Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChiếc xe của Gia Kiệt dừng trước một căn biệt thự lớn màu trắng, nằm giữa một khu vườn rộng, xung quanh có nhiều loại cây cảnh và loại bông hoa đắt tiền. Tất nhiên Ngọc Nhi biết rõ đây là đâu. Nơi này chính là nhà của cô. Sáu năm đã trôi qua kể từ khi cái ngày định mệnh đó. Khi xưa, ba cô, Tô Quốc Hùng là gia sư tại nhà của mẹ cô. Ông đối với bà chỉ là tình cảm thầy trò đơn thuần ngược lại bà rất yêu ông nên bà đã dùng quyền thế của ông ngoại để ép buộc ông chia tay với người yêu hiện tại để lấy bà nhưng ông vẫn từ chối. Mong muốn chiếm được tình yêu của ông, bà đã dại dột đánh thuốc và lên giường với ông. Cuối cùng hai người cũng tiến đến hôn nhân nhưng tình cảm vô cùng lạnh nhạt. Đến khi Ngọc Nhi được 14 tuổi, mẹ cô mất vì một phần do lâm bệnh nặng, một phần do ghen tuông vì chồng bên ngoài chăm sóc một người phụ nữ khác; từ đó tình cảm giữa hai ba con Ngọc Nhi dần dần rạn nứt. Nhưng hai người bắt đầu chiến tranh là lúc cô 16 tuổi khi ông đón một đứa bé 10 tuổi về nhà. Đứa bé đó không ai khác là Trương Gia Kiệt, con trai của người yêu cũ của ông. Ngọc Nhi không thừa nhận Gia Kiệt là em trai cô, thậm chí còn rất ghét cậu. Những lúc chạm mặt cậu, cô không mỉa mai thì cũng kiếm chuyện gây khó dễ mặc ba cô luôn lớn tiếng la mắng. Điều chọc tức Ngọc Nhi là mỗi lần như vậy, cậu đều im lặng, mặc kệ cô khinh thường, giở trò. Sau khi tốt nghiệp đại học, Ngọc Nhi dẫn Minh Hoàng về nhà thông báo muốn cưới hắn. Ba cô phản đối và dọa sẽ đuổi cô ra khỏi nhà nếu hai người kết hôn. Ngọc Nhi không để lời ông vào tai mà ung dung lên dọn hành lý cùng Minh Hoàng dọn ra ngoài. Tất nhiên việc này dẫn đến việc ông lên máu, phải nhập viện gấp. Có một lần nghe Gia Kiệt báo tin này, cô cũng có đến thăm ba. Nào ngờ vừa trông thấy cô, ông liền nổi giận, quát tháo làm cô bực mình, bỏ đi không nói tiếng nào. Kể từ lần đó, cô chính thức đoạn tuyệt với gia đình mình. Tang lễ của cô cả ba và Gia Kiệt đều không đến dự. Điều đó khiến Ngọc Nhi cũng không quan tâm. Bây giờ, có thể do tò mò nên cô mới đi theo anh về nhà để xem tâm trạng hai người này ra sao khi cô đã chết. Khi cô theo Gia Kiệt vào nhà, đập vào mắt cô là một ông lão tóc đã bạc hết cả đầu, trông có vẻ suy yếu, đang ngồi trên ghế sô – pha cầm một ly trà nhâm nhi chăm chú đọc sách, đến khi Gia Kiệt lên tiếng chào thì ông lão mới giật mình, phát hiện vừa có thêm một người. - Con chào chú. Do lúc vừa vào nhà họ Tô, tuy Gia Kiệt được ba cô cho phép gọi ông là ba nhưng cô không chấp nhận, cấm anh không được gọi. Đó cũng là việc bắt đầu cho chuỗi dài nhiều trận cãi vã giữa hai ba con sau này. Cuối cùng, Gia Kiệt cũng từ chối gọi ba cô là ba. - Sao nay con về khuya vậy? Việc ở công ty bận lắm hả? - Dạ. - Ngày mai là ngày tốt, con nhớ gọi người đến nghĩa trang, quật mộ của con Nhi lên. Với lại nhớ mời sư thầy đến cúng. - Dạ, con biết rồi. - Ừ. Khuya rồi. Con cũng nghỉ sớm đi. Ba đi nghỉ trước đây. - Dạ, chúc chú ngủ ngon. - Ừ, con cũng vậy. Dứt lời, ông Tô Quốc Hùng chầm chậm đi lên lầu và Gia Kiệt cũng không chần chừ mà về phòng mình. Câu nói của ba làm Nhi vô cùng tức giận. Cô không ngờ ông lại tuyệt tình như vậy. Cho dù ông không yêu mẹ cô nhưng ít ra cô cũng là con gái ruột của ông. Vậy mà đối với con trai của người yêu cũ, ông còn đối xử tốt hơn so với cô. Hay lắm. Được lắm. Hôm nay cô sẽ không rời đi mà chờ xem ngày mai hai người này còn làm thêm chuyện gì kinh thiên động địa. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Quốc Hùng cùng Trương Gia Kiệt không ăn sáng mà đến thẳng nghĩa trang chỉ dẫn người ta khai quật mộ của Ngọc Nhi. Chiếc quan tài được đưa lên, để vào chiếc xe tang rồi chở đi. Ban đầu, Ngọc Nhi nghĩ chắc ông già mình sợ cô chết rồi sẽ ám ông nên ông muốn đem xác cô để thầy làm phép, ém bùa. Nhưng khi chiếc xe chở quan tài của cô đi vào một khu nghĩa trang riêng biệt, phía trên cổng có dòng chữ “NGHĨA TRANG DÒNG HỌ TÔ”, Nhi mới ngỡ ngàng, không biết hai người đưa cô đến đây làm gì. Quan tài của cô được chôn cất kế bên phải ngôi mộ của mẹ cô, Ngô Tuyết Vân. Sau khi hoàn thành việc chôn cất cùng sư thầy đã đọc chú Vãng Sanh và hoàn tất nghi lễ xong, Quốc Hùng ra hiệu cho Gia Kiệt đưa vị thầy về chùa trước. Chờ Gia Kiệt cùng vị thầy đã rời khỏi, Quốc Hùng mới bước tới ngôi mộ của cô, quỳ xuống, vuốt tấm hình của cô dặn dò. - Nhi, ba biết con thương mẹ nhất nên ba muốn con ở đây để bà ấy không cô đơn. Nhớ chăm sóc mẹ con. Biết chưa? Trò chuyện với cô xong, ông liền quay sang mộ cùa mẹ cô, cử chỉ cũng như lúc nãy nhưng lúc này hai mắt của ông đã ươn ướt. Hành động này của ông làm cô sững sở. Không phải ông luôn căm ghét mẹ cô hay sao. - Em à. Là anh không chăm sóc con tốt để nó phải chết sớm. Em ở dưới, đừng vì giận anh mà không ăn uống. Anh hứa sau này anh xuống gặp mẹ con em, em muốn đánh muốn chửi, anh đều chiều ý em hết. Tuyết Vân, em và con nhớ phải chờ anh. Anh yêu em nhiều lắm, bà xã. Tình huống này là sao? Đúng lý ra khi mẹ con cô đều mất hết, ông phải vui mừng mới đúng chứ. Sao lại buồn bã như vậy. Chẳng lẽ giữa ba mẹ có khúc mắc mà cô không hề biết. Nếu thật sự là vậy, bao năm qua cô đã trách nhầm ba cô. Ở lại tâm sự với mẹ cô đến buổi trưa, ba cô mới luyến tiếc ra về. Sau sự kiện tại nghĩa trang đó, Ngọc Nhi luôn đi theo ông từ phòng khách đến nhà bếp rồi phòng ngủ. Do lớn tuổi nên buổi tối lúc ngủ, ba cô thường bị đau khớp. May có bác Nhân quản gia lâu năm của nhà cô đến để giúp ông xoa bóp. Chờ Quốc Hùng đã yên giấc, Ngọc Nhi mới bực tức, hùng hổ đi tìm Gia Kiệt để xem hắn bận việc gì mà buổi tối không đảm nhiệm việc đó mà giao cho bác Nhân. Chưa kể từ lúc đưa sư thầy về chùa, hắn không hế quay lại nói với cô lời nào, thậm chí đến tối còn chưa về. Vừa ra khỏi phòng của ba, Nhi liền nghe thấy một tiếng rên nhẹ đầy thỏa mãn vang lên ở đâu đó. Lần theo tiếng kêu ấy, Ngọc Nhi cuối cùng cũng đến phòng của Gia Kiệt. Quả nhiên không cần áp tai vào cửa, tiếng rên rĩ của một người phụ nữ cùng tiếng kẽo kẹt cùa chiếc giường như bị ai lắc mạnh, Nhi đỏ mặt, đứng trước cửa mà còn nghe rõ. Là một người đã có chồng, tất nhiên cô biết rõ âm thanh trong phòng biểu hiện cho cái gì. Trong lòng thầm chửi tên vô lương tâm ngay trong ngày này còn thoải mái vui vẻ sắc dục. Nhưng Ngọc Nhi chợt nhớ đến khi còn sống, cô cũng gây khó dễ, đối xử thậm tệ với hắn; bây giờ cô chết rồi, hắn không mở tiệc ăn