Liên Diệp Nhi cãi vã với Chu thị, Chu thị liền nghĩ tới việc mượn đề tài nói chuyện của mình, ầm ĩ cho cả thôn đều biết. Nhưng Liên Diệp Nhi cái gì cũng không sợ, thậm chí so sánh với Chu thị, nàng còn muốn đem chuyện này phơi bày trước mắt công chúng, để cho họ đánh giá thị phi đúng sai. Liên Diệp Nhi không quan tâm cái gì cả. Thật ra thì, chưa nói tới nội dung câu chuyện, chỉ thấy cả Liên Diệp Nhi và Chu thị đều nhao nhao lên tranh nhau nói, muốn mọi người phân xử, cuối cùng đều lưỡng bại câu thương. Liên Diệp Nhi bối phận nhỏ, cãi nhau với Chu thị sẽ bị mọi người nói bất hiếu. Nhưng mà Chu thị lớn tuổi lại đối với cháu gái như vậy chẳng khác nào so cây kim với cọng râu, cũng sẽ bị nói là bà đã già mà không kính, không có thân phận. Chu thị bị giật mình trước phản ứng của Liên Diệp Nhi, có điều tính tình của bà từ trước đến nay chưa bao giờ chịu thua ai. Vì vậy tổ tôn hai người cứ thế mà ầm ĩ lên. Nhưng trong phòng nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không để cho chuyện này ầm ĩ tới mức không thể cứu vãn được. Ngô Ngọc Xương vừa lựa lời khuyên Chu thị, vừa lựa lời khuyên trấn áp Liên Diệp Nhi. Đám người Liên Thủ Tín lúc này cũng không dám nhiều lời, sợ lửa cháy thêm dầu, Chu thị sẽ mượn đề tài này mà nói tới mình. “Dì hai ơi, cháu biết rõ lão nhân gia người mà, mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng thật ra trong lòng rất yêu thương con cháu. Miệng người nói năng chua ngoa nhưng tâm thì mềm như đậu hũ. Điều kiện của nhà Tam ca quả thật không tốt, sáu mẫu ruộng, lại còn có thêm hai gian phòng. Ở trong thôn ta mà nói, vậy cũng tính ra là giàu có rồi. Nếu bọn họ có điều kiện có hơn nữa, khẳng định là sẽ cho thêm lão nhân gia người.” Ngô Ngọc Xương nhẹ nhàng khuyên nhủ Chu thị. “ Lão nhân gia người cũng không nhẫn tâm nhìn nhà Tam ca cuộc sống khổ sở vất vả mà. Nếu không, trước hết cứ như thế này đi, sau này lão nhân gia người thiếu thốn cái gì, nhà Tam ca của cháu cũng không thể vô liêm sỉ mà đứng nhìn. Đến lúc đó khẳng định sẽ giơ tay ra giúp đỡ. Mẹ con ruột thịt, có gì mà không thể thương lượng được chứ, đúng không? Dì hai à, người luôn là người hiểu chuyện, bên ngoài có ai nói tính tình lão nhân gia người không tốt chứ, người thấy đúng không?” Chu thị nghe được lời của Ngô Ngọc Xương liền cảm thấy rất được an ủi. Cũng may mà Ngô Ngọc Xương uốn ba tấc lưỡi không phí phạm, bên kia Liên Diệp Nhi bị Liên Thủ Lễ và Triệu thị cấm không cho lên tiếng, Chu thị mới hòa hoãn xuống, không còn hướng ra ngoài hét ầm ĩ nữa. Trên thực tế, bà cũng dự định hôm nay sẽ không ầm ĩ lớn. Bà đã quyết định, chỉ cần cả nhà Liên Thủ Tín đáp ứng một vài yêu cầu của bà, thì bà sẽ không làm ầm lên. Dù sao đó mới là cái chính, quyết định cuộc sống sau này của bà. Còn vấn đề với Liên Thủ Lễ, chủ yếu là bà muốn mượn cơ hội này mà gây khó dễ cho ba người họ thôi. “Ta đây tuổi đã cả đống lớn, mà