Không biết vì sao, bàn tay của Triệu Tú Nga cuối cùng cũng không có rơi vào trên mặt của Nhị Lang, mà là rơi vào trước ngực của Nhị Lang. Nghĩ tới vừa rồi nhìn qua, Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng ăn mặc không tầm thường, cử chỉ khí phái, còn có hộp lễ bày chật tủ, vải vóc, hộp điểm tâm, tư tưởng của Triệu Tú Nga như đi trên mây, tay như nhũn ra, nàng giúp Nhị Lang sửa sang lại vạt áo, trên mặt lại mang nụ cười, dưới chân không chạm đất xoay người gấp gáp đi làm việc. Đồ ăn làm xong rồi, Chu thị vẫn còn cho Cổ thị một chút thể diện, để nàng cũng phụng bồi Tôn đại nương ăn cơm , một nàng dâu khác có cái vinh hạnh đặc biệt này là Tưởng thị. Chu thị từ đầu đến cuối cũng không có để ý gì tới Triệu Tú Nga, nhưng mà cũng không có đuổi nàng đi nữa. Khách nhân ăn cơm xong, mới đến phiên mấy con dâu nhà mình làm việc ăn. Triệu Tú Nga cũng muốn lên bàn ăn cơm. “Vợ lão Nhị.” Chu thị liền kêu Hà thị, chỉ vào Triệu Tú Nga nói, “Ngươi trước đừng ăn cơm, đưa nàng về Triệu gia, trở về lại ngươi hãy ăn cơm tiếp.” Triệu Tú Nga ít khi nén giận như vậy, không nghĩ tới Chu thị lại không mềm lòng, cơm cũng không để cho nàng ăn, liền đuổi nàng đi. Trong lòng Triệu Tú Nga đâu chịu được, sắc mặt đỏ bừng dường như phát bực, bụm mặt khóc ô ô bỏ chạy đi ra ngoài. Hà thị thấy Triệu Tú Nga tự mình đi rồi, nhìn thức ăn ở trên bàn, cũng có chút không nỡ di chuyển. “Mau đi theo đi, đem nàng đưa về trấn trên, nhìn nàng trở về nhà mẹ đẻ nàng.” Chu thị trừng mắt nhìn Hà thị. Hưu Triệu Tú Nga cũng tốt, hoặc là giày vò tính tình Triệu Tú Nga cũng tốt, nhưng cũng không thể để xảy án mạng. Chu thị là sợ Triệu Tú Nga ra khỏi tầm mắt của người Liên gia, xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nhà mình kết cục sẽ không tốt. Hà thị không có cách nào, chỉ đành phải đuổi theo Triệu Tú Nga đi ra ngoài. Về phần Nhị Lang, vốn là muốn đuổi theo Triệu Tú Nga, bị Liên lão gia tử phái Tam Lang ngăn lại. Ăm xong bữa cơm, Tôn đại nương hơi ngồi một chút, liền cáo từ rời đi. Cổ thị cùng mọi người một mực đưa mắt nhìn xe ngựa của Tống gia biến mất ở cửa thôn, ánh mắt liền ươn ướt. Tôn đại nương lần này tới, mặc dù không có thể đem Cổ thị đưa về Huyện thành, nhưng là từ ngày đó về sau, Cổ thị mặc dù vẫn còn phải lo liệu việc nhà mỗi ngày, nhưng trách mắng của Chu thị lại rõ ràng so với thời gian trước đây ít đi chút ít. Mười ngày đầu của tháng giêng. Cửa hàng điểm tâm sáng của nhà Liên Mạn Nhi lại vang một tràn tiếng pháo giòn, một lần nữa khai trương. Ngày đầu tiên khai trương này. Mặc dù còn đang trong tháng giêng, nhưng buôn bán quả thực náo nhiệt. Khách nhân tới ăn điểm tâm so với chút ít thời gian trước đây còn nhiều hơn, trong đó rất nhiều người nói giọng phía nam. Đúng như theo lời nói của Lão Hoàng giám công, công trình trên núi chính thức khởi công. Những người giỏi tay nghề của trời nam đất bắc đều đến. Nghe khách nhân trong cửa hàng nghị luận, những người thợ thủ công này đến từ phương xa, phần lớn sẽ ngụ ở trên núi. Nơi đó có chỗ ở đơn giản năm ngoái xây mới cho bọn họ. Đám thợ thủ công tiền công nhiều hơn so với năng lực của thợ bình thường, sáng sớm tự mình làm cơm lại phiền toái. Đồ ăn của cửa hàng điểm tâm sáng Liên gia thực thuận lợi, dễ dàng, vì vậy đa số bọn họ lựa chọn xuống núi đến ăn điểm tâm. Hôm nay không ngừng bận rộn đến trưa. Người một nhà mới kết thúc ngày công. Ăn cơm xong, đang định trở về nhà cũ, thì Liên Thủ Lễ đã tới. “Lão Tứ, đệ cùng giám công trên núi quen biết, có thể giúp ta hỏi một chút hay không? Bọn họ có còn cần người không, ta muốn thừa dịp bây giờ trong nhà không có gì làm, đi lên trên núi làm vài ngày.” Liên Thủ Lễ hướng Liên Thủ Tín mở miệng nói. Triệu thị cùng Liên Diệp nhi đều không nói lời nào. Rõ ràng việc này. Các nàng trước đó đều đã thương lượng qua rồi. “Tam ca, huynh muốn đến trên núi đi  làm việc?” Liên Thủ Tín lấy làm kinh ngạc, “Cha cùng nương biết không?” “Ta còn không có nói cùng bọn họ, trước tới chỗ ngươi hỏi một chút. Xem người ta có còn nhận người hay không.” Liên Thủ Lễ nói, “Hai ngày nay cũng nghe cha nhắc tới nói không có tiền. Ta đi chuyến này, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được hai đồng tiền.” Trên núi sau khi dán ra bảng quảng cáo tuyển thợ làm công, bởi vì tiền công không tệ, người đi tuyển dụng rất là nhiều. Lúc này đã có vài ngày trôi qua, Liên Thủ Lễ sợ trên núi đã tuyển đủ người rồi, không cần hắn, cho nên mới tới tìm Liên Thủ Tín thương lượng. “Tam ca, nếu như huynh muốn đi, nhất định có thể để cho huynh đi tới trên đó.” Liên Thủ Tín nói. Dựa vào quan hệ của lão Hoàng, bố trí người đi làm việc. Liên Thủ Tín vẫn rất có lòng tin. “Tam bá, làm việc trên núi nhiều tiền, nhưng công việc cũng mệt mỏi.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nói. Hiện tại Liên Thủ Lễ bọn họ không có ở riêng, chẳng bù với Liên Thủ Nghĩa mỗi ngày đi loanh quanh, Liên Thủ Lễ lại có thể nghĩ tới đi đến trên núi làm việc kiếm tiền cho trong nhà. “Chúng ta là người nhà nông sợ mệt mỏi cái gì a.” Liên Thủ Lễ nói. “Tam tẩu, tẩu cũng đồng ý để cho Tam bá đi?” Trương thị liền hỏi Triệu thị. “Từ  hai ngày trước đã bắt đầu, nguyện ý đi thì đi chứ sao.” Triệu thị đáp, “Hắn ở nhà cũng không chịu ngồi yên.” “Đúng rồi, Tam bá, người có cái sở trường gì không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Lễ. “Sở trường, sở trường gì?” Liên Thủ Lễ nghe không hiểu. “Chính là tay nghề. Tam bá, nếu như bá có tay nghề, tiền công càng nhiều, làm việc cũng so với đào đất đập đá khiêng gỗ nhẹ nhàng hơn nhiều.” Liên Mạn Nhi nói. “Ta thì chỉ có giỏi trồng trọt, còn biết cái tay nghề gì a.” Liên Thủ Lễ trung thực mà nói. “Mạn Nhi nói có đạo lý.” Liên Thủ Tín liền cân nhắc nói, hắn cũng muốn để cho Liên Thủ Lễ có thể làm được nhẹ nhàng chút ít, nghề cầm tiền lại nhiều. “Tam bá không phải là có thể làm thợ mộc sao?” Ngũ Lang đột nhiên nói, “ Băng xa kia của cháu cùng tiểu Thất, tấm ván gỗ đó không ngờ là Tam bá bào bằng cho rồi, rồi ráp lại đấy.” “Vậy thì tính cái gì nha, ta lại không có học qua, chỉ xem người ta làm qua, nhớ được, tự mình mò mẫm đẽo gọt làm theo.” Liên Thủ Lễ nói. Liên Thủ Lễ được công nhận là khéo tay, như bàn giường, đắp bếp, dựng lều làm những chuyện lặt vặt này, cũng không có người dạy hắn, đều là hắn nhìn người khác làm thế nào, liền học xong một cách tự nhiên như vậy đấy. Chính là bàn ghế ở bên trong cửa hàng hơi có sự cố gì, tất cả đều là Liên Thủ Lễ giúp đỡ sửa chữa, đóng cái mộng, nơi này đục đục, nơi đó gõ gõ, liền có thể sửa chữa cho chỉnh tề. “Theo cháu thấy, Tam bá muốn đi đến trên núi làm việc. Tam Bá trong đầu nhạy bén, khéo tay, chúng ta cùng Hoàng đại thúc thuận tiện nói chuyện một chút, xem có thể bố trí cho Tam thúc làm cùng những thợ mộc kia hay không, họa tượng gì đấy, theo phụ mấy người có tay nghề để làm. Tam bá cũng có thể làm ra tiền, còn có thể học chút kỹ thuật.” Liên Mạn Nhi liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra. Không chỉ Liên Thủ Lễ, ánh mắt của Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng đều sáng lên. “Mạn Nhi tỷ, nếu thật sự có thể như vậy, vậy cũng thật tốt quá.” Liên Diệp Nhi kích động nói. “Có thể học được cái tay nghề này, tạm thời kiếm được hai đồng tiền đều được.” Liên Thủ Lễ cũng rất kích động. Gia đình người nông dân suy nghĩ mộc mạc, chính là có tay nghề trên người, đời này cũng sẽ không thiếu đi một chén cơm ăn. “Vậy Tam ca huynh nói cùng cha đi, ngày mai đệ sẽ cùng lão Hoàng thương lượng.” Liên Thủ Tín nói, “Bất kể thế nào, chuyện này cũng nhờ đề lo liệu cho xong.” Liên Thủ Lễ trung thực phúc hậu, bình thường sẽ không mở miệng cầu người, cho nên lúc này hắn vừa mở miệng, Liên Thủ Tín đặc biệt đứng ra gánh vác chuyện này. Dĩ nhiên, Liên Thủ Tín còn có một cái tâm tư khác, Liên Thủ Lễ đến bây giờ còn không có con trai, nếu như có thể có một bản lĩnh trong người, sau này cũng có chút chỗ dựa. Liên Thủ Lễ lập tức liền trở về nhà cũ, khoản một chút thời gian, hắn lại trở lại. “Lão Tứ, cha bảo đệ đi qua đó một chuyến.” Liên Thủ Lễ xoa xoa đôi bàn tay, có chút rất không dễ chịu, “Lúc ta cùng cha nói chuyện, Nhị Lang cũng ở đó. Hắn, hắn cũng muốn đi đến trên núi làm việc.” Chuyện liên quan đến gia đình, chuyện riêng thường thường sẽ không chỉ là chuyện riêng, nó có thể liên quan đến mọi vấn đề, có lúc, là khó có thể tưởng tượng được. Có thể hình dung bằng việc dùng tay kéo một sợi tóc sẽ động đến toàn thân, dường như có chút không chuẩn xác, nhưng mà cái tình hình này, quả không khác là mấy. Mọi người liền đều trở về nhà cũ. “…Thừa dịp còn không có trồng trọt trên đất, trước đi lên trên núi làm việc hai tháng cũng được.” Liên lão gia tử nói, xem ra ông đã đồng ý cho Liên Thủ Lễ cùng Nhị Lang đi lên trên núi làm việc đấy. Liên lão gia tử có lo nghĩ của ông, mấy cái hài tử trong nhà mắt thấy đều lớn rồi, hôn sự của Tam Lang phải thu xếp, Liên Tú Nhi cũng đến lúc phải đính hôn, Liên Kế Tổ cùng Nhị Lang nên vì Liên gia khai chi tán diệp, tiểu hài tử mới ra đời, muốn nuôi dưỡng cũng phải dùng tiền. Có thể nhân dịp hai tháng này kiếm chút