Edit: Gà rù Lý Chính đi an bài chuyện lao động công ích, đồng thời sử dụng lực ảnh hưởng của hắn, rất nhanh đã khiến cho Liên Lão Gia Tử đưa ra quyết định về việc chọn người. Cả ba người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, và Liên Thủ Nghĩa đều phải đi. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa coi như đi phục vụ lao động công ích, còn Liên Kế Tổ thì vì trong nhà mà đi làm thuê kiếm tiền công. Tuy rằng đây là điều mà Liên Mạn Nhi kỳ vọng, nhưng khi nghe Liên Thủ Lễ kể lại như vậy, trong lòng nàng vẫn có đôi chút kinh ngạc. Liên Lão Gia Tử đã tỉnh ngộ sao? ! Vừa mới dùng xong cơm tối, Liên Thủ Lễ đã tới đây nói với Liên Thủ Tín rằng Liên Lão Gia Tử đã quyết định để cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ đều đi phục vụ lao động công ích, đi làm công. Đương nhiên, Liên Thủ Lễ lại đây cũng không chỉ để báo mỗi tin tức này thôi. “Cha bảo ta lại đây xem bọn đệ đã dùng cơm nước xong chưa. Nếu ăn xong rồi thì bảo đệ cùng Ngũ Lang qua đó một chuyến. Cha có chuyện muốn nói với hai người.” Liên Thủ Lễ hướng Liên Thủ Tín nói, “Cha còn nói, nếu hiện tại Ngũ Lang không rảnh, vậy thì xem ngày mai thời điểm nào rảnh thì qua cũng được. Cha còn bảo nếu Mạn Nhi cũng rảnh thì đi luôn, cả tiểu Thất cũng vậy.” Lần này, không giống như trước kia để cho Liên Diệp Nhi chạy tới báo tin, mà là sai Liên Thủ Lễ đích thân đến đây. Lại còn cố ý nói phải gọi Ngũ Lang cùng nàng tới, ý tứ ẩn bên trong là Ngũ Lang rất quan trọng, Liên Mạn Nhi nghĩ, trong lòng Liên lão gia tử đã thông suốt, hơn nữa chuyện cần bàn bạc lần này khẳng định là chuyện quan trọng. Yêu cầu này của Liên Lão Gia Tử, các nàng không có lý do cự tuyệt, cũng không nghĩ muốn cự tuyệt. Liên Mạn Nhi liền mang theo nha hoàn tiểu Hỷ, theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất đi đến nhà cũ. Tiến vào đại môn của nhà cũ, Liên Mạn Nhi đầu tiên là theo bản năng hướng phía chuồng heo nhìn thoáng qua. Túp lều mới dựng kia đã không thấy đâu. Cổ thị bị Chu thị phạt phải ở chuồng heo, buổi tối không được vào nhà ngủ. Mấy ngày đầu thì vẫn bình yên. Về sau, vào buổi đêm, Cổ thị nằm ở chuồng heo lại ai oán cất tiếng khóc. Ban đêm ở nông thôn đều vô cùng tĩnh lặng, trong chuồng heo lại không có gì che, tiếng khóc của Cổ thị liền truyền ra bên ngoài. Mấy nhà hàng xóm rất nhanh liền không chịu nổi. Đã có người đến tìm Liên Lão Gia Tử và Chu thị để nói chuyện. Chu thị gặp mấy người này, đều đem tội trạng của Cổ thị từ đầu tới cuối quở trách một lần. Không chỉ kể chuyện Cổ thị giở trò quỷ kế thế nào để lừa Liên Tú Nhi gả cho một lão già sắp gần đất xa trời ở Thái Thương, Chu thị còn nói thời điểm ở nhà, người ra chủ ý bán Liên Mạn Nhi hóa ra chính là Cổ thị, thiếu chút nữa hại chết Liên Mạn Nhi, lại còn nói Cổ thị xúi giục Liên Hoa Nhi khất nợ vay nặng lãi, muốn hại chết Liên gia một nhà già trẻ. Theo như Chu thị nói thì Cổ thị heo chó cũng không bằng, chỉ đáng ở chuồng heo. Người tới cũng không thay Cổ thị nói