Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 601
Edit: Leticia
Nghe phía ngoài Hà thị hô to gọi nhỏ, còn có tiếng đánh nhau, chửi rủa không ngừng, Liên Mạn Nhi và mọi người nhất thời cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đều từ thượng phòng đi ra ngoài xem xét.
Bên cạnh cối đá ở trong viện đã là một đống hỗn độn, sọt và chậu cũng bị ném trên mặt đất, cao lương còn chưa xây xong cũng bị vung đầy trên đất. Hà thị giống như gà mẹ, giương hai cái tay bao quanh di chuyển loạn xung quanh, mà Cổ thị thì đang cùng một nữ nhân khác ngã lăn ở trên mặt đất, đánh nhau thành một đoàn.
Tựa hồ người đàn bà kia cực hận Cổ thị, vừa ra tay độc ác, vừa dùng các từ ác độc nhất để mắng Cổ thị. Vậy mà Cổ thị không chút yếu thế, ném tất cả rụt rè và thể diện mà thường ngày cho dù là rơi vào tình trạng bết bát nhất vẫn duy trì, cũng giống như phụ nhân hộ nông dân bình thường làm việc nặng, vừa mắng vừa đánh trả.
Thân hình hai nữ nhân tương đương, trong lúc nhất thời đánh khó phân thắng bại, chẳng phân biệt được trên dưới. Hà thị ở bên cạnh gào to đến lợi hại, nhưng không biết là từ nguyên nhân gì, lại không đưa tay kéo hai người ra, hoặc là trợ giúp Cổ thị.
Bởi vì người đàn bà kia tóc tai bù xù, lại lăn lộn với Cổ thị thành một đoàn, khiến người ta không thấy rõ mặt. Trong lòng Liên Mạn Nhi bất giác thấy kỳ quái, nữ nhân này mặc quần áo rách rưới, bộ dáng kia thật giống như là người xin cơm . Nhưng nhìn trên người nàng, lại không thấy mang theo bao bố hay vật để xin cơm, như vậy lại không giống người xin cơm .
Hơn nữa, người xin ăn bình thường khi nhìn thấy mọi người thì đều cúi đầu hèn mọn, làm gì có người nào vừa vào cửa đã đánh nhau với chủ nhà rồi. Mà nữ nhân này, rõ ràng là biết Cổ thị, hơn nữa còn có thâm cừu đại hận gì đó với Cổ thị.
Lúc này, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa vịn Liên lão gia tử. Chu thị cùng tất cả mọi người từ trong thượng phòng đi ra ngoài. Đồng thời hai người Tưởng thị và Liên Đóa Nhi đã vượt qua trước mọi người, muốn tách Cổ thị và người đàn bà kia ra. Hai người bọn họ đương nhiên là đứng về phía Cổ thị, nên nữ nhân kia rơi xuống hạ phong.
Liên Mạn Nhi các nàng cũng không nhận ra người đàn bà kia là ai. Nhưng Liên Thủ Nhân từ thượng phòng đi ra ngoài, thấy hai người đánh nhau thì trên mặt lập tức biến sắc.
“Anh Tử!” Liên Thủ Nhân bật thốt lên.
Dù sao cũng là đã làm vợ chồng nên Liên Thủ Nhân là người đầu tiên nhận ra nữ nhân trước mắt hay sao?.
Rốt cục hai người đánh nhau cũng được kéo ra. Người đàn bà kia đứng lên, giơ tay lên vén mái tóc che kín mặt, lộ ra một khuôn mặt vô cùng bẩn thỉu.
Liên Mạn Nhi cẩn thận nhìn lại, rốt cục cũng nhận ra, nữ nhân trước mắt này chính là Anh Tử đã mất tích nhiều ngày.
“Ai má ơi, thật là Anh Tử!” Hà thị nhanh miệng. Sau khi nhận ra Anh Tử, liền không nhịn được nói, “Ngươi là từ đâu tới a, sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Ai má ơi, còn tưởng là ngươi bị bán cho cái tên đầy mụn ghẻ rồi chứ. Nếu không chính là bị người ta giết chết rồi.”
