Editor: Nora “Không cần sính lễ? Nhà nàng có yêu cầu gì khác sao?” Liên lão gia tử hơi dừng một chút, hỏi. Ở niên đại này, lễ giáo trước sau đều rất nghiêm ngặt. Nhưng mà bá tánh bình dân, nhất là đa số nhà người nông dân cũng không có chú trọng nhiều như vậy. Bọn họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời,dựa vào sức lao động mà kiếm ăn trong đất. Họ không có thời gian và tinh lực để kiểu cách này nọ, sinh tồn luôn ở vị trí hàng đầu. Đương nhiên, cụ thể đối với mỗi một gia đình cũng có sự khác biệt. Trượng phu của La Tiểu Yến không còn nữa, nhưng cuộc sống của nàng vẫn phải tiếp nối. Hay là nàng muốn gánh vác trách nhiệm một đại gia đình. Nếu nàng muốn sống tiếp chỉ có thể tái giá. Mà đối với loại tình huống này của La Tiểu Yến, xã hội dư luận phổ biến đã thả lỏng một ít. Một là nàng và nhà chồng bên kia liên hệ rời rạc, cho dù nhà bên đó còn người khác nhưng cũng không muốn nuôi mẹ con các nàng. Hai là La Tiểu Yến đã sinh ra một khuê nữ. Không có họ hàng làm chỗ dựa, cũng không có nhi tử chăm sóc phụng dưỡng trước lúc lâm chung, nàng chỉ có thể tái giá. Đây chính là tình hình ở La gia. Mà Liên gia bên này, Liên lão gia tử tuy rằng không tuyên bố ra miệng nhưng ở trong lòng ông cũng không thích chuyện tái giá và hưu thê (bỏ vợ). Sở dĩ dễ dàng đồng ý cửa hôn sự này của Nhị Lang và La Tiểu Yến, là do nửa năm này ông đã suy nghĩ rất nhiều và cũng rất rõ ràng tình hình thực tế hiện nay của nhà cũ. Nếu Nhị Lang muốn cưới được người vợ tốt lần nữa thì sẽ rất khó. Nhị Lang đã bỏ vợ và có một nữ nhi, La Tiểu Yến bên kia trượng phu đã chết và cũng mang theo một nữ nhi, điều kiện của hai người cũng coi như là tương xứng. Cưới La Tiểu Yến vào cửa, bất quá là nuôi thêm một nữ hài tử, Liên lão gia tử cũng sẽ không so đo điểm này. Thật ra chỉ cần là nữ nhân giỏi giang thì rất nhiều người cũng sẽ không để bụng. Ở nhà người nông dân nuôi hài tử rất cẩu thả, cùng lắm chỉ nhiều thêm một bát cơm trên bàn ăn. Nuôi lớn một tiểu khuê nữ, rồi chọn một gia đình gả đi, dĩ nhiên là không thiếu một phần đồ cưới, dù sao cũng chỉ thêm một nhà thông gia. Liên lão gia tử thống khoái đồng ý hôn sự này như vậy còn bởi vì một nguyên nhân khác. Dù cho Nhị Lang không vội thì ông cũng sốt ruột. Trong tư tưởng của Liên lão gia tử thì loại tình huống này của Nhị Lang phải tái giá càng sớm càng tốt. Thành thân trễ một chút cũng có thể, nhưng mà nam nhân độc thân mang theo hài tử tuyệt đối không ổn chút nào. Liên lão gia tử muốn nghe xem La gia có yêu cầu gì, mà một nhà Liên Mạn Nhi cũng rất muốn biết. Như loại tình huống này của Nhị Lang và La Tiểu Yến, người không cần sính lễ cũng thấy không ít vì sau này Liên gia còn phải nuôi tiểu khuê nữ kia. Cũng không biết La gia còn yêu cầu cái gì khác. “La gia… , là như thế