chuyện, chỉ nói Cổ thị mỗi đêm đều khóc, trong nhà người lớn thì không sao, nhưng tiểu hài tử lại bị dọa quá mức. Chu thị có thể mặc ý sai khiến Cổ thị, nhưng bà thực sự quản không được việc Cổ thị nửa đêm khóc lóc. Cuối cùng vẫn là Liên Lão Gia Tử lên tiếng, để cho người tới yên tâm, khẳng định chuyện này sẽ không tái diễn nữa. Ngay buổi tối đó Cổ thị liền được dọn vào trong phòng. Cổ thị chính là người như vậy, chưa bao giờ trực tiếp chống đối Chu thị, nhưng chung quy vẫn có thể lắt léo quanh co để đạt được mục đích của mình. Liên Mạn Nhi tiến vào cửa phòng trên, vẫn như trước là Cổ thị ở bên cạnh vén rèm lên. Cũng giống như Liên Thủ Nhân, mái tóc của Cổ thị như bạc thêm mấy phần. Ở gian ngoài, dựa vào vại nước ở đông phòng là một túi hành lý đơn sơ. Cổ thị tuy rằng đã được phép trở về phòng để ngủ, nhưng Chu thị vẫn không cho phép nàng đến ngủ trên giường gạch ở tây phòng mà bắt nàng ngủ ở ngoài cửa đông phòng. Như vậy, ban đêm nếu Chu thị muốn uống nước, dùng bô, vừa vặn có thể sai sử Cổ thị. Nghe Liên Diệp Nhi nói, Chu thị đôi khi tỉnh giấc, sẽ ngồi xuống khóc. Chu thị khóc hiển nhiên là vì Liên Tú Nhi, mà khi Chu thị khóc tất nhiên phải mắng Cổ thị, có khi còn mắng Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, thậm chí còn muốn tiện thể trách móc Liên Lão Gia Tử vài câu. Theo như những gì mà Chu thị nói, cả nhà này đều mắc nợ Liên Tú Nhi, cũng chính là mắc nợ bà. Liên Lão Gia Tử có đôi khi cũng răn dạy một hai câu, nhưng đại đa số thời gian đều mặc cho Chu thị phát tác. Những người khác ở phòng trên lại càng không dám nói gì. . . . . . . Trong đông phòng, Liên Lão Gia Tử cùng Chu thị đang ngồi ở đầu giường gạch đặt gần lò sưởi, còn lại tất cả mấy người ở phòng trên thì hoặc đứng hoặc ngồi trên mặt đất. Hiện tại trong phòng này, chỉ có hai lão nhân gia ở, bởi vậy phần giường gạch bên phía đầu giường đặt xa lò sưởi kia hoàn toàn bỏ trống. Thấy Liên Thủ Lễ dẫn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi đến, Liên Lão Gia Tử liền vội đến bảo ba người nhà bọn họ ngồi xuống. “. . . . . . Ngũ Lang ngồi ở đây với ông nội, Mạn Nhi cùng tiểu Thất lên trên giường gạch ngồi với bà nội các cháu, trên giường ấm áp lắm.” Liên Lão Gia Tử cười cười dặn dò, lại đối với nhóm nữ quyến Hà thị, Tưởng thị đang chờ trong phòng, phất tay, “Các con đều đi ra ngoài đi.” Đây là tuyên bố muốn nói đại sự, không cho nhóm nữ quyến tham gia. Chỉ có Liên Mạn Nhi là ngoại lệ, đương nhiên Chu thị cũng là ngoại lệ. Nhóm nữ quyến đều đi rồi, Tứ Lang cùng Lục Lang mặc dù vẫn chưa trưởng thành, nhưng cũng được Liên Lão Gia Tử giữ lại. “Hôm nay Lý Chính đã đến nói với ta chuyện đi lao dịch, ” Liên Lão Gia Tử thấy mọi người đều đã yên vị, liền mở miệng nói, “Là đi tu sửa sơn đạo, nhà chúng ta phải có hai người đi. Những lời Lý Chính nói ta nghĩ đều đúng hết. Ta tính toán để cho lão Đại, lão Nhị cùng đi, Kế Tổ cũng đi.” Nói đến đây, Liên lão gia tử dừng một chút. Chỉ trong có vài ngày, Liên lão gia tử