ít tiền, cũng có thể giảm bớt một chút gánh nặng trong nhà. “Lão Tứ, con  có thể nói chuyện cùng với giám công trên núi, con xem để cho lão Nhị, lão Tam, Nhị Lang, Tam lang bọn hắn đều đi, được không?” Liên lão gia tử liền hướng Liên Thủ Tín nói. Từ Liên Thủ Lễ một người đi lên công trình, biến thành bốn người đi lên công trình. Như vậy, để cho Liên Thủ Lễ tìm nhẹ nhàng, còn có thể học được tay nghề để sống, chuyện này sẽ có thể có chút biến hóa. Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Thủ Lễ, từ trên nét mặt của hắn nhìn thấy, chuyện này hắn cũng nghĩ đến rồi. Thông minh cùng phúc hậu, là hai loại phẩm chất vô cùng tốt, cũng rất khó khăn để tìm thấy trên người của  ùng một người đồng thời thấy được hai loại phẩm chất này. Người thông minh một chút thường thường mất phúc hậu, mà người phúc hậu một chút, thường thường lại chẳng thông minh như thế. Liên Thủ Lễ thuộc người sau, không cần phải nghi ngờ. Nếu như là người có chút ít tâm cơ, gặp phải chuyện tốt như vậy, nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt cố sống cố chết để giữ lấy. Nhưng mà Liên Thủ Lễ chính là thiếu hụt gốc rễ để bảo vệ lợi ích của chính mình. “Nhị ca ta…” Liên Thủ Tín thấy Liên Thủ Lễ cũng không có ở trong phòng, liền hỏi. “Không biết hắn đi làm gì, cha bảo Tam Lang đi tìm hắn rồi. Chuyện này ch định đoạt, để cho hắn đi làm việc, cũng tránh cho mỗi ngày đi lung tung khắp nơii.” Liên lão gia tử liền nói. “Cha, trên núi tuyển thợ là chuyện của chừng vài ngày trước rồi, không biết bây giờ có còn tuyển người hay không. Ngày mai con sẽ hỏi một chút, chuyện này con sẽ cố hết sức, cũng không nhất định có thể tìm được công việc vừa ý.” Liên Thủ Tín không có đem lời nói hết, tìm công việc dễ dàng, nhưng mà hắn sợ Liên Thủ Nghĩa bắt bẻ. “Vậy được, chúng ta không chọn việc.” Liên lão gia tử là người hiểu lý lẽ, hắn cũng tin tưởng Liên Thủ Tín nói cố gắng hết sức, sẽ thật sự cố gắng làm. Nói xong chuyện này, Liên lão gia tử cũng không có để cho Liên Thủ Tín lập tức đi. “Về phần đại ca con, mấy ngày nay cha cũng nhờ người tìm giúp, tốt xấu gì thì hắn cũng đã đọc sách mấy năm, còn là một tú tài. Mặc kệ là quán nào ở trong thôn, tốt xấu gì cũng phải tìm cho hắn một cái. Còn Kế Tổ..,”  Nói đến Liên Kế Tổ, Liên lão gia tử thở dài, “Đứa nhỏ này sách không có đọc ra, làm ruộng hắn cũng làm không quen. Nhưng dù sao hắn cũng có căn bản đọc sách, cha tính toán, năm nay lại để cho hắn đọc một năm, … Đến lúc đó nếu như thi lại không được,… Cũng sẽ chết tâm, để cho hắn trở về theo ta trồng trọt.” Liên lão gia tử lúc này đem cả nhà thu xếp đều nghĩ kỹ. “Lão Tứ, con mở cái cửa hàng,  người đến người đi biết nhiều người, giúp đỡ hỏi thăm một chút, ở đâu có quán dạy, giới thiệu cho đại ca của con một chút.” Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Tín nói. “Được, việc này con nhớ kỹ.” Liên Thủ Tín gật đầu. “Còn có một chuyện,” Liên lão gia tử lại nói, “Tam Lang cũng đến tuổi rồi, cần phải cưới nàng dâu. Còn có Tú Nhi, cũng nên tìm nhà chồng rồi…”