Edit: Huyền Phạm Beta: Tiểu Tuyền “Mạn Nhi, ” Liên Thủ Tín lên tiếng ngăn lại, “Con đứa nhỏ này, đừng làm làm phiền ông ngoại con.” Liên Thủ Tín cho rằng đã thiếu nợ nhà cha mẹ vợ rất nhiều ân tình, sợ Liên Mạn Nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nói ra cái gì lại để cho người khác khó mà làm được. Liên Mạn Nhi vểnh miệng lên, trừng Liên Thủ Tín. “Chuyện này không phải là con muốn nói trước cùng với cha mẹ sao, nếu không thích hợp, thì con sẽ không nói với ông ngoại.” Liên Mạn Nhi nói. “Xem tính của chàng kia, Mạn Nhi nhà chúng ta rất hiểu chuyện mà. Mạn Nhi, con có lời gì muốn nói cứ nói đi.” Trương thị nói. “Mẹ, mẹ xem chúng ta mua một miếng đất lớn, ngoại trừ mở vườn rau, thì phần còn lại giữ lại để làm nhà, ngoài ra còn có một ít đất trống, trồng rau cùng trồng hoa mầu đều không hợp thích lắm. Con nghĩ, chúng ta dứt khoát đem nó trồng hai cái cây lớn đi.” Liên Mạn Nhi không có chút nào bị Liên Thủ Tín ảnh hưởng, vẫn vô cùng cao hứng như trước mà nói. “Trồng quả cây ăn quả hả?” Trương thị ánh mắt sáng rực lên. “Ta cũng muốn trồng chút ít cây.” Liên Thủ Tín nói. Khi mua mảnh đất kia, chính như lời Liên Mạn Nhi nói, cũng không phải tất cả đều thích hợp để trồng rau và trồng hoa mầu, Liên Thủ Tín cũng có ý định muốn trồng cây lâu năm. Bất quá hắn chỉ nghĩ đến trồng những loại cây như cây liễu, cây dương thụ, những loại này đều là những loại cây thường trồng ở Tam Thập Lý doanh tử. Trồng cây có thể che mát, có thể điểm tô cho phong cảnh thêm đẹp, nhánh cây khô có thể làm củi, đợi các loại cây lớn, còn có thể chặt cây lấy gỗ bán. Cây ăn quả đương nhiên có giá trị rất cao. Tại thời điểm Trương thị còn ở nhà mẹ đẻ, cũng đã chăm sóc qua vườn trái cây. Nàng từ nhỏ đã quen ăn các loại hoa quả, từ lúc đến Tam Thập Lý doanh tử, thì không có cây ăn quả, muốn ăn trái cây chỉ có mua. Liên gia lại vô cùng tiết kiệm, nơi nào mà có tiền mua hoa quả ăn chứ? Hàng năm đều là đợi Trương Thanh Sơn cùng Lý thị đưa chút ít hoa quả đến. Trương thị thích ăn trái cây, nhưng mà làm con dâu người ta, cái yêu thích này liền không thể nói ra rồi. Trương Thanh Sơn hàng năm đưa hoa quả tới, nàng cũng không lấy làm của riêng. Đều giao cho Chu thị, do Chu thị phân chia. Kết quả có thể nghĩ ra, cuối cùng đến được tay Trương thị ít càng thêm ít, nhiều lắm cũng chỉ có thể nếm thử mùi vị. Hiện tại đã ra ở riêng, nếu như nhà nàng có thể tự mình trồng một ít cây ăn quả, vậy sau này nàng có thể như lúc ở nhà chưa có xuất giá. Nghĩ đến cái viễn cảnh này, Trương thị ở trong lòng bậc cười. “Đúng, sao ta lại không nghĩ tới cái kia. Đến xin ông ngoại con cho ta chút ít giống cây ăn quả, như cây đào, cây lê, quả mận…” từ trong miệng Trương thị nói ra một số hoa quả, liền cũng ngồi không yên, bị kích động đến đứng bậc người lên.”Ta tranh thủ thời gian đi tìm vợ Vương Thạch Lưu, nhờ hai vợ chồng nhà nàng mang hộ thư đi.” Chuyện muốn nhờ chuyển lời tương đối nhiều, lại đều là chuyện quan trọng, nên Trương