Những lời này của Hà thị không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, Anh Tử á một tiếng, xông lên đánh về phía Cổ thị, một đôi tay giương lên, muốn đánh vào trên mặt Cổ thị, hơn nữa mục tiêu minh xác, chính là đôi mắt của Cổ thị.
Nữ nhân đánh nhau có thể đánh vào rất nhiều chỗ. Nhưng oán khí quá nặng, mới muốn đánh vào mặt, chính là hi vọng mặt mày của đối phương bị tàn phá. Mà muốn tổn thương đến tròng mắt, thì đó chính là thù hận ngươi chết ta sống.
Nhiều người đều ở đây rồi, hơn nữa đã biết đối phương là Anh Tử, dĩ nhiên sẽ không thể để cho nàng và Cổ thị đánh nhau nữa.
Anh Tử bổ nhào không tới Cổ thị, thì thay đổi phương hướng thoáng cái nhào vào người Liên Thủ Nhân. Nàng vừa lấy tay đánh Liên Thủ Nhân, vừa khóc lóc kể lể.
“. . . . . . Ngươi là người chết a. Thời điểm ta như hoa như ngọc đã theo ngươi, chưa được hưởng qua một ngày phúc. Ngày ngày bị lão bà bọ cạp độc này tính toán. . . . . . . ả hận không thể chỉnh chết ta a. . . . . . bán ta cho tên què qua đường. . . . . . Thiếu chút nữa thì đã chết. . . . . .”
Trong trạch viện Liên gia có động tĩnh lớn như vậy, bên ngoài cửa lớn đã bắt đầu có mấy hài tử choai choai ngó dáo dác .
Liên lão gia tử a a hai tiếng, liếc mắt nhìn Chu thị.
“Đều đừng đứng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ, có lời gì thì vào trong nhà mà nói.” Chu thị trầm mặt lên tiếng nói.
“Ta không sợ mất mặt xấu hổ.” Anh Tử nảy sinh ác độc mà nói, “Lão bà bọ cạp độc này thiếu chút nữa hại chết ta, ta muốn ả đền mạng cho ta.”
“Đứng ở nơi này giở trò quỷ gì?” Chu thị trợn trắng mắt trừng Anh Tử, ở trước mặt nhóm con dâu, Chu thị vĩnh viễn đều là lòng tin tràn đầy, uy phong tám phương, “Cho ngươi vào nhà nói chuyện, ngươi không nghe, thì cút ngay về nhà ngươi đi. Cha ngươi đang tìm ngươi mỗi ngày đấy.”
“Nương, lão nhân gia người làm chủ cho con.” Anh Tử thút tha thút thít, lau nước mắt nói với Chu thị. Lúc này đương nhiên nàng đã nhớ lại, Chu thị cũng không chào đón Cổ thị, hơn nữa nàng có thể đi theo làm thiếp của Liên Thủ Nhân, may mà nhờ có Chu thị làm chủ. Sau này muốn sinh sống yên ổn ở nơi này, thì không thể đắc tội Chu thị. Lúc này làm trái lời Chu thị, lại càng ngu xuẩn .
Chu thị nghe thấy một tiếng gọi nương thân thiết của Anh Tử, da mặt lập tức giãn ra, xoay người đi vào trong phòng cùng Liên lão gia tử.
Người nông dân, nếu vợ vẫn còn thì sẽ không bao giờ nạp thiếp . Vốn là ở Thái Thương, xa hương cách quê, khi đó Liên Thủ Nhân còn là quan, thu người như Anh Tử thì không có chuyện gì. Nhưng bây giờ trở Tam Thập lý doanh tử, người một nhà đã thành như vậy, sự tồn tại của Anh Tử, thì có chút không được tự nhiên.
