Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]

Chương 53 : Đây Là Một Buổi Hẹn Hò

Liễu Dĩ Hân cuối cùng đã hoàn thành bài tập đúng hạn vào lúc nửa đêm. Việc học tập ở nước Mĩ so với quốc nội càng cực khổ, đặc biệt sắp tới thời điểm tốt nghiệp, quả thật càng thêm thê thảm. Nhưng Liễu Dĩ Hân là một người vô luận khó khăn đến đâu cũng sẽ không mở miệng, nàng chỉ âm thầm hoàn thành nhiệm vụ gian nan nhất, sau đó bày ra mặt tốt nhất của chính mình. Nàng dậy sớm vào cuối tuần, tuy rằng mạo muội đến thăm tựa hồ có chút đường đột, nhưng Liễu Dĩ Hân cảm thấy Tá An Hủy sẽ thích sự kinh hỉ này. Trong ấn tượng của nàng, Tá An Hủy cũng không bài xích những thứ lãng mạn, mặc dù chính mình cũng không quá để ý đến. Tá An Hủy luyện tập tại phòng họp lớn trên lầu hai giáo đường. Nhưng cầu thang dẫn lên tầng hai không dễ tìm, được thiết kế bên cạnh nhà kho, nếu không được người quen chỉ điểm thì rất khó phát hiện. Cho nên Liễu Dĩ Hân đi vòng quanh một trận, hỏi qua vài người, nhưng không ai biết nơi này còn có một khu huấn luyện minh tinh. Thẳng đến nàng nhìn thấy nữ nhân yêu diễm kia xoay người đi vào trong bóng đêm, nàng theo bản năng cảm thấy cô ta có liên quan đến công ty Tá An Hủy ký ước. Bởi vì ngoại hình của Tô Kiều rất bắt mắt, lại quyến rũ động lòng người, còn là người á đông, cho nên Liễu Dĩ Hân liền đi theo lên lầu. Bởi vì người trong giáo đường thích đi chân trần, lại không chịu được mùi dầu chuối linh tinh, Tô Kiều chỉ có thể thường xuyên đi giám sát đám tiểu quỷ kia. Cô cảm thấy chính mình là một người rất vô tình, nhìn mấy đứa nhỏ khóc lóc cũng không có nửa điểm động dung. Nhưng thật ra Tá An Hủy, như trước không có gì biến hóa, Tô Kiều rất muốn biết, biểu hiện thành thục kia đến từ đâu, điểm mấu chốt của Tá An Hủy lại ở nơi nào. Loại tò mò này càng khiến Tô Kiều chú ý đến Tá An Hủy, càng chú ý càng bị đối phương hoặc, càng bị mê hoặc càng chú ý. Tựa hồ là một vòng tuần hoàn vô tận. Kết quả chính là, Tô Kiều cảm thấy hơi khó chịu khi không gặp được Tá An Hủy. Cô tựa vào cạnh cửa, cong một chân, ngẫu nhiên sẽ nhìn xem tình huống huấn luyện bên trong, nhưng ánh mắt lúc nào cũng dán vào Tá An Hủy. Bỗng nhiên, một giọng nói thanh lệ từ bên cạnh truyền đến, mang theo khí tức ôn hòa lại xa cách. "Làm phiền, xin hỏi bên trong là ban huấn luyện của Tinh Huy giải trí sao? Tôi muốn tìm một người." Liễu Dĩ Hân nói tiếng Anh, bởi vì nàng cũng không xác định nữ nhân á đông trước mắt đến tột cùng có phải người Trung Quốc hay không. Tô Kiều theo tiếng ngẩng đầu, thấy được tuổi trẻ Liễu Dĩ Hân. Bởi vì Liễu Dĩ Hân khuôn mặt cùng vài năm sau không có biến hóa gì lớn, chính là thiếu đi một tầng trang điểm mà thôi. Tô Kiều liếc mắt một cái liền nhận thức, cô giật mình thiếu chút nữa không đứng vững, vội vàng giữ lấy tay vịn hành lang, mở to mắt nhìn. "Cô không sao chứ?" Liễu Dĩ Hân sửng sốt trước phản ứng của Tô Kiều. "Khụ khụ, không có việc gì. Cô tìm ai?" Tô Kiều hít sâu một hơi, nhìn gương mặt Liễu Dĩ Hân đã bắt đầu lộ ra kiệt ngạo, trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng cô cũng không nắm bắt được đó là cái gì. "Tá An Hủy." Lúc Liễu Dĩ Hân nói ra ba chữ này, trái tim