tựa như hốc hác đi rất nhiều. “Mấy ngày nay, trong lòng ta vẫn ngổn ngang trăm mối, suy đi nghĩ lại, tính toán trước sau, ta đều đã nghĩ qua một lần.” Liên lão gia tử thở dài một hơi, “Chuyện quá khứ, ta trước hết không nói. Hôm nào rảnh rỗi mấy ông cháu cùng nhau trò chuyện một phen. Ta trước nói chuyện trước mắt đã.” “Cuộc sống của nhà lão Tứ, một chút cũng không cần phải lo lắng nữa, ta không nói làm gì. Nhà lão Tam tuy không quá tốt, nhân khẩu cũng ít, nhưng đều là những người chịu thương chịu khó, gia cảnh chắc sẽ càng ngày càng tốt hơn. Hiện tại chỉ còn lại hai phòng lão Đại cùng lão Nhị là mệt nhất.” Mệt ở đây ý tứ không phải là mệt nhọc, mà ý là sai trái, không tốt. “Việc này, ta cũng không oán trách ai được. . . . . . . Về sau, hai phòng này phải an phận làm công việc nhà nông. Phòng lão Nhị trước kia ở nhà đã từng theo ta trồng trọt, thì cũng chỉ là quay về cuộc sống trước kia. Khó nhất chính là phòng lão Đại…” Nói đến này, Liên Lão Gia Tử liếc mắt nhìn hai người Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ một cái. Liên Thủ Nhân đã ngoài bốn mươi tuổi, nguyên bản một đầu tóc đen dày hiện giờ đã có chút thưa thớt, lại còn điểm lẫn những sợi bạc. Liên lão gia tử rất rõ ràng, đây là do sau khi bị bỏ tù ở Thái Thương, bởi vì hoảng sợ, sầu lo, còn thêm hình phạt mà gây nên. Mặc dù sau đó được Liên Tú Nhi lo lót sắp xếp cho, nhưng việc bị hành hình vẫn để lại dấu vết trên người hắn. Về phần Liên Kế Tổ, dù sao vẫn còn trẻ, trên người nhìn không ra cái gì, nhưng một chút tinh thần cũng không có, toàn thân đều là hơi thở chán chường, suy sụp. “Lão Đại cùng Kế Tổ mấy năm nay chưa từng động chân động tay xuống ruộng, cũng chưa từng trải qua cuộc sống cơ cực bao giờ.” Liên lão gia tử thu hồi ánh mắt, đè nén chua xót đang trào ra, tiếp tục nói, “Hiện tại chưa thể dạy được, sau này, lão Đại cùng Kế Tổ nên thường xuyên ra đồng, chăm chỉ làm việc. Làm nông dân thì phải có bộ dáng của người nông dân. Ta cũng không biết mình còn sống được mấy năm nữa, chỉ có thể nhân lúc thân già này còn minh mẫn, đem mấy sinh kế ngoài đồng trong vườn truyền dạy cho các con. Người nông dân sinh hoạt như thế nào, các con cũng phải học lại từ đầu.” Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ nghe vậy đều gục đầu xuống. “Liền bắt đầu từ việc đi lao động công ích này đi, cuộc sống như thế này, ta đều đã trải qua, chẳng có gì ghê gớm cả. Lão Nhị cũng đi, đến lúc đó chăm sóc đại ca con và Kế Tổ.” Liên lão gia tử lại nói. Lời này của Liên lão gia tử vừa nói ra, trong phòng nhất thời im lặng. Hai phụ tử Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đầu tiên là liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều nhìn về phía Liên lão gia tử, Liên lão gia tử xoay mặt đi chỗ khác, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ lại hướng ánh mắt trông chờ nhìn về phía Chu thị. Chu thị ngồi xếp bằng trên kia, thở dài một hơi, nhưng cũng không nói gì. “Cha, không phải là con không muốn