Chu thị trầm mặt, tâm tình có chút phức tạp . Lúc ấy để cho Liên Thủ Nhân nạp Anh Tử, chính là xuất phát từ cơn tức giận , muốn trả thù Cổ thị, không để cho Cổ thị được sung sướng. Chu thị vốn chính là người bốc đồng, một khi đã bộc phát tính tình thì hoàn toàn không cố kỵ hậu quả. Dĩ nhiên, vô luận là như thế nào Chu thị cũng chưa từng nghĩ qua sẽ xuất hiện tình huống như hiện tại.
Một nhà Liên Mạn Nhi vốn muốn đi rồi, nhưng vì quá hiếu kỳ với chuyện của Anh Tử. Mới vừa rồi Anh Tử khóc lóc kể lể một phen nhưng vẫn chưa nói rõ ràng. Cổ thị bán Anh Tử như thế nào? bán Anh Tử cho người nào, bán đi nơi nào? Tại sao Anh Tử lại trở về được? Liên tiếp nghi vấn, suy nghĩ một chút, Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng quay trở về phòng.
Ba người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất nhìn nhau trong chốc lát, cũng theo ở phía sau tiến vào phòng.
Trong thượng phòng, Liên lão gia tử và Chu thị ngồi trên giường gạch, Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi dọc ở kháng, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất ngồi trên ghế dưới đất, còn những người khác thì đứng.
Chu thị khoanh chân, yên ổn ngồi ở trên giường gạch, bắt đầu hỏi thăm Anh Tử.
“Ngày đó tất cả mọi người đều ở trong nhà , vừa chuyển mắt một cái, đã không thấy ngươi rồi. Mọi người đều nghĩ ngươi thấy nhà chúng ta không tốt nữa, nên chạy theo tiện nhân Triệu Tú Nga kia.” Chu thị nói với Anh Tử.
“Không phải, không phải.” Anh Tử vội vàng lắc đầu, rồi chỉ vào Cổ thị, “Là ả, là do lão bà bọ cạp độc này. . . . . .”
Lão bà bọ cạp độc, Anh Tử đặt “hoa danh” này cho Cổ thị, thật đúng là rất chính xác, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ trong lòng.
“Vậy ngươi nói rõ lại chuyện này xem nào?” Chu thị liền nói
Anh Tử nói lại một lần những lời mà vừa nãy nàng ta khóc lóc kể lể, nhưng mà lần này nói cặn kẽ hơn một chút. Thì ra ngày đó mọi người nhà cũ tính toán trở về Tam Thập lý doanh tử, nhưng mà không có lập tức đi luôn. Đầu tiên là Liên Thủ Nghĩa, Hà thị lén đi khách điếm Vương gia, nhưng lại bị đuổi về. Trong lúc hỗn loạn đó, Triệu Tú Nga bỏ đi, Anh Tử thì bị Cổ thị lừa gạt rời đi.
Về phần lừa gạt như thế nào . . . . . .
“. . . . . . Ta thấy ả lén lén lút lút, giống như làm ra chuyện gì không dám gặp người, nên ta đuổi kịp ả. Ta hỏi thẳng mặt ả, ả không có cách nào mới nói cho ta biết, nói là có cất giấu tiền ở một chỗ nào đó nên muốn đi lấy. Ta biết ả tâm nhãn nhiều, sợ ả nắm chặt tiền của mình, không đưa cho mọi người, nên ta liền đi theo ả.”
Cổ thị liền mang theo Anh Tử qua bảy ngoặt tám rẽ đi vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, rồi vào một nhà ở cuối hẻm nhỏ, nói là tiền giấu ở nhà này. Vừa vào cửa, Anh Tử phát giác tình hình không đúng, thì đã chậm. Cũng là về sau nàng mới biết được, đó là một chỗ cho buôn lậu muối đặt chân ở Thái Thương, mà những tên buôn lậu muối kia, không ngại ngẫu nhiên thỉnh thoảng làm hoạt động buôn bán người.
Dĩ nhiên, bọn họ tự tung tự tác buôn bán người, ở niên đại này cũng không phải là hành động được quan trên cho phép truyền lưu rộng rãi. Chỗ bọn họ buôn bán người là “Không thể nói” , mà những nơi người bị bán đến, thường thường là mỏ muối, than đá hoặc là những nơi hạ đẳng nhất.
