Chương 8: Đợi đến thiên hoang địa lão Thấy Chung Thiên Thiên sắp không chịu được nữa mà bùng nổ, Giang Xu Uyển vội vàng nói: "Xích Dương, Noãn Noãn bên này trại tạm giam đã ký tên, sẽ không có vấn đề gì. Nếu cháu bận thì có thể đi về trước. Nghe chú Chung cháu nói, khoảng thời gian này bộ đội rất bận, việc cháu phải phụ trách cũng nhiều." "Đúng vậy Xích Dương, vừa rồi thấy cháu liên tục nghe điện thoại, nếu cháu bận thì đi về trước đi, chuyện của Noãn Noãn chúng ta sẽ làm tốt." Chung Khuê Quân cũng đứng dậy, dù sao vẻ mặt của cô con gái lớn đã vặn vẹo đến mức sắp không thể nhìn. Lại kích thích cô một chút, Chung Khuê Quân đều không biết cô gái được nuông chiều từ bé này sẽ làm ra sự tình kinh sợ gì đến. Nhưng mà nghĩ đến Noãn Noãn, Chung Khuê Quân cũng cảm thấy phiền lòng. Noãn Noãn vốn dĩ rất để ý đến chị của cô, như thế nào mới có một tháng không gặp, cô chẳng những không nhường Thiên Thiên, ngược lại còn cố ý thể hiện tình cảm trước mặt Thiên Thiên? Tính khí của Thiên Thiên luôn háo thắng, lần này nhất định sẽ làm cho gà bay cho sủa. Vì vậy nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là phải tìm cách đuổi đi Xích Dương cái này bánh trái thơm ngon. Mặc dù Thiên Thiên không tiếp xúc được, nhưng Noãn Noãn cũng không tiếp xúc được. Chỉ có như vậy quan hệ giữa hai chị em mới có thể hòa hoãn một chút. Nhưng mà, Xích Dương là loại người có thể để cho người ta gọi tới gọi lui sao? Không thèm để ý đến ý đồ của Chung ba và Chung mẹ, Xích Dương nghiêm mặt nói: "Cháukhông có việc gì phải bận. Hơn nữa đối với cháu mà nói, bất cứ việc gì đều không quan trọng bằng Noãn Noãn." Anh đã hứa với Noãn Noãn là anh sẽ đợi cô. Đừng nói là đợi cô thay quần áo, chỉ cần cô bảo anh đợi, đợi cô tới thiên hoang địa lão anh đều nguyện ý. Chung Khuê Quân: . Giang Xu Uyển: . Chung Thiên Thiên: ! * * * Ở phòng thay quần áo, Chung Noãn Noãn cầm lấy từng chiếc quần, chiếc áo mặc lên người, mặc kệ là quần áo lót, vẫn là áo thun cao bồi, cũng hoặc là áo khoác giày tất, quả thực là rất vừa người. Cho nên người đàn ông này chỉ là cùng cô xảy ra quan hệ một lần liền đem cô toàn thân cao thấp đo đạc xuống dưới? Quần áo Xích Dương mua nhìn như đơn giản phóng khoáng, không có gì khác thường, nhưng mặc lên người lại vô cùng dễ chịu. Tất cả đều là những thương hiệu hàng đầu thế giới, chất liệu vải lộng lẫy thể hiện sự điệu thấp xa hoa, giống như tình cảm của anh đối với cô, nhìn không nóng không lạnh, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng thật ra lại sâu sắc và nhiệt liệt, đến chết không ngừng. Cô thay quần áo xong, đang định rời đi liền thấy hai người vội vàng nâng cáng cứu thương đi đến phòng y tế. Trên cáng cứu thương, một người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đang rên rỉ đau đớn. Cho dù nằm ở nơi đó, đều giống như là đang chịu đựng cực hình lột da ăn xương. Người đàn ông này cô nhận thức. Không lâu sau, anh ta sẽ trở thành thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất thủ đô, được mọi người gọi là Từ gia Từ Phi Dương. Mặc dù người đàn ông này cũng rất lợi hại, ở thủ đô có thể nói là hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, nhưng bởi vì trước đó bị thương ở thắt lưng, lại thêm thắt lưng bị tra tấn trong nhà tù nên sau khi ra tù, cho dù có đội ngũ chuyên gia hàng đầu thế giới chữa trị, nhưng bởi vì thần kinh phía dưới thắt lưng bị hoại tử, nên đã tạo thành liệt vĩnh viễn. Nhưng nhìn anh ta bị như vậy mà chân vẫn co lại được, xem ra anh ta vẫn chưa bị liệt? Vốn dĩ đối với những chuyện như thế này Chung Noãn Noãn là khinh thường xen vào. Nhưng là xét thấy kiếp trước cô thế đơn lực mỏng, cho nên khi nhìn đến Từ Phi Dương, cô đột nhiên muốn có thêm một người bạn, nhiều thêm một con đường. "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?" Đối mặt với những câu hỏi có lệ của bác sĩ trại giam, hai người khiêng Từ Phi Dương suýt nữa thì khóc.