“Chao ôi, cô nương đã về sao?!” Viêm đạo bà nghe thấy, kinh hãi đến mức nhảy dựng lên. “Sao về sớm vậy?” Trương thị cảm thấy có chút kỳ quái nên cũng ngẩng đầu lên hỏi. Mọi lần Mạn Nhi sang gặp Trầm Nghị và Trầm Thi đều mất thời gian khá lâu mới về. Hơn nữa, sáng nay lúc ra khỏi cửa, Mạn Nhi cũng nói qua với nàng chắc sẽ không về sớm được. Trương thị vừa dứt lời, đại nha đầu Đa Phúc liền vén màn cửa, từ bên ngoài đi vào. “Phu nhân, không phải cô nương trở về, là nô tì thân cận bên cạnh cô nương – Thiện Hỷ trở lại ạ.” Đa Phúc bẩm báo với Trương thị: “Nha đầu này vội vàng hấp tấp, nghe nói Thiện Hỷ về liền cho rằng cô nương cũng về cùng.” “À, thì ra là như vậy.” Trương thị hiểu ra. Viêm Viêm đạo bà ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Rất nhanh, Thiện Hỷ liền vào nhà, bẩm báo lại lời của Liên Mạn Nhi nhắn với Trương thị… sau đó, Trương thị liền cho Đa Phúc và Thiện Hỷ lui ra. “Cô nương thật là người có nhân duyên tốt, luôn suy nghĩ thay người khác, không trách được mọi người đều nói nàng tốt.” Chờ Trương thị đuổi hết bọn nha đầu ra ngoài, Viêm đạo bà mới cười nịnh. “Khuê nữ này của ta, tốt nhất chính là tâm tính. Có câu nói, ở lâu mới biết lòng người, ở nhà chúng ta, con ta cũng có nhân duyên vô cùng tốt. Đám tiểu tỷ muội đều yêu thích, có quan hệ tốt với con bé.” Trương thị kể. Viêm đạo bà mới vừa rồi bị cả kinh, lại thấy đã thuyết phục đượcTrương thị rồi, liền muốn cáo từ. “Bà đừng đi vội.” Trương thị ngăn bà ta lại: “Hôm nay mấy người bọn họ không ở nhà, đoán chừng buổi trưa cũng không về được. Chỉ có một mình ta. Ngươi ở lại trò chuyện cùng ta, dùng cơm trưa với ta luôn đi.” Bình thường, dù Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất không ở nhà, cũng có Liên Mạn Nhi ăn cơm cùng Trương thị. Vừa rồi Thiện Hỷ báo lại, Liên Mạn Nhi muốn ở lại Trầm gia dùng cơm, vì vậy, Trương thị liền muốn giữ Viêm đạo bà lại. Trương thị là người thích náo nhiệt, thích nhất là khi người một nhà ngồi cùng nhau ăn cơm vui vẻ, ít nhất thì phải có một người cùng ăn cơm với bà, bà mới có thể ngon miệng. Viêm đạo bà vốn định ra về, nhưng Trương thị nói như vậy, bà ta lại từ chối thật không tốt. Hơn nữa, nghe nói Liên Mạn Nhi ăn xong cơm bên đấy mới trở về, lòng của bà ta cũng bình tĩnh lại rất nhiều, liền ngồi xuống nói chuyện cùng Trương thị. Trương thị vừa sai người bưng trà ngon bánh ngọt lên mời Viêm đạo bà ăn, vừa hỏi một chút chuyện lý thú đầu đường cuối ngõ, còn nói những điều mắt thấy tai nghe khi về Tam Thập Lý Doanh Tử. Sở dĩ Trương thị vui lòng tiếp đãi Viêm đạo bà, coi bà ta là người tri âm, chủ yếu là vì khi gặp gỡ những phu nhân, phu nhân trong phủ thành thì không ai đàm luận những chuyện về làng quê thế này. Nhưng Viêm đạo bà vẫn luôn rất sẵn lòng nghe nàng nói. “… Chỉ nghe nói mẹ chồng gây khó dễ cho con dâu, chuyện này thì ngược lại, một người mẹ chồng thủ tiết nhiều năm như vậy, thế nào lại để cho con dâu làm càn làm bậy ép buộc đến mức ấy. Giờ bà ấy mất đi, đôi vợ chồng này còn muốn làm bậy đòi lấy một khoản tiền của người ta. Ai, ngươi nói một chút, họ không sợ luật nhân quả, chắc chắn sẽ gặp báo ứng.” Trương thị đang cùng Viêm đạo bà nói đến chuyện Dương gia ở Tây thôn kia. “Chuyện này, nhất định là nghiệt duyên đời trước, kiếp trước gặp gỡ oan gia. Đời này phải trả nhân quả* và nghiệt trái đời trước…” Viêm đạo bà chỉ nhẹ lắc đầu, mượn cơ hội cùng Trương thị nói hồi lâu. Nhân quả: theo Phật Giáonhân quảchỉnguyên nhân vàkết quảcủa sựvật, gieo nhân nào thìgặp quảấy, thiện cóthiện báoác cóác báo. “Ví như, có thể hợp ý cùng phu nhân như vậy, nhất định cũng là nhân quả kiếp trước.” Viêm đạo bà lại nói: “Viên thuốc này, nghĩ lại mới thấy đúng là bên trong có nhân quả, thế nên người khác không có cái phúc phần này, phu nhân cùng cô nương lại dễ dàng gặp được.” Nói xong, Viêm đạo bà thấy