Cổ thị biết chỗ này là bởi vì một lần nào đó nghe Liên Thủ Nhân nói đến đấy. Về phần Anh Tử, trước kia cũng không biết chỗ này .
Anh Tử vốn tưởng rằng đều là nữ nhân, nàng lại trẻ tuổi, khỏe mạnh hơn Cổ thị. Bởi vì được Huyện thừa sủng ái, nàng còn có chút tự đắc, cho rằng mình còn khôn khéo, có khả năng hơn Cổ thị. Chỗ Cổ thị có thể đi được, đương nhiên nàng cũng không sợ. Lại không nghĩ rằng, nàng đã tự đánh giá cao mình, đánh giá thấp Cổ thị, cứ như vậy mà bị Cổ thị bán đi.
“. . . . . . Lão bà bọ cạp độc này, lòng của ả thật độc a. . . . . .” Vẻ mặt Anh Tử oán độc, nếu như không phải bị người khác kéo, thì lại muốn xông lên đánh Cổ thị nữa.
“Nàng nói nhảm, ” Cổ thị ở bên cạnh giải thích. Bởi vì cùng Anh Tử đánh nhau một hồi, Cổ thị lộ ra một dạng càng chật vật hơn. Mặc dù đầu tóc và xiêm y đã được sửa sang lại tốt rồi, nhưng mấy vết cào trên mặt kia lại không thể lập tức biến mất được.
“Anh Tử, ngươi cho rằng nếu ta thật sư bán ngươi vào chỗ kia, ngươi có thể còn sống trở về sao? Ngươi trở về từ đâu?” Cổ thị chuyển hướng sang Anh Tử, một đôi mắt u ám đánh giá toàn thân Anh Tử một lần, ý hữu sở chỉ (biểu đạt ý sâu nhất trong lòng).
Dưới ánh mắt này, vậy mà Anh Tử không tự chủ được phải rùng mình một cái.
“Anh Tử, ta biết ngươi hận ta. Nhưng ngươi không thể đặt chuyện nói dối như vậy. Ngươi là thất lạc cũng được, hay là nhất thời hồ đồ chạy trốn, nhưng hiện tại hối hận, muốn trở lại, thì ngươi hãy nói rõ ràng, cha nương ta, còn có lão gia đều là người khoan dung nhân hậu, nhìn ở phân thượng ngươi biết trở lại thì sẽ không so đo với ngươi.” Cổ thị lai tiếp tục nói với Anh Tử, trong giọng nói nghe không thấy chút tức giận nào.
Liên Mạn Nhi ngồi dọc ở bên kháng, không khỏi híp híp mắt. Tâm cơ của Cổ thị thật đủ sâu a, mới vừa rồi còn hận không ăn được Anh Tử như vậy, nhưng bây giờ lại là có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với Anh Tử.
Mà trong lời nói của Cổ thị, đã để lộ ra ý tứ muốn giảng hòa với Anh Tử.
“Ta chạy về như thế nào? Bọn họ trói ta, là ta tranh thủ thời gian tự mình chạy về, một đường xin cơm ăn mới có thể trở lại .” Anh Tử cắn răng, nhìn thẳng Cổ thị, “Ta là khuê nữ trong sạch, đứng đắn, phải vào cửa làm thiếp. Ngươi lại vụng trộm bán ta, ta với ngươi lên quan phủ, ngươi sẽ bị giam vào ngục.”
“Ngươi đừng nghĩ ngươi có một khuê nữ gả vào Tống gia, thì ngươi có thể xưng vương xưng bá. Ta sẽ tính sổ với ngươi liên đới tính cả Liên Hoa nhi vào cùng một lượt.” Anh Tử vừa nói chuyện, vừa bĩu môi cười lạnh, ánh mắt chậm rãi nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi. ” Mạn Nhi ở đây thì đúng dịp a!”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
45 chương
30 chương
5 chương
100 chương
10 chương