Trọng sinh tìm lại hạnh phúc
Chương 43 : rắc rối dồn dập
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBên này, Băng Tâm trông thấy, nghĩ là Ngọc Nhi tự rước hoạ vào thân. Trong lúc Băng Tâm sắp tới nơi để giải cứu Ngọc Nhi thì sau lưng có một giọng nói vang lên làm cô giật cả mình.
- Sơn, anh đang làm cái gì vậy? Còn cô kia, mau bỏ anh Sơn của tôi ra.
Một chàng trai trạc tuổi người tên Sơn kia nhanh chóng lướt qua Băng Tâm, nắm lấy tay Ngọc Nhi kéo mạnh ra. Anh ta tức giận, trừng mắt nhìn cái tên đang nở nụ cười đắc chí một cái rồi quay lại, định chửi người ăn gan cọp, dám có ý đồ với “bạn” anh.
Nào ngờ khi đối diện Ngọc Nhi và Băng Tâm ở sau lưng, anh ta ngay lập tức thay đổi thái độ như một ngọn núi lửa hừng hực sắp phun trào tự dưng ngừng hoạt động. Anh ta buông tay Ngọc Nhi ra rồi chạy tới ôm chặt Băng Tâm vừa khóc vừa nói:
- Hiểu Tâm, cuối cùng, em cũng chịu về rồi. Suốt mấy năm nay, em đi đâu vậy? Có biết anh nhớ em lắm không?
- Anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra.
- Hiểu Tâm, anh thật sự xin lỗi em mà. Em đừng giận anh nữa.
- Tôi không hề quen biết anh. Anh mau buông tôi ra.
Trong lúc, Băng Tâm gần như muốn đấm cho chàng trai luôn miệng gọi cô là Hiểu Tâm một cái để anh ta tỉnh lại thì người tên Sơn tự nhiên chen vào giữa hai người, nắm chặt hai vai của anh ta la lớn:
- Đại Bảo. Cô gái kia không phải là Hiểu Tâm đâu.
- Không. Đó chính là Hiểu Tâm. Hiểu Tâm cuối cùng cũng chịu trở lại rồi. Thanh Sơn, anh mau tránh ra.
- Em mau tỉnh lại đi! Đó không phải là Hiểu Tâm. Anh phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới chịu nghe hả?
- Anh không chịu tránh, phải không? Vậy thì đừng trách em.
Dứt lời, Đại Bảo hướng vào mặt của Thanh Sơn mà tung một cú đấm nhưng Thanh Sơn chặn lại được và cố hết sức giữ hai tay của Đại Bảo. Cùng lúc cả hai đang giằng co thì Mạnh Đạt nghe thấy tiếng động mạnh cùng tiếng la hét nên ra ngoài.
Thanh Sơn thấy Mạnh Đạt xuất hiện liền nói cậu đưa anh chiếc áo khoác đen trên ghế. Thanh Sơn một tay nắm chặt hai cổ tay của Đại Bảo một tay lấy trong túi áo khoác một ống nhỏ đựng thuốc.
Thanh Sơn nhờ Mạnh Đạt giữ chặt Đại Bảo rồi tự tay Thanh Sơn bóp miệng trút ống thuốc vào miệng của Đại Bảo. Chưa đầy một phút, Đại Bảo liền bất tỉnh, ngã người vào trong Thanh Sơn.
Sau khi Thanh Sơn đã đưa Đại Bảo đi, Mạnh Đạt mới trông thấy Ngọc Nhi còn đang ngạc nhiên đứng phía sau lưng mình. Cậu chưa kịp hỏi Ngọc Nhi làm gì ở đây thì đã thấy Băng Tâm đứng kế bên cô nên ngay lập tức nổi giận, nói lớn:
- Băng Tâm. Cậu làm gì ở đây?
- Đạt. Cậu bình tĩnh đi. Là tôi đưa Băng Tâm đến đây.
- Nhi. Cậu đưa cô ta đến đây làm gì?
- Có chỗ nào yên tĩnh không? Tôi có chuyện cần nói riêng với cậu.
- Có. Cậu theo tôi vào đây.
Dứt lời, Mạnh Đạt đi trước dẫn đường cho Ngọc Nhi và Băng Tâm. Trước khi đi, Mạnh Đạt còn liếc mắt nhìn Băng Tâm làm cô rùng mình một cái rồi núp sau lưng Ngọc Nhi.