không có người nào, liền tỉ mỉ dặn dò Trương thị một phen, phải như thế nào thần không biết quỷ không hay để cho Liên Mạn Nhi ăn vào. Sở dĩ Trương thị giữ bà, bà liền ở lại, là do trong lòng không mấy chắc chắn, nghĩ tới nếu thuyết phục Trương thị có thể len lén đưa thuốc cho Liên Mạn Nhi ăn thì sẽ bảo đảm hơn. “Phu nhân, tất cả người nhớ kĩ nhé. Chờ cô nương trở về, vào cửa nhất định muốn uống trà, phu nhân liền chuẩn bị như những gì chúng ta đã bàn trước đó, giúp cô nương hoàn thành chuyện đại sự này.” Phút cuối Viêm đạo bà còn dặn dò. “Được rồi, ta đều nhớ hết.” Trương thị gật đầu. Viêm đạo bà đánh giá sắc mặt Trương thị, nhìn ra Trương thị thật sự kiên quyết, lúc này bà ta mới thả lỏng tâm tư. Thấy đã gần đến trưa, Viêm đạo bà đang suy nghĩ nên cáo từ rời đi hay nghe lời Trương thị ở lại ăn trưa, chợt nghe được tiếng bước chân từ phía ngoài truyền tới. Vẫn là tiểu nha đầu kia đi vào bẩm báo, nói cô nương về đến rồi. “Vừa rồi Thiện Hỷ về, không phải nói cô nương dùng cơm trưa ở Trầm gia, trưa không trở về sao. Sao ngươi lại tới báo? Lại là nha đầu của cô nương có việc nên về nữa sao?” Trương thị lại hỏi. “Thưa phu nhân, thật sự là cô nương đã về ạ. Xe của cô nương đã vào đến cửa rồi ạ.” Tiểu nha đầu vội hành lễ, đỏ mặt bẩm báo. “Hả, sao lại về lúc này?” Trương thị kinh ngạc hỏi. Nghe nói lần này thật sự là Liên Mạn Nhi về đến, Viêm đạo bà liền vội vàng đứng dậy cáo từ Trương thị. “Cô nương đã về, phu nhân không còn đơn lẻ nữa. Chỗ ta bên kia còn có việc không thể bồi phu nhân được.” Viêm đạo bà xin phép ra về. Trương thị biết Liên Mạn Nhi không muốn thấy Viêm đạo bà, cũng lo lắng con mình thấy Viêm đạo bà ở nơi này liền mất hứng nên gật đầu. “Ta phái người đưa ngươi ra ngoài.” Trương thị liền nói. ”Xin phu nhân phân phó nha hoàn đại tỉ dẫn ta ra từ cửa sau.” Viêm đạo bà liền nói: “Cô nương về sớm như vậy, chắc là có chuyện. Hôm nay ta tới vội vàng, quần áo không được tươm tất sợ sẽ xúc phạm cô nương.” “Cô nương về rồi, phu nhân cũng đừng nói ta đã tới. Sớm đưa tiên đan kia cho cô nương ăn vào, mới là việc chính.” Viêm đạo bà nói như vậy, vẫn không quên dặn dò Trương thị chuyện quan trọng. “Ta biết rồi.” Trương thị liền gật đầu, thật sự bảo tiểu nha đầu đưa Viêm đạo bà về từ cửa sau. Bên này đưa Viêm đạo bà đi, bên kia Liên Mạn Nhi còn chưa vào sân. Trương thị ngồi nghĩ một lát, liền phân phó nha đầu mang trà nóng lên. “Ngươi ra ngoài nghênh đón cô nương đi.” Nha đầu mang trà lên, Trương thị liền vội phân phó. . . . Lúc Liên Mạn Nhi đi vào nhà trên, chỉ thấy Trương thị ở trong phòng, nha đầu đều đứng bên ngoài. “Mẹ ta đâu.” Liên Mạn Nhi hỏi một câu. “Phu nhân ở trong phòng ạ.” Bọn nha đầu đáp, vội vén rèm xe lên, mời Liên Mạn Nhi vào nhà. Liên Mạn Nhi cất bước vào trong, liền thấy một mình Trương thị ngồi trên giường gạch, trong tay cầm châm tuyến, khẽ xuất thần. “Mẹ, con đã về ạ.” Liên Mạn Nhi tiến lên, hướng Trương thị hành lễ. “Ừ” Trương thị phục hồi tinh thần lại, vội bảo Liên Mạn Nhi lên kháng ngồi: “Không phải nói trưa nay ở lại đó dùng cơm sau, sao lại trở về rồi.” Không đợi Liên Mạn Nhi trả lời, Trương thị vội bưng một chén trà nóng trên giường gạch tới đưa cho Liên Mạn Nhi. “Thế nào lại vội vã như vậy, mặt đỏ rần rồi kìa. Mau uống hớp trà cho mát, nghe thấy con đã về nên cố ý chuẩn bị cho con đấy, không lạnh không nóng, vừa uống.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi ngồi cách Trương thị một cái bàn vâng lời nhận lấy trà. Chén trà vào tay, đúng như lời Trương thị, nhiệt độ vừa đủ. Liên Mạn Nhi một đường vội vàng trở lại, đang khát nước, không nghĩ nhiều liền nâng chung trà lên uống một hớp. Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi uống trà, thần sắc trên mặt càng thêm dịu dàng. “Mẹ, con đi rồi, Viêm đạo bà có đến đây không ạ?” Liên Mạn Nhi đặt chén trà xuống hỏi.