còn bị một Tiểu nha đầu chết bầm đánh vào mặt mũi, ta tuổi già cô đơn, sau này biết sống làm sao. Nhà Lão Tam không vui khi cho ta nhiều hơn. Vậy thì sẽ không lấy, nhưng tiểu nha đầu chết bầm này phải nhận lỗi với ta.” Chu thị nói với Ngô Ngọc Xương. “Nếu không, ta liền bất chấp mọi thứ, dù sao thì cái mặt mo của ta cũng đã bị tiểu nha đầu chết bầm kia đánh rồi, ta cũng chả cần nữa, ta cứ ầm ĩ ra đến cửa. Ta đi đập đầu chết cho rồi. Các ngươi cũng không cần chuẩn bị cái gì hết, cứ lấy cái mộ phần đã đào cho lão gia tử, đem ta trực tiếp vùi vào là xong. Các ngươi bớt phải lo.” Chu thị nói lời tàn nhẫn, nói thẳng là muốn áp chế Liên Diệp Nhi. Với tư cách là người muốn chết mà nói như vậy, Ngô Ngọc Xương cũng không còn cách nào khác. Hắn đã khuyên giải hồi lâu, nhưng Chu thị không chịu nhượng bộ. Ngô Ngọc Xương không thể làm gì khác hơn là nháy mắt với Liên Thủ Lễ. “Diệp Nhi, con mau nhận lỗi với bà nội đi.” Liên Thủ Lễ nói với Liên Diệp Nhi. “Con không sai. Sao phải nhận lỗi với bà? Nói bà ấy là bà nội của con, vậy mà bà đã có lúc nào là người bà thật sự chứ?” tính tình Liên Diệp Nhi cũng bướng bỉnh. Lắc đầu không chịu nhận lỗi. Chu thị thấy Liên Diệp Nhi nói như thế, sắc mặt liền thay đổi, lập tức thay đổi tư thế, định tru lớn kêu to. Ngô Ngọc Xương vội vàng ngăn cản Chu thị, lại nháy mắt với Liên Thủ Lễ. Liên Thủ Lễ lại bảo Liên Diệp Nhi nhận lỗi, Triệu thị cũng khuyên nhủ. Liên Diệp Nhi khóc lên. “Con không sai, con không thể nhận lỗi được, vậy thì để con đem mạng cho bà vậy.” Liên Diệp Nhi vừa nói vừa lau nước mắt vừa nhào đầu về phía trước hướng về Chu thị, thấp đầu đụng vào ngực Chu thị. “Ta đem mạng cho bà, ta đem mạng cho bà đây.” Liên Diệp Nhi luôn miệng nói. Dáng vẻ không muốn sống của Liên Diệp Nhi cũng khiến cho Chu thị bị hù dọa. Hai tay Chu thị che ở trước người, vội vàng lùi về phía sau. Liên Diệp Nhi không đụng tới Chu thị, thì dứt khoát tiến tới, đập đầu vào cột giường. Giường của nhà cũ là giường gạch mộc, cột giường chính là cả một khối gỗ dầy. Liên Diệp Nhi một lòng không muốn sống cứ thế đập cái trán lên, dựa vào độ mạnh như vậy thì không chết cũng tàn. Liên Diệp Nhi thật sự muốn chết. Trong nhà nhiều người tất nhiên không thể để cho Liên Diệp Nhi thật sự đập đầu, mấy người họ tiến lên kéo Liên Diệp Nhi lại. Liên Diệp Nhi vẫn còn giãy giụa không nghỉ, luôn miệng nói muốn đập đầu, đem mạng cho Chu thị. Không nói đạo lý thì nàng cũng không muốn sống nữa. Chu thị cố gắng tự trấn định lại, đồng thời cũng không còn nói muốn Liên Diệp Nhi nhận lỗi nữa. Trận phong ba này cứ thế mà dừng lại, Chu thị cũng không còn đòi Liên Thủ Lễ phải cung cấp nuôi dưỡng nhiều hơn nữa. Nhà người ta, vấn đề phụng dưỡng lão nhân, đều bắt đầu từ con trai lớn mà nói, nhưng Liên gia làm việc kỳ lạ, bắt đầu nói từ con trai nhỏ nhất là Liên Thủ Tín, sau đó là Liên Thủ Lễ. Hai người kia nói xong rồi, mới