Sau khi thuyền cặp bến. mạnh ai nấy đưa người của mình về.
Sở Y Lâm liếc nhìn Ngạo vũ bằng Cặp mắt dao găm, như muốn xiên thẳng vào người cậu ta.
Ngạo Vũ tỏ ra uất ức, yếu đuối nắp sau lưng của Lục Bá Đình.1
Dù không biết đã sảy ra chuyện gì, Sở Y Lâm và Chu Nguyệt đưa Ninh Giai Kỳ trở về khách sạn.
Từ suốt đoạn đường, mặc cho Chu Nguyệt có hỏi thế nào, thì Ninh giai kỳ chỉ hoang mang mà lắc đầu, không nói lấy một lời.
Bên trong phòng của Ninh Giai Kỳ.
Cô ngồi trên giường gục mặt xuống, bên cạnh là Sở Y Lâm và Chu Nguyệt đang ân cần hỏi han.
" Giai kỳ, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì? "
Sở Y Lâm lo lắng hỏi, khi cô thấy bộ dạng của Ngạo Vũ kia hớt hải chạy theo Giai kỳ.
Cô liền biết có chuyện gì không ổn đã sảy ra.
" Đúng đó em cứ nói ra, nếu được,chúng cùng nhau giải quyết "
" Hôm qua chị có quay lại tìm em, nhưng không thấy hai người đâu, chẳng lẽ...!"
Chu Nguyệt cố gắng thuyết phục.
Lúc sáng vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy Ngạo Vũ và Ninh Giai Kỳ chạy đằng trước, Sở Y Lâm và Lục Bá Đình theo sau.
Cô cũng chẳng biết đã sảy ra chuyện gì?
Nhưng Ninh Giai Kỳ chỉ lặng thinh, đỏ mặt cúi đầu, cô không biết làm sao để nói ra chuyện này nữa!
" Là tên đó làm chuyện khinh bạt đến em đúng không? "
Sở Y Lâm mạnh dạng lên tiếng hỏi.
Đây cũng là điều mà Chu Nguyệt đang không biết phải hỏi thế nào, cô đưa ánh mắt nghiêm trọng nhìn Ninh Giai kỳ
"..."
" Em không trả lời, tức là đúng? "
Sở Y Lâm tức giận, hôm qua cô rõ ràng đã cảnh báo hắn, vậy mà lại xem thường lời của cô!
Người của cô ở chỗ hắn mà chịu thiệt, món nợ này không tính lên hắn thì cô không còn là Sở Y Lâm nữa.
" Vậy bây giờ chị giúp em lột da hắn! "
" Đừng mà...!chị "
Sở Y Lâm tức giận định quay đi thì bị Ninh Giai Kỳ ngăn lại.
" Thế rốt cuộc là đã sảy ra chuyện gì? "
Chu Nguyệt nôn nóng hỏi, cô biết tính tình của Sở Y Lâm gần đây rất nóng nảy, cương trực chính nghĩa, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Nếu không giải thích rõ ràng, sẽ sẩy ra án mạng đó.
" Em...em " Ninh Giai kỳ ấp a ấp úng, mặt đỏ phừng phừng.
" Em không nói đúng không? " Sở Y Lâm lửa giận nghi ngút, dần mất kiên nhẫn, lại muốn quay đi, tìm Ngạo Vũ tính sổ.
" Là do em...Say rượu loạn tính "
Ninh Giai Kỳ lên tiếng, câu sau đó dần dần lại nhỏ giọng lại.
"....!" Trong căn phòng đột nhiên im ắng vì câu nói kia, trong đầu của Sở Y Lâm và Chu Nguyệt chỉ hiện lên,, ba chấm,,
Cô thấy không thể giấu được nữa, chỉ đành nói ra thôi, nếu không sẽ lớn chuyện mất!
" Là em tham uống rượu, là em....!chủ động....!A em không thể nói nữa "
Ninh Giai Kỳ xấu hổ úp mặt vào gối.
Sở Y Lâm và Chu Nguyệt quay sang nhìn nhau, khoé môi bỗng giật giật.
Thế con bé mới là kẻ đi khinh bạt người ta à?