đi.” Liên Thủ Nhân liền vẻ mặt đau khổ mở miệng, “Người cũng biết đấy, con ở bên Thái Thương bị người ta đánh đập, cơ thể bị phá hư. Phải gắng gượng rất nhiều mới được như bây giờ.” Liên Kế Tổ vốn cũng muốn nói chuyện, thấy Liên Thủ Nhân lên tiếng trước, liền ngậm miệng lại. “Cha, nếu không thì, ” Liên Thủ Nhân nói, mắt liếc về phía Liên Thủ Tín một cái, “Ngày mai con cùng với mẹ bọn nhỏ lên thị trấn một chuyến, đi tìm Hoa Nhi cùng phu quân nó. Bọn nó cũng không phải là người lòng lang dạ sói, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta.” Liên Thủ Nhân đây là tính toán mang theo Cổ thị đi thị trấn tìm Tống gia tống tiền, hơn nữa trong lời nói còn mang theo chút toan khí (mùi vị chua xót) cùng oán khí. “Lão Đại, đây là chủ ý của vợ mày sao?” Không đợi Liên lão gia tử nói chuyện, Chu thị liền nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân nói, “Đây là lại tính đem bọn tao quẳng sang một bên, còn ả ta thì đi theo khuê nữ của mình để hưởng phúc đi.” “Mẹ, không phải. . . . . .” Liên Thủ Nhân vội vàng lên tiếng giải thích. “Không phải cái gì?” Chu thị lập tức cắt ngang lời nói Liên Thủ Nhân, “Bọn mày tính toán cái gì, tao không biết sao? Hai đứa mày chỉ cần vểnh cái mông lên thôi, là tao đã biết chúng mày muốn ị ra phân lừa hay là đẻ trứng rồi.” Liên Mạn Nhi vội vàng cúi đầu, che miệng lại, tránh phải cười ra tiếng “Bảo với con vợ thối tha nhà mày sớm mà chết tâm đi. Nó đừng có hòng mà đi đâu được, nó hại Tú Nhi của tao, và cả một gia đình ra nông nỗi ngày hôm nay, đều nhờ phúc của nó hết đấy. Người nhà Anh tử mỗi ngày đều đến đây gây sự, còn không phải là nó sau lưng làm ra cái thứ chuyện tốt đẹp chó má gì sao…..Đời này, chỉ cần tao còn trên đời một ngày thì nó cũng đừng có mơ mà có một ngày lành. Cho dù sau này có đi gặp ông bà ông vải tao cũng không tha cho nó.” Nói đến đây, Chu thị lại hướng về phía ngoài cửa, đề cao giọng. “Nghe thấy không, lúc trước cô còn theo ta đòi sống đòi chết cơ mà. Cô đi chết đi, không ai ngăn cản cô đâu. Cô chết rồi, mỗi ngày phải xuống vạc dầu, để cho bọn ta được sạch sẽ.” Xem ra Cổ thị đã từng nói qua muốn đi tìm cái chết, Liên Mạn Nhi ở bên cạnh trong lòng thầm nghĩ, với Chu thị, chỉ hận không thấy Cổ thị mau mà đi tìm chết đi. Chu thị trung khí mười phần mắng xong, bên ngoài lặng yên không một tiếng động, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ ở trong phòng cũng cúi đầu, Chu thị không những không hết giận, ngược lại lại khóc rống lên. “Ô Tú Nhi của ta, khuê nữ hiếu thuận của ta.” Chu thị một bên khóc, một bên lải nhải, “Xem thân khuê nữ của bọn mày đi, bọn mày đều đã trở về bao nhiêu ngày rồi, nó ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, một chút tin tức cũng không thấy có. Mày cho là bảo bối khuê nữ của mày trong lòng có mày, thật có thể hiếu thuận với mày à. . . . . . . Tú Nhi ôi, Tú Nhitâm can bảo bối. . . . . .” “Tao còn ở đây một ngày, chúng mày cũng đừng mơ được cùng khuê nữ gặp mặt!” Chu thị hung tợn nói.