Trọng sinh tìm lại hạnh phúc
Chương 12 : nhà họ ngô
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNgười từ nhà chính đó tên là Ngô Thanh Tùng cũng là ông ngoại của Ngọc Nhi. Sau khi Ngô Tuyết Vân mất, ông Tùng muốn Ngọc Nhi về nhà chính sống cùng ông và đổi thẳng sang họ Ngô nhưng Ngọc Nhi đã từ chối vì không muốn Ngôi nhà của mẹ rơi vào tay của người cha phụ bạc và đứa con hoang kia.
Ông Tùng Ngôn trọng quyết định của Ngọc Nhi. Từ đó về sau, hàng tháng, ông đều gọi điện hỏi thăm tình hình cháu gái. Bình thường vào ngày thứ bảy cuối tháng, Ngọc Nhi sẽ qua nhà chính thăm ông ngoại sang đến thứ hai mới về. Lúc Ngọc Nhi hoàn hồn sống lại đúng ngay thời điểm ông ngoại cô cùng vài người bạn thân thực hiện chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Trong khoảng thời gian đó, Thanh Tùng vẫn không quên gọi về.
- Alo. Con nghe, ông ngoại. Ông ngoại có khỏe không?
- Ông ngoại khỏe. Con dạo này sao rồi?
- Con rất tốt. Ông ngoại về nước chưa?
- Ông vừa về. Mai con qua nhà chính đi. Ông ngoại có quà cho con.
- Dạ, ông ngoại vừa về nhớ nghỉ sớm.
- Ừ, ông đi nghỉ đây. Mai nhớ qua sớm.
- Dạ. Con chào ông ngoại.
- Ừ, ông cúp máy đây.
Ngọc Nhi gác máy xong, quay người liền trông thấy Quốc Hùng đang vào trong phòng khách. Ông vừa ngồi xuống cạnh cô liền hỏi:
- Ông ngoại tìm con có chuyện gì không?
- Ông về nước rồi. Ông muốn con sáng mai qua nhà chính.
- Vậy sao.
- Ba đừng lo. Con là thật tâm đối tốt với ba và Gia Kiệt. Con sẽ cố gắng thuyết phục ông ngoại.
- Cảm ơn con nhiều lắm, Nhi.
Quốc Hùng ôm con gái đồng thời hôn nhẹ lên đầu, Ngọc Nhi cũng vòng tay ôm lại, đầu dựa vào ngực của ông. Hình ảnh này đều được Gia Kiệt trông thấy.
Gia Kiệt đang lên laptop đọc tin tức thì Thế Quân nhắn tin báo rằng nhóm cậu đã được chọn đi thi trong cuộc thi khoa học kỹ thuật cấp trường. Gia Kiệt vui mừng, nhanh chóng xuống gặp Ngọc Nhi để báo tin thì tình cờ nghe hết toàn bộ cuộc hội thoại của cô với ông ngoại và chú Hùng. Đến lúc hai người kết thúc cái ôm tình cảm, Gia Kiệt mới lặng lẽ trở lại phòng ngủ, nét vui vẻ lúc nãy trên khuôn mặt bây giờ thay bằng ưu buồn cùng lo lắng.
Ngay khi ba cô dẫn Gia Kiệt về nhà chính thông báo sẽ nhận cậu làm con nuôi, ông ngoại không những không đồng ý còn tức giận hất thẳng bình trà nóng trên bàn về phía Gia Kiệt. May mắn cậu được ba ôm lên nhanh chân tránh sang chỗ khác.
Kết quả để Gia Kiệt được vào sống nhờ tại Ngô gia này, ba cô phải chấp nhận làm một tổng giám đốc bù nhìn trong công ty Tân Lập dưới quyền chủ tịch là ông ngoại đến khi cô được 19 tuổi, chức vị đó sẽ nhường lại cho cô.
Bây giờ, Ngọc Nhi đã đến tuổi, ông ngoại gọi cô đến chắc chắn vì việc kế nhiệm này. Nhưng trời sanh cô không có đầu óc kinh doanh thì làm sao mà đảm trách. Hiện tại, cô chỉ có thể diện cớ trốn tránh để ba cô tiếp tục ngồi ở vị trí này. Đây không phải là cách lâu dài.