mừng mới lạ. Một tiếng “A” kéo dài trong thỏa mãn đã kết thúc cuộc mây mưa. Tiếp đến là tiếng nước chảy có lẽ phát ra từ nhà tắm trong phòng ngủ của hắn. Với ba cô cũng đã già, hắn ra sức cố gắng gieo trồng như vậy cũng tốt. Để ba cô có thể chơi đùa với cháu nhằm vơi đi nỗi buồn. Như vậy, cô không thể oán trách được gì mà ngược lại phải thầm biết ơn hắn. Khi nãy nghe thấy tiếng nữ giới, Nhi cứ nghĩ là người con gái bên trong là Lê Thị Hoàng Oanh, ca sĩ kiêm diễn viên nổi tiếng đồng thời là vợ của hắn. Cô biết được là do báo chí, trên ti - vi đăng tin này rất rầm rộ, thậm chí đây là tin nóng suốt hai tháng liền. Nào ngờ, cô vừa xoay người lại liền bắt gặp ngay khuôn mặt giận dữ của Hoàng Oanh đang đi đến. Theo thói quen, Nhi ngay lập tức né sang nhường đường cho cô ta. Cô không thể ngờ Gia Kiệt một người trầm lặng, kiệm lời và ít tiếp xúc với con gái như vậy lại có thể nuôi tình nhân bên ngoài. Hừ, cô biết mà. Hắn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì. Ba cô thật đã nhìn sai người. Tò mò muốn xem tình nhân bí mật của hắn là ai, Nhi lật tức quay lại, trông ngóng xem kịch vui. Hoàng Oanh vừa đập cửa vừa la hết ầm ĩ một hồi Gia Kiệt mặc trên người chiếc áo choàng tắm mới bước ra mở cửa. - Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Ồn ào như vậy sao chú Hùng ngủ được. - Anh nói tôi ồn ào. Sao anh không nghĩ đến do ai, tôi mới như vậy? - Khuya rồi. Về phòng ngủ đi. Đừng đến phiền tôi. WOW. Không ngờ hai vợ chồng người này còn phân phòng riêng ngủ nữa đấy. Không biết cô gái kia có mị lực thế nào mà làm hắn say đắm như vậy. - Tôi không về. Anh nói mau. Có phải con hồ ly tinh ở bên trong đó phải không? - Cô ăn nói cho cẩn thận. Ai là hồ ly tinh ở đây hả? - Tôi không muốn nhiều lời với anh. Tránh ra. Hoàng Oanh tức giận, dùng hết sức đẩy Gia Kiệt ra rồi nhanh chân bước vào phòng. Bên trong căn phòng tối om chỉ có lờ mờ ánh sáng từ ngọn đèn ngủ, ên giường đột nhiên sáng trưng bởi ánh đèn điện Oanh vừa bật lên, trên giường rõ ràng xuất hiện một dáng người mảnh khảnh đắp mền kích mích, nằm quay lưng về phía họ, đang ngủ ngon không hề hay biết gì. Lần này cô ta như tức điên lên, một mạch bước nhanh đến giường, dùng tay vừa nắm lấy tóc màu đen óng ả xõa trên gối trắng tinh vừa kéo làm cô gái té xuống giường. “Cô gái đó” vì đau đớn mà giật mình mở mắt, trông thấy ánh mắt hung tợn của Hoàng Oanh, “cô” vừa giãy dụa vừa khóc lớn, kêu lên: - Anh Kiệt. Anh Kiệt. Mau cứu em. Một giọng nói trong trẻo, vô cùng quen thuộc cất lên làm cà Ngọc Nhi và Hoàng Oanh sững sờ trừ Gia Kiệt lo lắng chạy đến, hất mạnh tay cô ta ra mà ôm chầm lầy “cô gái” vào lòng nhẹ nhàng an ủi rồi nhìn sang Hoàng Oang đang chật vật ngồi dưới sàn, chưa hoàn hồn bằng ánh nhìn lạnh lùng. - Cô làm cái gì vậy? Mau cút ra khỏi đây cho tôi. - Trương… Trương Gia Kiệt. Anh… Anh điên rồi. Anh điên rồi phải không? Gia Kiệt không trả lời cô ta mà dồn sự chú ý vào “cô gái” đang khóc lóc, hai tay vòng qua eo anh mà ôm chặt, anh vừa hôn lên trán vừa lau đi giọt nước mắt của “cô gái”. Nhi bây giờ không tin vào mắt mình. Cô dịu mắt rồi bước tới gần, nhìn thật kỹ “cô gái”. Không lầm một chút nào. “Cô gái” đó hoàn toàn giống Tô Ngọc Nhi cô.