cái nói:
"Không cho nói lung tung! Lưu Lỗi không phải là con mọt sách!"
Tôi nhìn Tề Đại Bằng đã chạy được một nửa lộ trình, tốc độ cũng dần dần chậm lại, nhưng mà hắn vẫn dẫn đầu, tôi nhìn đồng hồ, có lẽ thời gian cũng tới rồi, nên tôi bắt đầu chạy lên phía trước.
Hứa Nhược Vân ở trong lòng mắng thầm: Người này đang giở trò quỷ gì vậy, Tề Đại Bằng chạy được một nửa , hắn mới bắt đầu chạy không phải là thua hay sao!
Sau khi chạy được mấy bước, tôi bắt đầu gia tăng tốc độ, khi tôi vượt qua được 1 người phía trước, người trọng tài cũng giật mình, không ngờ người này thực lực mạnh tới như vậy!
Trong lòng lại có chút tiếc hận, nếu như người này chạy từ đầu, cho dù không giành được vị trí thứ nhất, nhưng cũng giành được vị trí thứ 2, lúc này Tề Đại Bằng đã vượt qua hắn hai vòng, làm sao có thể thắng được nữa chứ.
Nhưng mà hành động tiếp theo của tôi làm hắn kinh hãi vô cùng! Khi tôi rút ngắn khoảng cách với Tề Đại Bằng chỉ còn 1 vòng, nhưng vẫn giữ nguyên tốc độ như trước.
Chỉ chốc lát sau, tôi đã bắt kịp số vòng của Tề Đại Bằng, người trọng tài này vô cùng kích động, bởi vì khi hắn thấy, người này đúng là thiên tài, chạy lâu như vậy, nhưng lại có thể dễ dàng đuổi kịp người phía trước, hình như hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực.
Tôi nhìn thấy mọi người kinh ngạc, thì mới biết là hành động mình gây ra.
Tôi không muốn dây dưa với Tề Đại Bằng nữa, mà trực tiếp phát lực, giống như một bài hát "Nam tử như gió", bắn thẳng về phía trước.
"Này! Thầy ơi, thầy ngay ra đó làm gì, em về đích rồi đó!"
"Nha….A!"
Người trọng tài lúc này mới kịp phản ứng, cuống quít nhấn đồng hồ bấm giây, kích động vạn phần nói:
"Em học sinh này, em tên là gì, lớp nào? Có hứng thú tham gia đội chạy của trường hay không?"
Tôi nhìn người trọng tài như nhặt được bảo vật, trong lòng nói thầm: không đến mứ như vậy chứ!
Thật xin lỗi, em không có hứng thú tham gia bất kỳ hoạt động nào."
Tôi lạnh lùng nói.
NGười trọng tài nghe xong thì vẻ mặt trở nên thất vọng, không ngừng khuyên:
"Không sao, em hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, một số vận động viên có thành tích tốt, sẽ được cử đi học đại học đấy!"
Chiêu này có thể nói là một đòn sát thủ, hắn đã dùng việc cử đi học đại học để hấp dẫn rất nhiều người tài rồi. Nhưng mà chiêu này đối với tôi không có bất kỳ tác dụng gì, câu nói kế tiếp của tôi đã giết chết suy nghĩ không an phận của hắn.
Tôi nói:
"Không cần, em là người xếp thứ nhất của toàn khóa học!"
Người trọng tài nghe xong lập tức cười cười.
Người cao hứng nhất lúc này đương nhiên là Hứa Nhược Vân, nhìn thấy tôi vốn phải thua, nhưng lại thắng, trong lòng nàng hưng phấn vạn phần nhìn Vương Tiểu Lệ nói:
"Cậu nhìn đi, dám nói hắn là con mọt sách ư? Hắn còn mạnh mẽ hơn Tề Đại Bằng nhiều lần!"
Vương Tiểu Lệ vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sự kinh ngạc, lẩm bẩm nói:
"Hắn còn là người sao?"
Sau khi chạy xong 5000 mét, Tề Đại Bằng đẫ nghĩ là mình thua rồi, chạy xong 5000 mét mà hắn còn như chưa từng có chuyện gì, nhưng vẫn giữ bộ mặt đau khổ đi tới nơi báo danh chạy 10.000 mét.
Tề Đại Bằng hôm nay vô cùng buồn bực, vốn nghĩ là mình thắng, nhưng không ngờ tên Lưu Lỗi này mạnh tới như vậy, mình cách hắn 2 vòng, hắn lại có thể dễ dàng vượt qua. Chuyện này quả thực làm cho mặt mũi hắn mất ạch !
Nhưng mà chuyện tới mức này rồi thì hắn cũng không có cách nào khác, ai bảo người ta mạnh hơn mình, thì người ta sẽ được chọn, việc này oán trách ai được !
Nhưng mà kinh ngạc nhất lúc này lại là người trọng tài, thấy tôi và Tề Đại Bằng chạy xong 5000 mét còn chuyển sang chạy 10.000 mét, thiếu chút nữa mắt cũng rớt luôn.
Tề Đại Bằng mặc dù chạy không nhanh như tôi, nhưng hắn vẫn là người về thứ hai. Người trọng tài này nghĩ, không ngờ mới chỉ là học sinh cấp 3, mà đã xuất hiện hai người mạnh tới như vậy.
Tôi quả thật là không có chuyện gì, nhưng mà thấy Tề Đại Bằng còn đang làm động tác khởi động.
Này người anh em, cậu chạy không bằng tôi đâu.
Tôi nhìn bộ dáng của Tề Đại Bằng như vậy, cũng có chút đồng tình nói.
Người này đúng là si tình, vì nữ nhân mà mạng mình cũng không cần.
Ai nói ! Lão tử cho dù thua cũng phải thua cho đẹp, bỏ cuộc đâu phải là nam nhân !
Tề Đại Bằng thú tính nổi lên, quát lớn.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
6 chương
390 chương
92 chương
13 chương
194 chương
22 chương
131 chương