Chẳng lẽ cô phải trơ mắt để tên khốn kiếp kia từng bước chiếm đoạt cả gia tài. Tất nhiên là không được. Cô thà để nó rơi vào tay người khác hoặc làm cho phá sản còn hơn. Nếu như cô nhớ không lầm Tân Lập chuyên về khoa học kỹ thuật, linh kiện điện tử mà Gia Kiệt trong tương lai cũng sở hữu công ty lớn, nổi tiếng ở cùng lĩnh vực này.
Mối quan hệ giữa cô và Gia Kiệt hiện tại xem như tạm ổn, không đáng lo ngại. Trong khi kéo dài thời gian này, cô phải cố gắng làm sao để ông ngoại không còn ác cảm với Gia Kiệt. Ngọc Nhi đang nằm trên giường, suy nghĩ cách không được bao lâu thì cơn buồn ngủ cùng sự mệt mỏi do thức khuya ôn thi kéo dài mấy ngày nay kéo đến nhấn chìm cô vào giấc ngủ khi nào không hay.
Sáng hôm sau, Quốc Hùng và Ngọc Nhi vẫn tỏ vẻ bình thường như thường ngày và không hề nói gì về chuyện ông Tùng gọi đến, Gia Kiệt cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dùng điểm tâm xong, Quốc Hùng tiện đường nên chở Gia Kiệt đi học, còn Ngọc Nhi sau khi tiễn hai người liền gọi cho tài xế bên nhà chính sang đón rồi sửa soạn quần áo.
Nhà chính của họ Ngô cách đây chừng một tiếng lái xe. Do ông Tùng yêu thích không gian yên tĩnh nên sau khi Tuyết Vân lấy chồng, ông liền sống tại căn biệt thự ở ngoại ô. Lúc Ngọc Nhi đến, ông Tùng đang ngồi đọc báo. Ngọc Nhi cầm theo túi quà, bước vào lễ phép thưa ông.
- Con chào ông ngoại.
- Nhi đến rồi hả con? Thiệt tình đến chơi là được, cần gì phải đem theo quà cáp. Lại đây ngồi với ông.
Quản gia Vương sau khi dẫn Ngọc Nhi đến phòng khách rồi đến nhà bếp đem lên trà cùng bánh mà ông Tùng vừa mua ở bên Anh. Cả hai ông cháu ngồi trò chuyện một lát thì ông Tùng bảo quản gia đem quà ra. Ông ngoại rất yêu thương cô. Ông đi du lịch vòng quanh thế giới mua cho cô nào là quần áo, trang sức, giày dép hàng hiệu và một số loại mỹ phẩm Nhật Bản.
Nội dung chỉ xoay quanh những chuyện vui khi ông Tùng đi chơi và tình hình hai năm nay của Ngọc Nhi. Ngọc Nhi nhiều lần nhắc đến ba cô và Gia Kiệt nhưng ông Tùng đều cố ý chuyển sang đề tài khác.
Cô biết ông ngoại không quan tâm đến mối quan hệ giữa cô với ba và Gia Kiệt ra sao. Điều mà ông chú ý là vị trí của cô trong nhà có bị đe dọa hay không thôi. Dù gì ngôi nhà đó cũng là di vật cuối cùng mà mẹ cô để lại sau này sẽ cho cô. Xem ra để thuyết phục ông ngoại cô thay đổi cách nhìn với Gia Kiệt không hề dễ dàng.
Cuộc nói chuyện giữa hai ông cháu kéo dài không lâu thì ông ngoại của Minh Hoàng, Phạm Nhật Quang chống gậy đi vào. Ông Quang và Ngọc Nhi cũng chào hỏi hai ba câu sau đó ông Tùng bảo Ngọc Nhi ngồi chờ Lê Mỹ Nhạn và Phạm Minh Hoàng rồi dẫn ông Quang đến bàn ăn trước. Hai ông già vừa khuất bóng, Lâm Tố Loan cùng Lê Mỹ Nhạn vừa cười nói với Phạm Minh Hoàng đang xách phụ đồ của hai người cùng bước vào.