Mạnh Đạt dẫn cả hai vào căn phòng có cánh cửa màu đỏ phía sau sàn nhảy. Đây là căn phòng làm việc bí mật chỉ có Mạnh Đạt và những người thân cận với cậu mới được vào.
Căn phòng vô cùng đầy đủ tiện nghi và có một phòng ngủ, nhà tắm riêng cũng như một quầy rượu nhỏ bên phải bàn làm việc.
Mạnh Đạt đích thân rót một ly nước lọc rồi đưa cho Ngọc Nhi mà không thèm quan tâm tới Băng Tâm. Cậu ngồi xuống đối diện với Ngọc Nhi rồi dịu giọng hỏi cô nhưng vẫn không quên nheo mắt nhìn Băng Tâm:
- Nhi. Cậu muốn nói với tôi chuyện gì?
- Tôi muốn nhờ cậu tìm cho Băng Tâm một chỗ ở an toàn.
- Nhi. Cậu quên cô ta đã “đối tốt” với cậu ra sao rồi sao? Mà cậu còn muốn giúp cô ta.
- Đạt. Băng Tâm chẳng qua bị Cẩm Mỹ lợi dụng thôi. Với lại, cậu ấy bây giờ khác với trước đây rồi.
Nói xong, Ngọc Nhi kể cho Mạnh Đạt nghe toàn bộ đoạn hội thoại giữa Cẩm Mỹ và Khánh Nam.
- Cẩm Mỹ thật quá đáng mà!
Ngọc Nhi biết Mạnh Đạt rất dễ mềm lòng so với Kim Anh. Huống chi, cậu và Băng Tâm đều là những người còn bị xã hội xa lánh nhiều nên chắc chắn dễ đồng cảm hơn.
- Vậy cậu giúp Băng Tâm được không?
- Xin lỗi cậu, Nhi. Không phải là tôi không muốn giúp. Nhưng mà những căn nhà gần đây đều đã có nhân viên quán bar ở rồi. Với lại, chị hai vừa mới sanh nên phòng dành cho khách bây giờ dùng làm phòng cho em bé rồi.
- Vậy thì Băng Tâm bây giờ phải ở đâu đây? Cậu ấy hiện tại không thể ở ký túc xá được.
- Vậy thì để cô ta sống tạm ở nhà tôi một thời gian đi.
Thanh Sơn vừa nói vừa bước tới, ngồi cạnh Mạnh Đạt. Từ lúc ra khỏi phòng ngủ, Thanh Sơn không rời mắt ra khỏi Băng Tâm. Anh không ngờ được trên đời này ngoại trừ anh em hoặc chị em song sinh lại có thể có trường hợp người giống như người như vậy.
Cô gái trước mắt anh ngoại trừ màu mắt đen cùng mái tóc thẳng dài màu nâu thì toàn bộ đều giống hệt Hiểu Tâm. Thảo nào, Đại Bảo lại khăng khăng coi đây là con bé.
- Cám ơn ý tốt của anh. Nhưng tôi sẽ tìm cho bạn tôi một chỗ khác.
Ngay từ đầu, Ngọc Nhi đã không có thiện cảm với Thanh Sơn. Huống chi, dáng người cơ bắp cuồn cuộn như anh ta không thể nào làm cô tin đây là trai cong được. Nếu để Băng Tâm đến nhà của anh ta thì có khác nào giao trứng cho ác.
- Tại sao lại không được?
- Bởi vì tôi thấy anh không giống… không giống như Mạnh Đạt. Tôi không yên tâm giao bạn tôi cho anh.
- Ha ha ha. Đạt. Em có cô bạn thú vị đó. Rất thẳng tính.
Thanh Sơn vừa cười lớn vừa vỗ vai Mạnh Đạt xong anh nhìn Ngọc Nhi nói tiếp:
- Em gái, em không cần phải sợ tôi có ý đồ với bạn em đâu. Chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi. Anh thật sự xin lỗi em.
- Lời xin lỗi của anh, tôi xin nhận. Nhưng tôi không đồng ý để Băng Tâm đến sống ở chung với con sói như anh đâu. Chào Đạt, tụi tôi có việc đi trước. Bữa nào rảnh tụi mình đi uống nước.