Vậy thì sáng nay con bé chạy cái gì? còn dáng vẻ hàm oan của thanh niên kia nữa!
Sở Y Lâm và Chu Nguyệt càng nghĩ càng rối, quyết định lôi người Ninh Giai Kỳ dậy hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
- ----------Tối Hôm Qua
Sau khi Chu Nguyệt và Ninh Giai Kỳ theo Ngạo Vũ rời đi, bọn họ cùng nhau đến một quầy bar để uống rượu.
Được một lúc sau, bỗng Chu Nguyệt gặp được một người quen, người kia ngỏ ý mời cô đi đến chỗ khác nói chuyện.
Chu Nguyệt cũng đã lâu mới gặp lại người bạn cũ này, cũng rất muốn đi, nhưng cô lưỡng lự nhìn lại Ninh Giai Kỳ.
Cô không thể để con bé ở chung với một người lạ như vậy được, nếu có chuyện gì thì làm sao đây!
Ngạo Vũ tinh ý nhận ra sự lo lắng của Chu Nguyệt thì cười cười lên tiếng.
" Chu tiểu thư cứ yên tâm, tôi biết cô và chị dâu rất xem trọng cô nhóc này, tôi tuyệt đối không để cô ấy gặp bất trắc gì đâu.
"
" Chị cứ yên tâm trò chuyện cùng bạn, em không phải trẻ con đâu mà, huống hồ còn có anh ấy bảo vệ em mà "
Ninh Giai kỳ tay vỗ vỗ vào vai của Ngạo Vũ, hoạt bát nhìn Chu Nguyệt mà chắc chắn.
" Được, vậy em đừng có uống rượu đấy, nếu không chị sẽ mách Lâm Lâm "
" Hihi em biết rồi mà "
Nói rồi Chu Nguyệt theo bạn mình rời đi.
Để lại hai người họ vẫn còn ngồi tại quầy bar.
" Vậy...!Vũ Đại ca, anh nói xem Lục tổng nhà anh có thích chị Y Lâm của tôi không vậy?, chị ấy tốt như vậy mà "
Ninh Giai Kỳ định nhân lúc này hỏi thăm tình hình từ Ngạo Vũ.
Vì vừa rồi cô thấy được thái độ của Lục tổng đối với chị Y Lâm rất khác, còn gọi,,Lâm Nhi,, thân mật như vậy.
Cô vừa hỏi tay vừa cầm lấy ly nước ở gần mình uống vào một ngụm, cũng không buồn để ý xem là cái gì, của ai.
" Cái đó...! "
" woa...!nước này ngon quá, tôi chưa uống qua bao giờ "
Ngạo Vũ còn chưa kịp ngăn cản, ly rượu của anh đã bị Ninh Giai Kỳ uống một hơi cạn sạch.1
" Cho tôi thêm một ly nữa "
Ninh Giai Kỳ quay sang yêu cầu bartender làm cho mình thêm một ly nữa.
" Không được, đó là rượu mà " Ngạo Vũ ngăn cản cô gọi thêm rượu.
" Anh lừa tôi đúng không? rượu mà lại ngọt và ngon như vậy! "
" Tôi lẽ nào lại lừa cô nhóc mới lớn như cô làm gì " Ngạo Vũ cười trêu chọc.
" Cái gì mà nhóc mới lớn, tôi đã học đại học rồi, đã sắp mười chín tuổi rồi "
Cô bị người ta chăm chọc là nhóc mới lớn thì có chút không vui.
Ngạo vũ Càng nhìn cô càng cảm thấy rất đáng yêu, quả thật nhìn cô rất trẻ con, vì vẻ ngoài khả ái, còn rất hoạt bát lanh lợi, tựa như một cô nhóc chỉ mới mười sáu tuổi vậy.
" Vả lại, anh là người mời chúng tôi mà, chẳng lẽ lại muốn đổi ý sao?"
"..."
Ninh Giai Kỳ nghênh mặt hỏi anh, vẻ mặt và lời này khiến Ngạo Vũ cảm thấy đây là có ý khác..
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
58 chương
282 chương
79 chương