Khi xưa, ông Tùng làm ăn bị phá sản thì Lâm Tố Loan không nói lời nào, bỏ ông theo một người đàn ông giàu có. Sau một thời gian, Tân Lập trở lại vị trí một trong năm công ty nổi tiếng tại thành phố Bình Hòa và ông ngoại đã kết hôn với bà ngoại Ngọc Nhi, nữ thư ký luôn đi theo trợ giúp ông từ lúc công ty cũ bị phá sản.
Hai năm sau, bà ngoại mất khi sanh mẹ cô, ông ngoại cô không kết hôn, một mình nuôi con. Trong buổi lễ kết hôn của con gái, ông ngoại tình cờ gặp lại người yêu cũ. Tuổi già cần có người bầu bạn nên ông đã quay lại với bà ta nhưng hai người chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ đãi người thân trong nhà mà không hề tổ chức đám cưới.
Lê Mỹ Nhạn là cháu nội của Lâm Tố Loan. Công ty rơi vào nợ nần chồng chất, chồng cùng con trai đều tự tử, con dâu thì bỏ con gái lại cho bà mà tìm hạnh phúc mới. Tố Loan khi biết ông ngoại cô giờ đã khá giả, thừa dịp mẹ cô được gả đi, liền nối lại tình xưa với ông ngoại và dẫn theo cháu nội về đây.
Mỹ Nhạn tuy bằng tuổi với Ngọc Nhi nhưng nhập học trễ một năm nên cô ta hiện tại dưới Ngọc Nhi một khóa. Kiếp trước, Ngọc Nhi có tình cảm rất tốt với hai bà cháu, đặc biệt đối với Mỹ Nhạn cô luôn coi như chị em.
Thậm chí khi nghe ông ngoại nói sẽ lấy phần tài sản đúng lý thuộc về ba cô chia đều cho bọn họ, cô còn không có một câu phản đối. Nào ngờ chính những người này lại ăn cháo đá bát, lập mưu giết chết cô để chiếm toàn bộ gia sản.
Trông thấy họ, Ngọc Nhi không nói tiếng nào, đứng lên đi về phía bàn ăn. Minh Hoàng khi nãy còn cười nói với Mỹ Nhạn nhưng khi trông thấy Ngọc Nhi hắn liền sầm mặt. Mỹ Nhạn thì ngược lại, gặp Ngọc Nhi cô ta liền vui vẻ, chạy tới, khoác tay cô giữ lại hỏi thăm.
- Nhi mới tới hả? Sao dạo này không thấy cậu qua đây chơi với mình. Làm mình buồn quá chừng.
- Buông tay ra. Ngôi không thích có người đụng chạm thân mật như vậy.
- Nhi, hôm nay cậu sao vậy?
- Tôi nói cô buông tay tôi, nghe không?
Ngọc Nhi bực mình, hất mạnh tay làm Mỹ Nhạn mất thăng bằng, té xuống, đưa ánh mắt vô tội nhìn Ngọc Nhi. Chứng kiến cảnh tượng này, Minh Hoàng nhanh chân đến đỡ cô ta dậy, không quên liếc mắt, quát lớn Ngọc Nhi.
- Nhi, cô bị sao vậy? Nhạn chỉ hỏi thăm cô thôi mà có cần đẩy cậu ấy té như vậy không?
- Không phải tôi đã bảo cô ta buông tay ra rồi sao? Không nghe tự chịu.
Ngọc Nhi nói xong, quay người bỏ đi trước một mạch, không thèm để ý ba người bọn họ. Hành động này càng khiến Minh Hoàng tức điên hơn.
- Cô thật quá đáng. Còn không chịu đứng lại xin lỗi Nhạn.
- Hoàng đừng tức giận. Nhi không cố ý đâu. – Mỹ Nhạn được đỡ dậy, kéo nhẹ tay áo của Hoàng, đưa ánh mắt ủy khuất với hắn.
- Thôi được rồi. Có thể con Nhi dạo này lo vụ thi tốt nghiệp nên tâm trạng không tốt mới khó chịu thôi. Đến giờ cơm rồi, cả nhà cùng qua ăn đi.
Bà Loan miệng thì lên tiếng hòa giải nhưng mắt lại liếc Ngọc Nhi với vẻ không vui. Minh Hoàng thu lại ánh mắt hung dữ mà quay qua hỏi thăm Mỹ Nhạn rồi đỡ cô ta cùng bà Loan đi vào.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
74 chương
45 chương
42 chương
39 chương
475 chương