- Khoan đã. Em gái…
Nói xong, Ngọc Nhi đứng dậy, nắm tay Băng Tâm rời đi mặc kệ Thanh Sơn còn gọi phía sau. Nhưng Ngọc Nhi và Băng Tâm chỉ mới ra tới cửa thì đã bị Thanh Sơn đứng chặn đường.
- Em gái. Em khoan đi đã. Anh có chuyện cần bạn em giúp đỡ.
- Anh cần giúp chuyện gì?
- Người hồi nãy tự nhiên ôm bạn em tên là Đại Bảo cũng chính là vợ của anh. Cách đây không lâu, Đại Bảo đã trải qua một chuyện khủng khiếp nên hiện tại tâm trạng đôi lúc sẽ kích động giống như vừa rồi. Chỉ có bạn em mới có thể giúp em ấy trở lại bình thường thôi.
- Hồi nãy lúc ôm tôi, vợ anh luôn miệng gọi tôi là Hiểu Tâm. Sao anh không đi tìm người đó mà lại nhờ tôi?
Ngọc Nhi chưa kịp nói gì thì Băng Tâm đã thắc mắc chen vào. Băng Tâm thật không hiểu nỗi tại sao Thanh Sơn lại nhất quyết nhờ cô giúp. Tên cô là Dương Băng Tâm chứ có phải là Hiểu Tâm đâu.
Câu hỏi này của Băng Tâm làm Thanh Sơn thở dài. Gương mặt anh từ rạng rỡ, vui mừng chuyển sang buồn bã.
- Hiểu Tâm đó chính là em gái của Đại Bảo. Con bé đã chết cách đây ba năm rồi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Thanh Sơn vì muốn “chuộc lỗi” cũng như tạo ấn tượng tốt đối với Ngọc Nhi nên anh đã đề nghị tự mình lái xe đưa cô về nhà. Nhưng Ngọc Nhi đã từ chối.
Cô nói Thanh Sơn hãy đưa Đại Bảo và Băng Tâm về nhà đi, Mạnh Đạt đã kiểm tra xong tình hình kinh doanh tháng này của quán bar cộng thêm việc nhà cả hai thuận đường nên cô sẽ quá giang xe của Mạnh Đạt.
Trong lúc chờ Thanh Sơn và Mạnh Đạt lấy xe, Ngọc Nhi nắm tay Băng Tâm hỏi nhỏ:
- Cậu có chắc là cậu ở được không đó?
- Chắc chắn được mà. Cậu đừng có lo.
- Cậu đưa tay của cậu đây.
Mặc dù không biết Ngọc Nhi muốn làm gì nhưng Băng Tâm vẫn nghe theo lời cô. Ngọc Nhi dùng cây viết lúc nãy mượn của Mạnh Đạt, ghi một dãy số trên lòng bàn tay của Băng Tâm rồi nói tiếp:
- Đây là số của tôi. Nhớ có chuyện gì thì phải gọi cho tôi liền. Biết không?
- Nhi. Cậu… Cám ơn cậu.
- Không có gì. Thôi tôi về trước đây.
Ngọc Nhi vừa nói xong đúng lúc Mạnh Đạt vừa dừng xe ngay chỗ hai người. Ngay khi Ngọc Nhi vừa mở cửa, chuẩn bị bước vào thì Băng Tâm nắm tay cô giữ lại.
- Nhi. Chúng ta có thể làm bạn được không?
- Tất nhiên là được. Chuyện trước đây, tôi đã quên hết rồi. Cậu đừng có lo.
- Nhi. Tôi còn một chuyện muốn nói. Minh Hoàng thật sự không tốt như cậu nghĩ đâu. Cậu hãy bỏ hắn đi và tìm một người tốt hơn.
- Tôi hiểu rồi. Cám ơn cậu nhiều lắm, Tâm. Tôi về trước đây. Tới nơi nhớ nhắn cho tôi. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Chờ Ngọc Nhi thắt dây an toàn xong, Mạnh Đạt hướng ra ngoài, vẫy tay chào tạm biệt Băng Tâm xong rồi cho xe chạy. Tư tưởng của Mạnh Đạt rất đơn giản.
Chỉ cần bạn của cậu này chấp nhận một người nào thì tất nhiên người đó sẽ trở thành bạn của Mạnh Đạt này. Băng Tâm cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Suốt đoạn đường đi, Ngọc Nhi vẫn còn suy tư về câu chuyện mà Thanh Sơn vừa kể lúc nãy.