thị cùng Liên Thủ Tín cùng đi đến nhà Vương Thạch Lưu. Mấy người Liên Mạn Nhi đều ở nhà, đem bản vẽ lần trước ra, lại dùng bút lông ở phía trên quyển vở vẻ một chút, đem địa phương có ý định gieo trồng cây ăn quả vẽ vòng tròn lên. “Mấy chỗ này ta đều dùng để trồng cây ăn quả.” Liên Mạn Nhi nói. “Ừ, đến lúc đó trồng như thế nào, chỉ sợ còn phải để cho ông ngoại cùng cậu cả đến một chuyến.” Ngũ Lang nói. Mấy người hài tử nhìn xem bản vẽ, mặt mũi cũng đều tràn đầy ước mơ. … … … Ngày thứ hai chính là ngày hợp chợ, Liên Mạn Nhi suy nghĩ những lời nhờ Vương Thạch Lưu chuyển hộ, cũng phải mất vài ngày, thì bên Trương Thanh Sơn mới khả năng giúp đỡ ,đem chuyện làm xong. Vừa mới ăn xong cơm buổi trưa, Liên Thủ Tín đang muốn mang người tiếp tục đi làm việc, thì bên ngoài cửa hàng liền vang lên tiếng hét gia súc rất to. “Ai nha, là ông ngoại con đến rồi.” Trương thị trong phòng nghe thấy được, lập tức liền chạy ra ngoài. Trương thị nói không sai, là Trương Thanh Sơn đến rồi, còn có Trương Khánh Niên, hai người từ một cỗ xe ngựa đi xuống. Liên Mạn Nhi liếc thấy phía sau xe dùng dây thừng buộc một con bò, trên xe còn để một cái khung cày. Hôm nay vừa nhờ người mang thư đi, Trương Thanh Sơn đã đem bò cùng cái cày đưa tới ! Người một nhà tự nhiên đều mừng rỡ. “… Vừa vặn ta hôm nay cùng Khánh Niên đi chợ. Vừa đến chợ lớn liền gặp Vương Thạch Lưu. Hắn nói các con muốn mua bò cùng cái cày. Việc này là việc lớn, không thể trì hoãn, ta liền tranh thủ thời gian ở trên chợ tìm cho các con, cũng là mấy đứa vận khí tốt, thoáng cái đã đều mua đủ.” Trương Thanh Sơn đem chuyện đã trải qua nói một phen cho bọn họ nghe xong, chuyện Trương thị nhờ nhắn hộ liền ưu tiên làm trước, mua được bò cùng cái cày, cũng chưa có về nhà, liền trực tiếp đi đến Tam Thập Lý doanh tử rồi. Cũng theo lời Vương Thạch Lưu nói, bọn hắn mới biết rõ vào canh giờ này, một nhà Liên Mạn Nhi đều ở cửa hàng bên này, nên trực tiếp đến bên trong cửa hàng. Vì mua bò cùng cái cày, ông và Trương Khánh Niên liền chỉ toàn tâm toàn ý làm, cũng không có làm việc gì khác ở chợ. “Nhìn xem hình dạng thế nào? Có hài lòng không?” Trương Thanh Sơn liền lại để cho Liên Thủ Tín nhìn con bò cùng cái cày. Ngũ Lang cùng tiểu Thất ăn cơm xong, còn chưa có đi đến trường, cũng vây tới. Trương thị liền hỏi Trương Thanh Sơn, con bò cùng cái cày này phải bỏ ra bao nhiêu tiền. Trương Thanh Sơn cũng không có giấu diếm. Hiện tại giá cả một con bò là từ năm lượng bạc đến mười lượng bạc, Trương Thanh Sơn chọn cho bọn họ con bò này vừa vặn là bò đực trưởng thành, đúng là thời điểm bắt đầu có thể làm việc được, giá là bảy lượng bạc. Đây là Trương Thanh Sơn đi mua, nếu như đổi lại là người khác, sợ là tám lượng bạc đều không mua được. Cái khung cày kia có giá là một lượng bạc một tiền. Liên Thủ Tín đem trâu cùng cái cày đều nhìn một lần, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Mặc dù không hiểu nhiều lắm đi, hắn cũng có thể nhìn ra, đây đều là hàng