Edit: Ntsubasa04 Beta: Tiểu Tuyền Thấy Triệu Phú Quý mang theo người đến, Liên Thủ Nghĩa liền từ phòng ở đi ra. Triệu Phú Quý đối với Liên Thủ Nghĩa thực khách khí, ôm quyền chắp tay, cũng chưa đi đến phòng, liền lôi kéo Liên Thủ Nghĩa đi đến sân một góc, nhỏ giọng nói thầm. Vợ Triệu Phú Quý trực tiếp vào Đông sương phòng, Hà thị thì theo sau mà vào. Chỉ trong chốc lát, từ trong Đông sương phòng liền truyền đến tiếng Hà thị ồn ào. “Vợ Phú Quý, đây là muốn làm gì?” “Mấy cái thùng tủ này, đều là hòm xiểng của muội tử ta, bên trong đều là đồ muội tử ta muốn dùng. Muội tử ta không ở đây nữa, ta phải lấy lại độ của muội tử ta.” Vợ Triệu Phú Quý nói. Phía sau, Liên Thủ Nghĩa cùng Triệu Phú Quý tách ra. Liên Thủ Nghĩa trực tiếp chạy vội vào thượng phòng, Triệu Phú Quý thì hướng đông sương phòng đến. Đông sương phòng, vợ Triệu Phú Quý gọi một tiếng, Triệu Phú Quý cùng hai tiểu nhị đều vào phòng, tiếp theo đã đem hòm xiểng to nhỏ của Triệu Tú Nga đều chuyển ra. Liên Mạn Nhi ở đối diện, liền thấy Triệu Tú Nga ở trên mỗi một thùng, đều khóa một cái khóa to cỡ bằng nắm tay nàng, đem hòm xiểng khóa thật chắc chắn. Khóa này nhìn thực rắn chắc, Liên Mạn Nhi nghĩ, không biết Triệu Tú Nga là từ đâu mua, có khi nàng cũng nên mua mấy cái về. Trong thượng phòng, Liên lão gia tử cùng Chu thị đều nghe Liên Thủ Nghĩa nói, Triệu Phú Quý lần này đến, là vì lấy đi đồ cưới của Triệu Tú Nga. “Nó làm thế là muốn không về?” Chu thị trừng mắt, “Coi Liên gia chúng ta là chỗ nào, nói đến là đến nói đi là đi, đồ cưới kia vào cửa nhà chúng ta, nàng không nói rõ ràng, cũng đừng mong chuyển đi.” “Còn thất thần làm gì, đừng cho bọn họ chuyển đồ.” Chu thị đã nghe thấy được động tĩnh bên ngoài, vội vội vàng vàng từ thượng phòng đi ra. Liên lão gia tử, Liên Thủ Nghĩa, Liên Tú Nhi cũng theo đi ra, theo sau, Tưởng thị cũng ôm Nữu Nữu, mang theo Liên Đóa Nhi đi ra từ Tây phòng. Tây sương phòng bên này, một nhà Liên Thủ Nghĩa cùng một nhà Liên Thủ Tín cũng đi ra. “Buông đồ xuống cho ta!” Chu thị nhìn mấy người Triệu Phú Quý nâng hòm xiểng đi ra ngoài, liền hô, một bên gọi mấy con trai, ngăn lại Triệu Phú Quý. Chu thị hạ lệnh. Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín, Tam lang, Tứ lang liền ngăn cản đoàn người Triệu Phú Quý. “Thím lớn, chúng cháu lấy là đồ đạc của muội tử cháu. Các người lấy quyền gì ngăn đón?” vợ Triệu Phú Quý, cũng chính là chị dâu của Triệu Tú Nga, cũng dựng lông mày, đối với Chu thị nói. “Muội tử ngươi là ai. Nó là con dâu cháu trai ta cưới, chúng ta đã hỏi cưới.” Chu thị khí thế mười phần, đây chính là ở trong nhà bà, chung quanh đều là con cháu chính mình, bà làm sao có thể e ngại một cái con dâu Triệu gia.”Đừng nói là mấy thứ này. Chính là muội tử ngươi, thì cũng là người Liên gia chúng ta. Tự nó bỏ đi, cũng không thông qua ta đồng ý, ta còn không tìm các ngươi tính sổ, các ngươi liền dám chạy sang đây chuyển đồ. Còn có vương pháp không?” “Ai ô ô. Bà nói chuyện cũng không sợ gió cuốn mất lưỡi sao.” Vợ Triệu Phú Quý cùng Chu thị vốn có thù cũ, chuyện lần trước, trong lòng nàng ta vẫn không thoải mái. Hiện tại tình huống không giống lúc đó. Nàng nói chuyện với Chu thị cũng không cần cố kỵ.”Bà cũng nói muội tử của ta là con dâu nhà bà. Muội tử ta mang thai đứa nhỏ Liên gia các người. Các người không coi trọng hai mẹ con các nàng, còng tỏ thái độ xem thường nàng. Ăn uống ngon lành, lại một chút cơm no cũng không cho nàng ăn. Vì có cái trứng gà, ngươi liền mắng muội tử ta thiếu chút nữa là tự cắt cổ. Muội tử ta ở nhà ngươi sống không nổi. Triệu gia chúng ta có thể nuôi sống. Làm gì, bà còn muốn đồ của muội tử ta? Bà đây mới là không có thiên lý! Cũng không sợ báo ứng. Thiên lôi đánh xuống!” Vợ Triệu Phú Quý cái miệng cực