Chương 7: Em đều thích "Bà làm việc kiểu gì vậy, một bộ quần áo đều không mang cho Noãn Noãn, có người mẹ nào như bà không?" Chung Khuê Quân là người rất biết nhìn sắc mặt người khác làm việc. Xích Dương tuy rằng là chồng chưa cưới của Noãn Noãn, nhưng cấp bậc lại cao hơn ông. Bây giờ thấy sắc mặt Xích Dương không được tốt lắm, ông liền quay sang mắng vợ. Giang Xu Uyển vẻ mặt tái mét, tự biết bản thân làm không tốt, ánh mắt nhìn về phía Chung Noãn Noãn thêm mấy phần lấy lòng. "Noãn Noãn à, không bằng con cứ mặc bộ quần áo này đi, xe đỗ ở bên ngoài, dù sao cũng chỉ cách vài bước, con về nhà rồi thay có được không?" Chung Noãn Noãn im lặng không nói một lời, còn có thể làm sao? Chẳng lẽ lại chạy đi tìm cảnh sát mượn một bộ quần áo mặc? Vừa định gật đầu, liền nghe thấy Xích Dương nói: "Chờ anh một chút." Xích Dương đi ra ngoài, trong chốc lát liền quay trở lại, trong tay còn cầm mấy cái túi lớn. Đem túi đưa cho Chung Noãn Noãn: "Không biết em thích màu gì, nên anh tùy ý mua." Một dòng nước ấm từ trái tim lướt qua. Một người đàn ông tốt như vậy, tại sao kiếp trước cô lại không biết trân trọng chứ? Chung Noãn Noãn cúi đầu, âm thầm hối hận về những sai lầm mắc phải ở kiếp trước. Xích Dương đưa túi cho Chung Noãn Noãn, nhưng lại thấy cô một mực cúi đầu, cũng không đưa tay ra nhận. Cho nên.. những hình ảnh tốt đẹp cô làm với anh vừa rồi, là cố tình làm cho anh xem chỉ để kích thích Chung Thiên Thiên thôi sao? Cô vẫn ghét anh, cho dù chỉ là một bộ quần áo, cô cũng không muốn nhận quà từ anh. Nghĩ đến khả năng này, trái tim vốn tươi đẹp của Xích Dương nháy mắt trở nên ảm đạm. "Mặc quần áo trong tù rời đi sẽ mang đến vận rủi, nếu em không thích, trước hết chấp nhận mặc tạm, sau khi trở về vứt đi là được." Giọng nói vừa rơi xuống, Chung Noãn Noãn đã từ trên bàn nhảy xuống, một lần nữa ôm chặt lấy Xích Dương. Lạch cạch - - Mặc dù đã là lần thứ hai được ôm, nhưng Xích Dương vẫn cảm thấy không chân thật. Cùng với sự kích động, thân thể của anh nháy mắt không nghe sai khiến, hai tay mềm nhũn, mấy cái túi lớn trong tay liền rơi xuống đất. "Em thích, mặc kệ anh mua cho em cái gì em đều thích!" Chung Noãn Noãn ôm thật chặt lấy Xích Dương, cô có thể cảm nhận được cảm xúc cực kỳ hạ xuống của anh khi nói ra câu đó. Chắc chắn anh đã nghĩ rằng cô không thích anh một chút nào nên mới không muốn mặc đồ anh mua. Xích Dương nhà cô, rõ ràng là một người đàn ông vô cùng ưu tú, rõ ràng đi tới chỗ nào đều có thể thu hút ánh mắt của những người khác giới, nhận được sự chú ý của tất cả mọi người, một người đàn ông giống như đế vương. Vậy mà ở trước mặt cô, anh luôn cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn ăn nói khép nép. Chung Noãn Noãn cảm thấy trước kia cô thật rất khốn nạn. Không phải là anh trúng thuốc sau đó ép buộc cô sao? Quan trọng là, đó là lỗi của Xích Dương sao? Rõ ràng là Chung Thiên Thiên ở sau lưng giở trò xấu, muốn leo lên giường của Xích Dương, mới đối với anh hạ thuốc. Cô lúc trước tại sao lại đem tất cả sai lầm đẩy lên đầu Xích Dương chứ? Cảm giác vòng eo một lần nữa được ôm chặt lấy, trái tim trống rỗng của Xích Dương lập tức được lấp đầy một lần nữa bởi sự ngọt ngào đột ngột này. "Em thích là tốt rồi.". Bởi vì kích động nên giọng anh trở nên có chút khàn khàn. "Vậy giờ em đi thay quần áo, anh chờ em." "Được." Chung Noãn Noãn nở nụ cười thật tươi với Xích Dương, sau đó cúi người nhặt mấy cái túi rơi trên mặt đất, đi thay quần áo. Chung Thiên Thiên đứng đằng sau hai người, hoàn toàn bị họ không để ý đến, một đôi mắt đẹp giống như có thể phun ra máu. Đây là người đàn ông của Chung Thiên Thiên cô! Người đàn ông ưu tú như vậy vốn là do ba cô giới thiệu cho cô!