này, sau này chúng con thành thân rồi thì ở lại La gia thôn luôn.” Nhị Lang mở miệng nói. “Gì?” Hà thị lại bùng nổ. “Khẩu khí lão La gia kia cũng thật là lớn, hắn là một cái ổ nhà nghèo khó mà cũng muốn con ta ở rễ!” Liên Thủ Nghĩa nổi giận mắng. Liên lão gia tử không nói chuyện, nhưng rõ ràng cũng bị làm cho kinh hãi, vẻ mặt hiện lên thần sắc không thể tiếp nhận được. “Không phải ở rể, ” Nhị Lang vội vàng giải thích, “Tình huống nhà nàng bên đó không thể rời đi được, con sang cũng có thể giúp một tay.” “Lão La hắn nghĩ thật tốt a.” Liên Thủ Nghĩa tức giận mặt đỏ rần, “Nhị Lang, chưa gì mày đã muốn bảo hộ nàng. Đây là nàng muốn bắt mày làm gia súc để sai bảo, biến mày thành đầy tớ cho nhà nàng.” “Trượng phu trước của nàng còn không phải vì làm việc mệt lã mà chết đi sao. Con ơi…Con tìm dạng gì không được lại đi chịu tội này a!!!” Hà thị cũng nói. Liên Mạn Nhi không quen biết người của La gia, bởi vậy cũng không biết người nhà kia rốt cuộc thế nào. Nhưng mà, theo như lời Nhị Lang nói thì nhất định là người La gia đã chiếm lợi. Ở rể, ngoài mặt nam nhân đã bị thấp hơn một bậc, nhưng mà tài sản nhà gái sau này sẽ cho hắn và tôn nhi kế thừa. Hiện tại La gia như vậy, Nhị Lang đi qua, tự nhiên là không có tài sản có thể thừa hưởng. Bên đó lại còn muốn Nhị Lang và La Tiểu Yến cùng nhau lao động nuôi sống một đại gia đình. Trượng phu La Tiểu Yến chết sớm như vậy, chắc là thân thể vốn cũng không khỏe mạnh đi. Dựa vào điều kiện này của La gia và La Tiểu Yến muốn tìm một nam nhân tốt cũng thật khó khăn. “. . . Con ở trong nhà nàng, chiếm phòng ở của nàng, còn mang đến nhà nàng thêm hai miệng ăn. Con…con cũng không cần cái gì của Liên gia, sau này chỉ dựa vào đôi tay này làm việc để ăn cơm. Nhị Nữu Nữu con cũng sẽ dẫn theo.” Nhị Lang có chút khập khiễng nói. Mặc dù nói lấp vấp như vậy nhưng ý tứ lại biểu đạt rõ ràng. Người cả phòng đều có chút ngạc nhiên. Nhị Lang muốn ra ở riêng! “Mày dù không cần cũng không được, một đám nhi tử của ta đều uổng công nuôi nấng sao?” Liên Thủ Nghĩa nổi giận nói. Uổng công nuôi nấng ở chỗ nào? Tam Lang chẳng phải bị các ngươi bán bằng một cái giá hời sao? Liên Mạn Nhi sâu kín nghĩ. Chỉ là Nhị Lang như vậy, tuy rằng bỏ qua tài sản Liên gia, nhưng cũng không được như Tam Lang đem đến cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nhiều lợi ích. “Cha, mẹ!” Nhị Lang ùm một cái quỳ ở trên mặt đất, “Con không cần cái gì hết, sau này hai người già rồi con cũng sẽ phụng dưỡng hai người như vậy.” “Mày lấy cái gì phụng dưỡng chúng ta?” Liên Thủ Nghĩa tức giận đá Nhị Lang một cước, “Mày đi gánh vác ở đợ cho một nhà La gia, như mày bây giờ đã dốc lòng muốn làm như vậy. Mày lấy cái gì nuôi sống chúng ta, mày toàn nuôi kẻ khác.” “. . . Bên kia nói, đợi đến lúc Tiểu Ưng lập gia đình, cũng