tới phiên Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa. “Lão gia tử đã không còn, sau này chỉ còn có một mình ta. Ngọc Xương này, cháu đã ở đây rồi, nhân tiện giúp ta phân cái nhà này luôn đi.” Chu thị nói ra một câu kinh người. “Ta cũng không cần gì nhiều, chỉ cần cái phòng này, nửa sân sau, và sáu mẫu ruộng nữa là được. Còn lại thì cho lão Đại và lão Nhị. Nếu bọn nó muốn sống chung cũng được, mà muốn phân ra thì phân.” Khó có được khi Chu thị nói một đoạn văn dài như thế mà không đem theo một chút hỏa khí. Nhưng mà nội dung thì lại khiến cho người ta sợ ngây người. Sau khi Liên lão gia tử chết, Chu thị chắc chắn sẽ nói tới việc ở riêng, việc này cũng trong dự liệu của mọi người. Nhưng bà muốn ở một mình, cách phân nhà như thế, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sản nghiệp của nhà cũ, Chu thị muốn phòng ở ngoài này, còn dư lại hai nhà Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa hiện đang ở hai phòng, nửa sân hậu viện phía tây, còn có tiền viện phía đông và mười hai mẫu ruộng. Thật ra thì, nếu dựa vào khả năng của nhà nông mà nói, hai nhà Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa chia một phần tài sản này, cũng đủ để sống. Chẳng qua hai người họ lại không nghĩ như vậy. Bọn họ đều muốn sống một cách dễ dàng hơn và tốt hơn. “Mẹ, nói gì thì cũng không thể để người sống một mình được.” Liên Thủ Nhân quỳ xuống: “Nếu như vậy, sau này xuống suối vàng, con làm sao có mặt mũi gặp cha được. Mẹ à, để cho nhi tử hầu hạ lão nhân gia người đến già, phụng dưỡng, chăm sóc lão nhân gia người trước lúc lâm chung.” “Ta cần hầu hạ cái gì, hiện tạ ta đi được, đứng được. Trong tay ta còn có số tài sản này, ta sợ gì. Sau này nếu đi không được, đứng không xong thì có những đồ này, cũng không sợ không có ai hầu hạ ta.” Chu thị liền nói: “Còn các ngươi ấy à, các ngươi sợ nuôi ta tốn bạc, chê bà già cô đơn như ta, sau lưng còn không thèm nhìn tới. Ta không chịu được cái kiểu này.” “Mẹ…” Liên Thủ Nhân nghe vậy, vội vàng bày tỏ lòng hiếu thuận của mình, còn thề sau này phải đối xử tử tế với Chu thị: “Mẹ, cha con không còn nữa, người là chủ, là người cao nhất trong nhà.” Liên Kế Tổ và Tưởng thị cũng quỳ xuống, cũng nói sau này đều nghe lời Chu thị nói… cố gắng hiếu thuận Chu thị. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thật ra Chu thị không thật sự muốn sống một mình, bà chỉ nhân cơ hội này gây khó dễ con cháu, sau đó tiến thêm một bước mà xác lập địa vị của mình sau này. Lấy lui làm tiến, thật là tâm cơ thật giỏi, thủ đoạn thật hay. Liên Mạn Nhi nghĩ, hai ngày này Chu thị không làm khó, ầm ĩ cũng ít đi, xem ra bà đã vì tương lai của mình mà cẩn thận tính toán rồi. Và đây cũng chính là kết quả mà bà đã cẩn thận suy tư. Chu thị gây khó dễ cho con cháu, đảm bảo địa vị cùng cuộc sống của bà, cho tới bây giờ bà vẫn là một nữ nhân thông minh. Liên Thủ Nghĩa thấy đám người