Từ nhỏ, cha mẹ mất sớm vì một trận hoả hoạn, hai anh em Lâm Đại Bảo và Lâm Hiểu Tâm đã chuyển đến sống với ông bà nội. Ông bà nội của Đại Bảo là những người gốc Hoa đặc biệt có tư tưởng bảo thủ, cổ hủ.
Do hai người này rất đặc nặng vấn đề trọng nam khinh nữ nên sau khi mất, toàn bộ gia sản của nhà họ Lâm đều giao lại cho một mình Lâm Đại Bảo. Tuy nhiên, tình cảm giữa hai anh em Đại Bảo vẫn rất tốt và không hề bị sức mẻ.
Đến khi Đại Bảo tuyệt đối ngăn cấm không cho Hiểu Tâm qua lại với Nguyễn Văn Tú, một chàng trai gốc Việt, cũng là trợ thủ đắc lực của anh thì cả hai người lần đầu tiên cãi nhau một trận lớn và Hiểu Tâm quyết định bỏ nhà cùng Văn Tú trốn lên Đà Lạt.
Không may trong khi cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của đám vệ sĩ, cả hai đã gặp tai nạn giao thông và chết ngay tại đèo Chuối. Từ đó, Bảo Đại liền xuống tinh thần, bỏ bê toàn bộ công việc mà đắm chìm trong rượu chè.
Sau một lần say rượu lái xe, Bảo Đại bị chấn thương nặng vùng đầu và phải nằm nhà thương suốt hai tháng. Thanh Sơn vì không muốn đánh mất đối thủ đáng gờm khó tìm được như Đại Bảo trên lĩnh vực kiến trúc nên đã cất công chăm sóc Đại Bảo để anh ta có thể trở lại vẻ phong độ như xưa.
Nhưng sau cuộc phẫu thuật, Đại Bảo như biến thành một người khác. Từ cách ăn mặc đến sở thích, anh đều bắt chước theo Hiểu Tâm. Thậm chí đến cả ngành thiết kế thời trang mà Hiểu Tâm đam mê, anh cũng theo học.
Thanh Sơn trải qua cú sốc việc vị hôn thê của mình vì say mê anh rễ Hữu Vinh của anh mà ả nhẫn tâm lập mưu giết chết chị gái Thanh Thảo của anh rồi sơ ý hại chết cả Hữu Vinh nên càng lúc càng căm hận và chán ghét phụ nữ.
Với lại, anh thường xuyên thân cận với Đại Bảo nên dần dần hai người nảy sinh tình cảm và tiến tới kết hôn bí mật. Mặc dù đã hồi phục như bình thường nhưng vào ngày giỗ của Hiểu Tâm hàng năm, Đại Bảo tự nhiên lại thất thường.
Tối hôm đó, Đãi Bảo sẽ ngồi trước tấm kiếng trang điểm trong phòng ngủ, coi hình ảnh phản chiếu của mình là Hiểu Tâm mà cười nói, tâm sự. Thanh Sơn đã mời nhiều bác sỹ tâm lý đến điều trị nhưng tất cả đều lắc đầu, bó tay.
Vì vậy, Thanh Sơn hi vọng lần này có sự giúp đỡ của Băng Tâm, Đại Bảo sẽ thoát khỏi được nỗi ám ảnh hại chết em gái và thật sự hồi phục như bình thường.
Nghĩ tới chuyện của Hiểu Tâm và Văn Tú, Ngọc Nhi không khỏi lo sợ về tương lai giữa cô và Gia Kiệt. Nếu như ông ngoại cô cũng giống như Đại Bảo lúc đó, kiên quyết phản đối thì cô phải làm sao?
Cô không thể làm giống như Hiểu Tâm, nói Gia Kiệt bỏ trốn cùng cô. Anh còn tương lai, còn sự nghiệp thành công phía trước. Cô không thể ích kỷ như vậy được.
Không. Ngọc Nhi đã may mắn được sống lại. Cô sẽ không hành động dại dột như Hiểu Tâm. Bằng mọi cách, cô phải thuyết phục được ông ngoại.