thượng đẳng. Trương Thanh Sơn hơn nửa đời người rèn luyện được một đôi mắt lợi hại, cũng không phải chỉ để không. Liên Mạn Nhi cũng cao hứng, việc này tìm Trương Thanh Sơn giúp đỡ là tìm đúng người. Trương Thanh Sơn cũng thật cao hứng. Trong mấy đứa con gái của ông, Trương thị có tính cách dịu dàng ngoan ngoãn nhất, bộ dáng cũng tốt nhất. Thế nhưng sau hôn nhân lại kém cỏi nhất trong mấy huynh đệ tỷ muội. Trương Thanh Sơn cùng Lý thị không có biểu hiện ra lời nói, nhưng trong nội tâm thương nhất là Trương thị. Trước kia muốn giúp cũng không thể giúp, hiện tại Trương thị đã ra ở riêng chỗ khác, cũng đang chậm rãi mà làm ăn đi lên. Làm phụ thân, Trương Thanh Sơn là người đầu tiên vội vàng muốn giúp. Khó có được một lần Trương thị chịu để cho người mang hộ thư lại nhờ ông hỗ trợ, Trương Thanh Sơn đương nhiên là lập tức buông sự tình khác, liền chú ý giúp khuê nữ trước tiên. Xem xong con bò cùng cái cày rồi, Liên Thủ Tín và Trương thị liền mời Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên vào trong phòng. “Đừng vội nghỉ ngơi.” Trương Thanh Sơn khoát khoát tay, ông muốn trước hết xem sản nghiệp mà con gái cùng con rể mới mua được. “Ông ngoại, ông và cậu cả ăn cơm chưa?” Liên Mạn Nhi vội hỏi, xem canh giờ Trương Thanh Sơn bọn họ đến đây, Liên Mạn Nhi hoài nghi bọn họ vì chạy đi, còn chưa kịp ăn cơm buổi trưa. “Mang theo lương khô, đã ăn rồi.” Trương Thanh Sơn lên tiếng. “Mẹ bọn trẻ, tranh thủ thời gian xào hai món đồ ăn…” Liên Thủ Tín vội hỏi. “Trong bụng vẫn còn no bụng mấy cái vừa ăn, trước không muốn ăn.” Trương Thanh Sơn lên tiếng, “Ta nghe Vương Thạch Lưu nói, mấy đứa hiện tại cũng bề bộn nhiều việc, vậy thì nên làm gì thì làm đi… . Ta xem trước một chút cửa hàng của mấy đứa xây như thế nào rồi.” Nói như vậy, Trương thị cùng với Liên Chi Nhi liền quay trở lại bên trong cửa hàng nấu cơm cho Trương Thanh Sơn, Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất dẫn Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên qua xem cửa hàng đang xây, về sau, lại dẫn hai người đến mảnh đất mới mua nhìn một vòng. Thời điểm đi xem, ba đứa bé cướp lời nói cho Trương Thanh Sơn biết, địa phương nào muốn xây phòng ở mới, địa phương nào muốn trồng rau, địa phương nào muốn trồng cây. Trương Thanh Sơn nghe xong mặt mày hồng hào, từ thời điểm đi ra ở riêng mới có một hai năm, nhà khuê nữ của hắn liền thật sự giàu có đi lên. “Được, mấy miếng đất này trồng hoa màu kém một chút, vừa vặn phù hợp trồng cây ăn quả..” Trương Thanh Sơn nói, “Chuyện cây giống, mấy đứa không cần quan tâm, ta có sẵn rồi. Đến lúc đó cho người đến lấy, ta tới giúp các con trồng.” Không chỉ mầm cây ăn quả, chuyện trồng cây ăn quả như thế nào đều nhận được giúp đỡ rồi, Liên Mạn Nhi cười trộm. Đi xem đất trở về, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đã làm xong một ít bánh tầng, bốn món đồ ăn, lại nấu một nồi súp. Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên bề bộn hơn phân nửa ngày, chỉ ăn vài miếng lương khô, đều là vừa đói vừa khát, cũng không khách khí, ngồi ở bên cạnh cái bàn bắt đầu ăn. Ngũ Lang cùng tiểu Thất xem đất theo trở về, liền đi học. Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên sau khi ăn cơm xong, liền từ bên trong cửa hàng đi ra, Trương Thanh Sơn lại để cho Trương Khánh Niên mang theo Liên Thủ Tín bắt đầu đem bò cùng cày buộc lại. Có buộc dây thừng, đai yên các loại trọn vẹn, còn có roi, nhìn kỹ đều là mới tinh đấy, vậy mà Trương Thanh Sơn ngay cả đề cập đến mấy thứ này cũng không có. “Khánh Niên, những thứ này bỏ ra bao nhiêu tiền?” Liên Thủ Tín liền nhỏ giọng hỏi Trương Khánh Niên. Trương khánh Niên cười cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Thanh Sơn. “Cái gì tiền hay không tiền. Bán cái cày chính là một lão ca của cha đấy, thấy bọn ta mua bộ đồ dùng cho bò, hắn liền đưa cho bọn ta đấy.” Trương Khánh Niên lên tiếng. “Khánh Niên, nhận không những thứ này cũng không tiện. Đã giúp chúng ta đại ân, cũng không thể lại để cho mọi người ở bên trong kê lót tiền.” Liên Thủ Tín nói. “Anh rể, huynh đừng nói khách khí.” Trương Khánh Niên nói, “Lại để cho tỷ và mấy đứa cháu trai cháu gái của ta vượt qua ngày tháng tốt lành, thì cái gì cũng đủ.” Hiển nhiên, bộ đồ này là Trương Thanh Sơn đưa cho bọn họ đấy. Liên Thủ Tín có chút băn khoăn, nhưng chuyện càng làm cho hắn băn khoăn vẫn còn phía sau. Đem cái cày lắp xong, Trương Thanh Sơn đem bò tới mảnh ruộng vừa xem lúc nãy. “Trước muốn đem mảnh đất này cày xới trồng rau đúng không?” Đi đến mảnh đất, Trương Thanh Sơn lại hỏi, “Con cứ đi xem công trình xây nhà đi, thừa dịp này cũng rãnh, cha cùng Khánh Niên đem mảnh đất này cày xới lên cho con.” Nói xong những lời này, Trương Thanh Sơn cũng không đợi Liên Thủ Tín đáp ứng, ông đã ở phía trước con trâu, lại để cho Trương Khánh Niên ở phía sau vịn cày, mà bắt đầu xới đất. “Đây là đất mới, cày sâu một chút.” Trương Thanh Sơn còn dặn dò Trương Khánh Niên. Liên Mạn Nhi đi theo phía sau, một bên xem nghé con cày, một bên đem rễ cỏ từ trong đất ra ném đến đầu đất bên kia. “Ông ngoại, ông nghỉ một chút, để cho con tới dắt bò thử xem sao.” Nhìn một hồi, Liên Mạn Nhi kích động. “Con cùng Thái Vân tỷ của con giống nhau, cái gì cũng đều muốn thử.” Trương Thanh Sơn ha ha cười, đợi cày ra hai cái rãnh, mới đưa dây cương cho Liên Mạn Nhi. “Đi dọc theo bên cạnh rãnh , chớ đi lệch ra…” Trương Thanh Sơn đứng ở bên cạnh nói cho Liên Mạn Nhi phải như thế nào dắt bò. Liên Mạn Nhi cảm thấy rất mới lạ, nàng là lần đầu tiên làm loại chuyện lặt vặt này, cách nghé con gần như vậy, hơi thở ẩm ướt của nghé con phun trên tay của nàng. Trương Thanh Sơn chỉ cho Liên Mạn Nhi, làm một lát sau liền nghiện, đã đem dây cương lại đi qua tiếp. Cày ra khoản được bốn năm đường, Trương Thanh Sơn liền ngừng lại, lại để cho trâu nghỉ một chút. “Khánh Niên, con trở về trước đi.” Ngẩng đầu nhìn ngày, Trương Thanh Sơn lên tiếng, “Nói với Nương con, cha muốn ở lại đây vài ngày.”