Liên Thủ Nhân như vậy, vội vàng kêu Hà thị, Liên Nha Nhi, Lục lang quỳ xuống trước Chu thị, cũng đưa ra lời thề son sắt có trời đất chứng nhận sau này cũng sẽ hiếu thuận Chu thị. Nhưng ánh mắt Chu thị đối với mấy người này như thiếu nợ không bằng. “Cha ngươi chưa từng, cũng không có lòng dạ đó. Cha ngươi khi còn sống sao không nghe thấy lời này của các ngươi, ta thì tính là cái gì? Nhà lão đại cầu xin ta, ta liền theo bọn họ. Các ngươi không cần phải hầu hạ ta. Các ngươi thích làm gì hay không thích làm gì thì cứ làm đi.” Chu thị phất phất tay, giống như muốn thoát khỏi cái gì bà chán ghét vậy. “Tứ lang trộm mất tiền tài trong nhà, còn trộm mất đồ trang sức ta đã giấu. Theo lý thuyết, cái gì cũng không nên chia cho các ngươi, cho các ngươi tay trắng phân nhà… Ngọc Xương nói, ta miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, ngoài miệng ta nói thế thôi. Ta là người tâm địa mềm yếu, nên phần của các ngươi sẽ phân cho các ngươi. Chính các ngươi tự qua lấy đi.” “Ta cũng không muốn cái gì của nhà ngươi, coi như ta uổng công nuôi sống một đứa con trai. Sau này không liên quan gì nhau nữa, ta có chết, các ngươi vui lòng thì tới trước linh cữu ta quỳ lạy, còn không vui, các ngươi cứ đứng ở đó cười ha ha, vậy cũng không sao. Ta không trông cậy gì vào các ngươi cả.” Thái độ của Chu thị rất kiên quyết, nói chuyện rất tuyệt tình. Liên Thủ Nghĩa cứng người trợn tròn mắt, ngây người, sau đó gào khóc, Hà thị cũng gào thét theo, Liên Nha Nhi và Lục lang không hiểu gì, nhưng một lát sau cũng khóc theo. Nhất thời trong nhà rối loạn lên. Liên Thủ Nghĩa quỳ lạy Chu thị, thề thốt, còn khóc lóc om sòm, đủ loại chiêu thức đều được sử dụng, chính là không muốn ở riêng, muốn sống cùng Chu thị. Chu thị không giống như Liên lão gia tử, bất kể Liên Thủ Nghĩa là như thế nào, bà cũng không chịu nhả ra, nhất định phải đem Liên Thủ Nghĩa phân ra. Phen rối loạn này thì không cần phải nói, chuyện cuối cùng cũng vỡ lở ra, làm chấn động mọi người. Ở ngay trước mặt mọi người, Chu thị tuyệt không khách khí, nói thẳng cái chết của Liên lão gia tử có liên quan tới Liên Thủ Nghĩa, sau này nếu sống cùng Liên Thủ Nghĩa, bà sẽ bị khinh bỉ, thậm chí sẽ bị Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hại chết. “Đáng lẽ cái gì cũng không nên phân cho hắn, ta đã phân đồ cho hắn, ta đã đối với hắn quá tốt.” Cuối cùng, Liên Thủ Nghĩa thấy chuyện thật sự không thể vãn hồi được, liền đưa ra yêu cầu muốn phần tài sản nhiều hơn. Nhưng mà Chu thị cắn chặt không chia thêm cho hắn, Liên Thủ Nghĩa nói nóng nảy, Chu thị dứt khoát để cho Liên Thủ Nghĩa tay trắng ở riêng, thậm chí trục xuất Liên Thủ Nghĩa khỏi gia phả. “Ta ném bồn tang cho cha ta, kể cả bà là mẹ ta, cũng không thể đuổi ta đi.” Liên Thủ Nghĩa dùng việc ném bồn tang cho Liên lão gia tử, dùng danh nghĩa hết đại hiếu để chống cự: “Vật cha ta lưu lại, phải phân cho ta đầu tiên.”