kỳ lợi hại, liên tưởng với diễn xuất của Triệu Tú Nga, thì xem ra đây là gia phong nhất mạch thừa hưởng của Triệu gia nàng. Chu thị bị tức đến ngực phập phồng không chừng, nàng ở Liên gia là một người độc đoán, mặc kệ bà nói gì, người một nhà đều chỉ có nghe, một chữ không cũng không dám nói, bà làm sao nghe được lời châm chọc khiêu khích như vậy, càng đừng nói là lời nói đối nghịch với bà. “… Con dâu nhà nào vào cửa mà không trước hiếu kính trưởng bối, khuê nữ lão Triệu gia các ngươi thì thế nào cũng phải trái lại, muốn ở trên đầu chúng ta thải nước tiểu. Không có trên dưới, mới nên bị thiên lôi đánh xuống. Ngươi có thể nói như vậy, ngươi cũng không phải thứ tốt, đánh cha chửi mẹ không biết xấu hổ. Ngươi không hỏi một chút muội tử nhà ngươi kia, nhà ai mua gà mái không đẻ trứng, cũng không thấy ai cả ngày muốn ăn muốn uống, ta đều xấu hổ thay nó. Cũng chỉ có ngươi không mặt mũi a, còn ưỡn mặt theo ta nói, trở về mà soi mặt vào nước tiểu để xem…” Khác với Chu thị tức giận mặt biến hồng, vợ Triệu Phú Quý cũng là nhất phái khí định thần nhàn, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười. “Ai ô ô, ta thế nào đã quên, Liên gia các ngươi là gia đình nhà chồng tốt, mười dặm tám thôn này ai chẳng biết nói, lão nhân người bạc đãi con dâu. Cũng là nhà các ngươi cưới con dâu đều chắc nịch, bằng không đã sớm bị bà ép chết. Ta còn quên, không phải bà đã ép buộc chết một người sao? Còn có một nữa, vợ lão Tứ nhà bà, ai chẳng biết, bị bà làm hại liền còn lại nửa cái mạng, người ta cũng không sống chung với bà nữa, thà rằng đi ra mình không cũng muốn ở riêng.” Cái này có thể nói đến chỗ đau của Chu thị, bà hét lên trong cổ họng, vung hai tay, liền xông đến chỗ vợ Triệu Phú Quý. Người bên cạnh làm sao có thể nhìn hai người đánh nhau, đều vội vàng kéo Chu thị ra. “Ngươi dám mắng mẹ ta, xem ta xé rách miệng ngươi.” Liên Tú Nhi ở phía sau Chu thị, tức giận tiến lên cùng Vợ Triệu Phú Quý đánh nhau. “Ai nha má ơi, ta đã quên mất ngươi. Ngươi không phải là cái người ở Liên gia tham ăn không làm, bộ dạng xấu xí, cùng cháu trai tranh trứng gà, gái lỡ thì sao gả không đi sao?” vợ Triệu Phú Quý cười mắng. Liên Tú Nhi lập tức tức giận run người, tuy rằng nàng là khuê nữ của Chu thị, nhưng mà nàng cũng không có bản lĩnh mắng chửi người như Chu thị, lăn qua lộn lại, chỉ biết mắng vài câu thô tục, xa xa không phải đối thủ Vợ Triệu Phú Quý. Nàng khó thở, liền cuốn tay áo, xông lên trước, kéo tóc vợ Triệu Phú Quý. Vợ Triệu Phú Quý căn bản không có trốn tránh, liền cùng Liên Tú Nhi đánh nhau. Không được mấy cái, Liên Tú Nhi liền chịu thiệt. Nàng bình thường điêu ngoa, nhưng chưa từng gặp phải người quá ngoan độc, hơn nữa nàng là khuê nữ chưa lấy chồng. Vợ Triệu Phú Quý thì lại là người âm hiểm, thẳng hướng chỗ không thể nhìn thấy của người ta mà hạ nặng tay. Liên Tú Nhi ăn đau, hơn nữa thẹn thùng, vài cái liền chật vật khóc, nhưng cũng không chịu thua, cũng không lui về phía sau, kết quả càng bị vợ Triệu Phú Quý nhân cơ hội mà hạ độc thủ. Việc này cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt, Chu thị nghe thấy tiếng khóc của Liên Tú Nhi, vừa tức vừa vội, đầu tóc bạc cơ hồ đều dựng thẳng lên. “Các ngươi đều nhìn ta và muội tử các ngươi bị người ta khi dễ, các ngươi là người không có lương tâm.” Trong lúc Chu thị nói chuyện, Trương thị cùng Triệu thị đã muốn tiến lên, đi kéo Liên Tú Nhi cùng vợ Triệu Phú Quý. Dù sao cũng là ở Liên gia, vợ Triệu Phú Quý được lợi, thấy tình hình tốt phải biết ngừng tay, oạch một chút liền trốn phía sau Triệu Phú Quý cùng vài tiểu nhị. Liên Tú Nhi muốn tiến lên đuổi theo đánh, nhưng vì Triệu thị lôi kéo nàng, lại đang nổi nóng không chỗ phát tiết, ập xuống liền cho Triệu thị hai cái tát. Triệu thị ai u một tiếng che mặt, giữa kẻ tay có máu chảy ra, mặt đã bị ngón tay Liên Tú Nhi cào rách. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn thấy thì tức giận, vừa rồi lòng còn nghiên ở phía Liên Tú Nhi bên này, lập tức thay đổi. Cái gì gọi là người thân đau đớn kẻ thù vui sướng, cái gì gọi là bạo ngược gia đình, nhìn xem Liên Tú Nhi, thì sẽ biết. Chu thị ôm Liên Tú Nhi, đau lòng đến môi phát run, đã kêu nhóm con dâu bên cạnh, đi đánh vợ Triệu Phú Quý. Nhưng không có người động. Chu thị tức giận mắt trợn trắng. Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị không biết có trong phòng hay không, nhưng một chút thanh âm cũng không có. Về phần Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, là hai người thành thật, bảo bọn họ đánh người, nhưng so bối phận thì bọn hắn nhỏ, chị dâu nhà mẹ đẻ của cháu dâu, bọn họ không hạ thủ. Trương thị cùng Triệu thị, đều là người tính tình dịu ngoan, nếu các nàng có thể mở miệng liền mắng, nâng tay liền đánh, vậy cũng sẽ không chịu thiệt dưới tay Chu thị. Nói cho cùng, Liên gia, bao gồm Chu thị, từ trước cũng đều là văn đấu, đối với võ đấu căn bản là đánh không lại. Hai đôi vợ chồng Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ bánh bao, đấu văn đấu võ đều không được. Trường hợp này có thể trông cậy vào, và cũng có lập trường động thủ nhất, chính là Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị. Nhưng mà kỳ quái là, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, hôm nay đều đặc biệt ngoan ngoãn. Có cổ quái! Liên Mạn Nhi nhìn lướt qua mọi nơi, mẫn cảm cảm thấy được. Bên kia Triệu Phú Quý liền dẫn theo vợ, nâng hòm xiểng của Triệu Tú Nga đi ra ngoài. “Thứ này, hôm nay không thể cho các ngươi nâng đi.” Liên lão gia tử bình tĩnh lên tiếng, “Bảo cha ngươi đến, viết chứng từ, cái gì nên là của các ngươi, chúng ta một chút cũng không giữ.” Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín nghe xong lời nói của Liên lão gia tử, nên bước lên phía trước ngăn cản Triệu Phú Quý. “Để bọn nó đi, ta xem nó một đứa đang mang thai, rời Liên gia còn có ai muốn nó. Còn muốn vào cửa Liên gia, bảo một nhà bọn nó từ trấn trên dập đầu đi lại đây.” Chu thị tức giận mắng. Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín nhìn nhau liếc mắt một cái, có chút không biết làm sao, hai người đồng thời nhìn về phía Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩa hướng hai người phất phất tay. Đây là bảo bọn họ tránh ra? Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín trố mắt nhìn, Triệu Phú Quý được cơ hội, vội vàng mang theo người nâng rương đồ ra cửa lớn, khiêng lên xe ngựa, ra roi thúc ngựa đi. “Hai ngươi sao lại để người ta đi rồi?” Liên Thủ Nghĩa lúc này giậm chân đấm ngực, trách cứ Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín. “Nhị ca, không phải ca vẫy tay, bảo chúng ta tránh ra sao? Ta cũng thấy lạ.” Liên Thủ Tín nói. “Đúng vậy, nhị ca, ca rốt cuộc có ý tứ gì?” Liên Thủ Lễ thành thật nói. “Ta là để hai ngươi ngăn người lại, hai ngươi thế nào làm cho người ta đi rồi. Cha, làm sao giờ?” Liên Thủ Nghĩa nói. Liên lão gia tử mặc không lên tiếng, nghiêm mặt xoay người đi vào trong phòng. …… Tây sương phòng, huynh đệ Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, đều mang vẻ mặt nghiêm. “Nhị ca hắn rốt cuộc là gì ý tứ?” Liên Mạn Nhi xem thường, nàng cũng không rõ, chỉ biết là Liên Thủ Nghĩa cố ý làm cho Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ chịu tiếng xấu thay cho người khác. Đêm hôm đó, Nhị lang không trở về. Liên lão gia tử biết tin tức, Triệu Tú Nga cùng Nhị lang đập ổ khóa cửa lớn của tòa nhà tại trấn trên ra, chuyển vào ở. Qua ngày hôm sau, Triệu gia phái người đến truyền tin: Triệu Tú Nga muốn ở riêng.