Nếu cô dùng hết cách rồi mà ông ngoại vẫn không gật đầu đồng ý, cô chỉ còn cách cùng Gia Kiệt ăn cơm trước kẻng. Đến lúc đó, ông ngoại dù tức thế nào cũng phải chấp nhận gả cô cho Gia Kiệt.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Ngọc Nhi vẫn còn mãi suy nghĩ đường đi nước bước thuyết phục ông ngoại nên không phát hiện Mạnh Đạt đã dừng xe và mở to mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô. Cuối cùng, Mạnh Đạt phải dụng nhẹ vào vai, Ngọc Nhi mới giật mình.
- Tới nơi rồi hả, Đạt?
- Chưa. Cậu nhìn ngoài cửa xem. Đó có phải là Leon không?
Nghe Mạnh Đạt nói vậy, Ngọc Nhi cũng thắc mắc theo hướng chỉ tay của cậu mà quay đầu về bên phải. Kết quả, Ngọc Nhi liền giống như Mạnh Đạt mở to mắt ngạc nhiên mà nhìn.
Trước mắt cô là cảnh tượng Leon đang lôi kéo một cô gái. Điều đáng chú ý ở đây, cô gái đó lại là người mẫu Lý Mai Phương, vị hôn thê của giám đốc hãng phim Bạch Mã, Đinh Khương Tuấn và chỉ hai ngày nữa sẽ diễn ra hôn lễ của hai người.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Kiếp trước, thời điểm Ngọc Nhi lần đầu gặp được Leon là lúc cô tham dự lễ cưới của Mạnh Đạt. Với lại, Ngọc Nhi và Leon cũng không thường nói chuyện nên cô không biết gì nhiều về anh ta.
Kiếp này, mặc dù hiện tại, Leon vẫn chưa quen Mạnh Đạt nhưng nếu để đám phóng viên chụp được cảnh Leon đang lôi lôi kéo kéo Mai Phương như vậy thì chắc chắn ngày mai Leon sẽ được lên trang nhất. Chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến đánh giá kết quả thực tập của cô.
- Martin, anh mau bỏ tay tôi ra. Chúng ta đã kết thúc rồi.
- Không. Anh không buông. Nếu em muốn anh bỏ ra thì hãy nói cho anh biết tại sao năm năm trước em lại không nói tiếng nào, liền bỏ đi. Em có biết anh tìm em lâu lắm rồi không?
- Tất cả đều là quá khứ rồi. Xin anh đừng nhắc lại nữa. Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Xin anh hãy mau bỏ tay tôi ra. Tôi không muốn Khương Tuấn hiểu lầm chuyện này.
- Em nghĩ thay cho thằng đó. Sao em không thử nghĩ năm năm nay, anh đã khổ sở, buồn bực như thế nào khi cố gắng đi tìm em? Để rồi cuối cùng nhận được tin em sắp kết hôn.
- Khương Tuấn là chồng sắp cưới của tôi, là hiện tại và tương lai của tôi. Còn anh chỉ là quá khứ. Tất nhiên tôi phải quan tâm đến cảm xúc của anh ấy.
- Có phải em giận anh năm đó không chịu kiên quyết với người nhà đến cùng nên hiện tại trả thù anh, đúng không? Vậy thì anh nói cho em biết hiện tại anh đã không còn chịu sự bó buộc của gia tộc nữa rồi. Anh có thể cho em một cuộc sống tốt đẹp như em mong muốn. Chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội thôi.
- Xin lỗi, Martin. Chuyện của chúng ta đã không còn cứu vãn được nữa. Xin anh hãy buông bỏ đi. Hãy tìm một người thích hợp hơn.
- Mai Phương. Em tốt nhất hãy suy nghĩ thật kỹ. Đối với thế lực hiện tại của anh, Khương Tuấn của em chỉ là một con kiến thôi.
- Martin, anh… anh thật khốn kiếp. Anh không được đụng vào anh ấy. Nếu không…
- Nếu không thì sao? Em nói anh nghe xem.
- Leon, được rồi đó. Anh đừng có mà quá đáng! Mau thả chị ấy ra.
Ngọc Nhi chen ngang vào giữa hai người đồng thời nổi giận, nhìn chằm chằm vào Leon làm anh càng cảm thấy bực mình.
- Ngọc Nhi. Đây không phải là chuyện của cô. Tốt nhất cô nên tránh ra.