không cần tới bọn con nữa .” Nhị Lang nói. La Tiểu Ưng chính là đệ đệ của La Tiểu Yến. “Hắn xx…” Liên Thủ Nghĩa lại mắng một câu, “Nhị Lang, mày ngu quá, cái đồ đầu gỗ này. Người ta lợi dụng mày xong sẽ đá mày ra khỏi cửa đó mày biết không.” “Cha, người của La gia nói như vậy không phải coi chúng ta là người ngốc sao.” Liên Thủ Nghĩa lại hướng về phía Liên lão gia tử nói, “Cha, người xem, tự nhiên người ta khi dễ tới cửa.” Một bên nói với Liên lão gia tử như vậy, bên khác Liên Thủ Nghĩa lại hướng Liên Thủ Tín nhìn nhìu hơn vài lần. Nếu như trước kia, Liên Thủ Nghĩa có thể mang theo Hà thị tiến đánh La gia thôn. Thế nhưng hiện tại, không có lời nói của Liên lão gia tử, không có Liên Thủ Tín ở phía sau làm chỗ dựa, hắn cũng không to gan như vậy. “Ông nội, nhà bọn họ cũng là bất đắc dĩ.” Nhị Lang vội vàng bò hai bước tới quỳ trước mặt Liên lão gia tử, “Con cũng không có cái gì khác, chỉ có chút sức lực này thôi. Nhà bọn họ lại không có ai muốn mặc vàng mang bạc. Con làm nhiều hơn một chút kiếm sống, qua hai ba năm nữa đệ đệ nàng đã có thể thành thân. Đến lúc đó, chúng con sẽ đi ra riêng tự mình sống.” ” Ông nội, con đi La gia thôn, phòng ở này có thể giữ lại. Con cũng sẽ giống như Tứ thúc, phụng dưỡng cha mẹ, hiếu kính nhị lão người.” “Mày… mày lấy cái gì so bì với Tứ thúc. Những thứ Tứ thúc cho kia, chỉ cần mày có thể cho bọn ta phân nửa, bọn ta cũng sẽ không quản mày nữa, mày muốn làm gì thì làm.” Hà thị thở phì phò nói. “Con không thể bì với Tứ thúc. Con cũng muốn ra ở riêng, sau đó noi gương phụng dưỡng hai người, con có bao nhiêu sức lực sẽ ra bấy nhiêu. Tiểu Yến cũng đã ưng thuận. Hôm nay con nói thế này, Tứ thúc Tứ thẩm đều ở đây có thể chứng giám cho con.” Nhị Lang lại nói. “Cha, việc này quyết không thể được.” Liên Thủ Nghĩa nói. “Nội, van cầu người, con dập đầu với lão nhân người. Trước đây, con chưa từng cầu qua cái gì, sau này con cũng không cầu cái gì khác.” Nhị Lang…bộp…bộp…bộp…dập đầu dưới chân Liên lão gia tử. Nhị Lang là người thành thật, dập đầu cũng vô cùng thành thật. Hồi lâu sau, Liên lão gia tử không nói lời nào đột nhiên ùng ục kêu một tiếng, thân thể đã ngã quỵ xuống đất. Trong phòng lập tức rối loạn. “Ai nha má ơi, làm sao lão gia tử lại tức giận thành thế này?” “Có khi nào trúng gió?” “Lão nhân, ngươi tỉnh lại a.” “Mau đi mời thầy lang.” Ngũ Lang bên này phái người đi mời Lý lang trung. Một phen bắt mạch, cho toa thuốc. Chờ Liên lão gia tử dần dần an ổn lại thì đã là giờ lên đèn. Trương thị mang theo Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đi về nhà trước. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang phải ở lại xử lý chuyện tình đến giờ hợi mới về. Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều chưa ngủ, thấy Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đã trở về vội hỏi thế nào. “Lão gia ngủ rồi.” Liên Thủ Tín thở dài nói, “Việc ngày hôm nay đã làm ông tức giận công tâm. Chậm rãi uống thuốc nuôi dưỡng thân thể mới có thể khỏe lại, cũng lớn tuổi rồi” Lúc đó Lý lang trung cũng nói như vậy. “Không có việc gì là tốt rồi.” Trương thị nói. “Nhị Lang ca có nói lại chuyện đó không?” Liên Mạn Nhi hỏi. “Hắn còn nói thế nào? Lão gia tử cũng bởi vì hắn mà tức giận thành như vậy. Ai. . .” Liên Thủ Tín thở dài thật lâu, “Lão gia tử vừa nói vài câu với ta và Ngũ Lang, chuyện của Nhị Lang đã chạm vào tâm bệnh của ông.” “Nội nói gì vậy ca?” Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín tâm tình không tốt, thấp giọng hỏi Ngũ Lang. “. . . Nói là ra ở riêng, noi theo phụng dưỡng lão nhân, Nhị Lang ca tình nguyện đi làm việc cho La gia.” Ngũ Lang đơn giản nói vài câu. “Vậy sao!?” Liên Mạn Nhi bừng tỉnh đại ngộ. Hôm nay Nhị Lang nói ra chuyện này, trong mắt Liên lão gia tử cho rằng Nhị Lang tình nguyện đi ngoại thôn, làm việc cho mấy người La gia, cũng không muốn kế tục ở lại nhà cũ. Hơn nữa, Nhị Lang lại tách rời khỏi nhà một cách nhanh chóng, dứt khoát như vậy mà hắn cái gì cũng không muốn, chỉ hứa hẹn sau này sẽ noi theo phụng dưỡng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Điều này làm cho Liên lão gia tử không thể không nghĩ đến chuyện trước đây của Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín. Mà nghĩ đến chuyện hai đứa con trai ra ở riêng, ông cũng muốn đối đãi với Nhị Lang giống như vậy. Đồng dạng một việc, góc nhìn khác nhau sẽ không có cùng nhận thức. “Nội hỏi cha và ca có oán ông hay không?” đột nhiên Ngũ Lang lại nói. “Ca, vậy ca và cha nói sao?” Liên Mạn Nhi hỏi lại. “Ta nói mọi chuyện đều đã qua, khuyên ông hảo hảo điều dưỡng đừng suy nghĩ gì nữa.” Ngũ Lang nói. Oán, hay là không oán? Đối với câu trả lời của Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi ngầm hiểu được. Người một nhà nàng đều hướng về cuộc sống của mình, bận bịu, vui vẻ, các nàng không có thời gian đi làm chuyện không có ý nghĩa này. ” Chàng thấy chuyện này của Nhị Lang thế nào?” Trương thị thấp giọng hỏi Liên Thủ Tín. “Theo ta thấy, đây không phải hôn sự tốt đẹp.” Liên Thủ Tín không có chút do dự nói, “Đứa nhỏ Nhị Lang này, lúc chúng ta đi ra, nó nói với mọi người nếu như việc hôn nhân với La gia không thành, cả đời này nó sẽ độc thân. Ta xem lúc nó nói lời này, không giống như là hù dọa người khác.” “Cha, nội bị bệnh rồi, chuyện quan tài có nên hoãn lại vài ngày rồi hãy làm không?” Liên Mạn Nhi hỏi. “Không, vẫn là ngày mai bắt đầu làm. Ngày mai cha còn phải đi gặp Tam bá con nói một tiếng, để cho bá ấy phụ thêm mấy ngày.” Liên Thủ Tín nói, “Lão gia tử vừa rồi còn cố ý dặn dò chuyện này.” “Dạ.” Liên Mạn Nhi như hiểu được.