Bà bác cùng mẹ nàng trạc tuổi nhau nhưng so với Lỹ Mỹ Chi thì bác nàng già hơn rất nhiều , quần áo đầy mụn vá thì không nói nhưng người thực sự gầy , gầy đến trơ xương mà các nam nhân trong nhà còn có tý da thịt như các nhà bình thường , chính chị họ Thẩm Lệ cũng không gầy đến mức đó , haix người như vậy không làm người chán ghét nhưng cũng không yêu được , Thẩm Băng Nguyệt trong lòng thở dài bác dâu cả đem chính mình thành người hèn mọn rồi.Bác dâu cả vừa về không khí trong nhà trở lên nặng nề trầm mặc chỉ có An An líu lo ngôn ngữ của hỏa tinh , Thẩm Khải Dân trở về nhìn thấy người trong nhà sắc mặt u ám , tim liền trùng xuống không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ.“Đây là làm sao vậy ?Một đám mặt mày ủ ê?”Thấy chồng trở lại , Lý Mỹ Chi mới nhớ tới cơm còn chưa nấu xong, nãy mải nói chuyện với chị dâu , bà đứng lên vỗ vỗ cái trán rồi vội vàng hướng phòng bếp chạy.Nhìn bạn già đi mất , Thẩm Khải Dân đem ì ánh mắt hướng về hai đứa con , Thẩm Băng Nguyệt liền nói nguyên nhân.“ Bác dâu cả vừa tới lấy thuốc ạ , mẹ nói bác không dễ dàng gì nên chúng con không có đành lòng.”Hắn lại hướng mắt về phía Thẩm Vệ Đông , Thẩm Vệ Đông gật đầu phụ hoạ lời em gái nói.Thẩm Khải Dân lúc này mới thở dài một tiếng , anh cả hắn bởi vì tuổi trẻ lao lực nên thân thể không đươc khỏe mạnh, gốc rễ bị ảnh hưởng.
Khi còn nhỏ ký ức bị bán khắc sâu, anh trai được cậu ruột cứu về nhưng ông cậu lại không có năng lực quản thúc được cháu , thiếu niên choai choai muốn nuôi sống chính mình còn phải tích góp tiền cứu em ruột có thể thấy được bao nhiêu vất vả.Mà hắn tuy rằng bị bán nhưng nhà mua hắn là địa chủ có tình người thấy hắn tuổi còn nhỏ nên không cho hắn làm việc nặng ,tình cảnh của hắn so với anh trai còn khá hơn nhiều.
Hắn tuổi nhỏ vô lo vô nghĩ đột nhiên từ thiếu gia biến thành hạ nhân trong lòng hoảng hốt vô cùng , khoảng thời gian đó điều duy nhất làm hắn cảm thấy yên ổn và ấm áp chính là anh trai mỗi tháng sẽ tới nhìn hắn rồi mang cho hắn một cái kẹo mạch nha bằng đầu ngón tay út nhưng hắn quá nhỏ nên không biết anh trai gầy đến da bọc xương không phải gầy bình thường mà là do tiết kiệm tiền mà không dám ăn.
Thẩm Khải Dân mắt đều đỏ lên , đoạn ký ức này bình thường hắn không muốn nghĩ đến, anh trai thân thể tàn tạ là do hắn hay do cha hắn đây? Do hắn sao , hắn cũng thật vô tội việc này không phải việc hắn có thể gây ra nên trách cha hắn mới đúng , nếu không phải ông ta làm lụi bại hết gia sản còn nhẫn tâm bán cả nhà làm nô thì nhà họ không đến mức bi thảm như thế , vô số băn khoăn xoay mòng mòng trong suy nghĩ của hắn , cuối cùng nghèn nghẹn một câu :”Bình thường chăm sóc nhà Bác Cả ngươi nhiều một chút.”Nhìn cảm xúc của cha già không đúng lắm , Thẩm Băng Nguyệt lập tức tung chiêu sát thủ , đem An An như thuốc trị bách bệnh mà ném cho hắn , lão cha già nhìn An An liền lộ ra nụ cười hiền hòa liền biết uy lực của cô con gái nhỏ.Mắt nhìn đến hai cái sọt chứa xác lúa mỳ và phân trâu liền biết đây là ba nàng mang về để thử nghiệm trồng nấm , tiến lại gần đây là , xác lúa vừa thu hoạch xong , vỏ vẫn còn tươi mới , phân trâu vẫn còn nóng hổi chưa lẫn tạp chất.
Nhìn thấy con gái đang xem xác lúa mỳ , Thẩm Khải Dân vội vàng hỏi “Nguyệt Nhi , loại nấm dùng cái này được không ?”“ Được ba ơi , ngài bớt chút thời gian đem xác lúa xay nhỏ thành bột giúp con ,đúng rồi ba còn phải tìn cho con một cái phòng không có người ở thoáng gió à mà chúng ta chỉ thử thôi nên cần tìm một cái nhà kho nho nhỏ là được.”Phòng ở thì tìm khó vì từng nhà đều đã phân chia để ở từ lâu rồi nhưng hắn nghĩ đến một nơi rất tốt , chính là ở sườn núi phía Nam ,có cái chuồng bò là chỗ cho các thành phần bị phê đấu ,hiện tại chính sách được sửa đổi nên không còn người ở , bò cũng đã mang về trong thôn nhưng nơi đó gió lùa nhiều quá không biết có thể dùng được không , cùng Thẩm Băng Nguyệt nói qua , nàng bảo không thành vấn đề , sửa lại một chút là được.Cơm đã nấu xong , cả nhà rời bước ra hành lang bên cạnh vừa mới ngồi xuống cầm lấy chén cơm , Thẩm Lệ liền lại đây , mặt mày mếu máo không biết bị ủy khuất cái gì.Lý Mỹ Chi cùng Thẩm Khải Dân hỏi nàng ta cái gì cũng không nói , chỉ lo khóc nức nở.
Trước mắt thấy ngươi trong thôn bắt đầu bưng chén la cà lại đây ăn cơm ,không thể để họ thấy nàng ta ở chỗ này khóc lóc được , Lý Mỹ Chi đành phải đưa An An cho Thẩm Băng Nguyệt , để nàng đút cho An An ít cháo rau dưa, còn bà đưa Thẩm Lệ vào trong phòng..
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
1 chương
584 chương
45 chương
36 chương