- Tại sao lại không liên quan tới tôi? Anh là một nhân vật của quần chúng và tôi hiện tại là quản lý của anh. Mọi hành động của anh từ cử chỉ đến lời nói ít nhiều gì tôi cũng phải có trách nhiệm.
- Tôi nhắc lại một lần nữa. Cô khôn hồn đừng có xía vào. Đây là chuyện riêng của tôi, tự tôi sẽ giải quyết.
- Tôi mặc kệ đây có phải là chuyện riêng của anh hay không nhưng anh xử lý không khôn khéo chuyện này, tạo cơ hội cho đám phóng viên viết bài lung tung. Điều này không những ảnh hưởng tới hình ảnh của anh lại còn ảnh hưởng đến công việc cùa tôi nên tôi có quyền phải ngăn cản anh.
- Cô…
Lời Ngọc Nhi tình cờ đã cảnh tỉnh Leon. Anh suýt chút nữa quên mất nhiệm vụ quan trọng mà chị họ giao cho anh khi đến Việt Nam. Thế lực của bác hai hiện tại chưa vững, anh họ thì cần được âm thầm bảo vệ, Leon anh không thể hành động bữa bãi, lộ đuôi cho chú út nắm được.
- Phương. Anh xin lỗi. Anh…
Leon vừa xin lỗi vừa buông tay Mai Phương ra nhưng lời chưa nói hết thì anh đã bị Khương Tuấn bất thình lình xuất hiện, đấm vào mặt anh một cú.
“BỐP”
- Thằng khốn. Không phải tao đã cảnh cáo mày đừng có tìm Mai Phương nữa sao?
Dứt lời, Khương Tuấn liền thay đổi thái độ từ nóng giận thành nhẹ nhàng hỏi Mai Phương có sao không.
Khi thấy cổ tay của Mai Phương bị Leon nắm mạnh đến nỗi hơi bị ửng đỏ, Khương Tuấn lần nữa phát hoả, định tặng cho Leon thêm một cú thì ánh đèn Flash đột ngột loé lên.
Điều mà Ngọc Nhi sợ nhất đã đến. Bảy tám tay phóng viên không biết từ đâu tới đã nhanh chóng vây quanh bốn người, tranh thủ vừa chụp hình vừa hỏi nhanh những câu hỏi như:
- Cô Phương. Quan hệ giữa cô và Leon là như thế nào?
- Anh Tuấn. Anh nghĩ như thế nào khi thấy vị hôn thê của anh bí mật gặp anh Leon?
- Anh Leon. Anh chấp nhận hợp tác đóng phim tại Việt Nam lần này là vì cô Phương, có đúng không?
…
Vô vàn câu hỏi dựa theo viễn cảnh thực tế giữa Leon và Mai Phương lúc nãy hay theo những thuyết âm mưu của đám phóng viên lần lượt xuất hiện không ngừng.
Trước tình thế nguy cấp, Khương Tuấn cởi áo vest đen trùm lên đầu của Mai Phương sau đó ôm cô vào lòng rồi chen ra khỏi đám phóng viên đang vây kín mà đi đến chiếc xe BMW đậu cách đây không xa.
Bên phía Ngọc Nhi, cô được Mạnh Đạt đến trợ giúp, cả hai đưa Leon lên xe của cậu rồi nhanh chóng nổ máy chạy đi. Tuy số ảnh chụp được ba nhân vật chính rất ít nhưng cũng đủ để đám phóng viên đưa tin nóng hổi vào ngày mai.
Trong khi Ngọc Nhi đang nhức đầu nghĩ cách giải quyết hậu quả mà Leon gây ra thì tại nhà của cô cũng đang diễn ra một vấn đề không kém phần căng thẳng. Quốc Hùng ngồi suy tư, cùng đôi vợ chồng Đức Toàn và Cẩm Nhung chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.
Quốc Hùng cứ nghĩ rằng tình hình suốt ba năm nay đã tốt lên. Không ngờ thực tế lại xảy ra không như ông tưởng tượng.
May mắn là màn kịch tinh vi này được phát hiện kịp thời chứ nếu để kéo dài thêm ba đến bốn năm nữa, Quốc Hùng cũng không biết phải ăn nói sao với người bạn thân đã mất của mình và người đã đặt hết kỳ vọng vào mình.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
74 chương
45 chương
42 chương
39 chương
475 chương