Tô Kiều mãnh nhảy một chút, tuy rằng không ngoài dự kiến của cô, nhưng cô vẫn bốc lên vô số hiếu kỳ cùng không thoải mái. Chẳng lẽ trí nhớ xuất hiện vấn đề? Liễu Dĩ Hân không phải về nước mới bao dưỡng Tá An Hủy sao? Trước thời gian ? Tô Kiều lục tung, đem chính mình những ký ức trộm ở đời trước đều nhảy ra, Liễu Dĩ Hân không thể xuất hiện sớm như vậy. Tô Kiều theo bản năng nghiêng thân mình, chừa cho Liễu Dĩ Hân một lối vào. "Cô tìm em ấy, có việc gì?" Tô Kiều trong lòng nhảy loạn, cô không ngừng nói cho chính mình, chính mình bất quá là sợ hãi Liễu Dĩ Hân đoạt đi Tá An Hủy, đời này mình đã là kim chủ của em ấy, sao có thể dễ dàng nhả ra. Nhưng thực rõ ràng, loại tâm tư này của cô vốn định sẵn là không có kết quả. "Xin lỗi, là việc riêng." Liễu Dĩ Hân hồ nghi nhìn thoáng qua phản ứng quá độ của Tô Kiều, tự nhiên nói. Nàng cũng không tất yếu giải thích cùng một người qua đường. "Việc riêng à, việc riêng thì phải chờ." Tô Kiều bị Liễu Dĩ Hân lời nói đương nhiên khiến cho không thoải mái, phải biết rằng, Liễu Dĩ Hân luôn có một loại khí thế làm người khác bị áp chế, tựa hồ Tá An Hủy thuộc về nàng là lẽ tất nhiên. Mặc kệ là tình huống gì, cho dù Liễu Dĩ Hân đang tuổi sinh viên, thái độ lễ phép mà cao ngạo kia vẫn làm Tô Kiều cảm thấy lòng tự tôn của mình bị giẫm nát. "Như vậy sao...... Tôi vào nói một tiếng, sau đó sẽ đợi em ấy tan học." Liễu Dĩ Hân ngữ khí thực trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tuy rằng lễ phép nhưng cũng không cho Tô Kiều cơ hội phản bác, bước chân nàng cũng không dừng lại. Nàng không biết vì sao Tô Kiều đối mình có địch ý, nhưng trong mắt nàng, người không trọng yếu làm việc gì đều là không trọng yếu . Tô Kiều nhìn nữ sinh trẻ tuổi không xem cô ra gì mà thản nhiên đi vào phòng, hướng thẳng về phía Tá An Hủy, cô có cảm giác chính mình còn chưa luyện mãn cấp đã bị đại boss một cước đạp bay, nói không nên lời buồn bực cùng xấu hổ. Đây là Liễu Dĩ Hân? Thật sự quá kiêu ngạo! Tá An Hủy đang trong lúc luyện thể hình, cũng may thân thể nàng mềm dẻo, nếu chờ nàng phát dục xong muốn như vậy uốn cong, hẳn là tiếp theo đều nghe được tiếng xương cốt đứt gãy. Ngay tại lúc nàng dạng chân ra, làm động tác chữ mã, biểu tình trên mặt thập phần khó coi, trong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tông huấn luyện viên một vạn lần, Liễu Dĩ Hân phi thường bình tĩnh đứng ở trước mặt nàng. Trong nháy mắt Tá An Hủy nhìn thấy Liễu Dĩ Hân, nàng có một loại ảo giác hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại bị vui sướng thật lớn bao phủ, sau đó bốc lên một loại xấu hổ vô cùng quỷ dị. Nàng đang tư thế này mà đối mặt người yêu, có phải hay không nên đi nhảy lầu cho đỡ thẹn? "Tá học muội, gặp chị mất hứng sao?" Liễu Dĩ Hân thấy Tá An Hủy vẻ mặt ngốc lăng, đối phương vừa mới kinh hỉ lại chuyển thành biểu tình táo bón, có chút bật cười. "Đương nhiên không phải." Tá An Hủy đỏ mặt, giật giật thân thể cứng ngắc, cười cười nói. Nàng làm sao có thể mất hứng, chẳng qua, tư thế này quá dọa người đi. "Tan học tới tìm chị, chị ở bên ngoài đợi em." Liễu Dĩ Hân đại khái cũng có chút muốn cười, áp chế khóe miệng giương lên, tránh cho đương trường làm Tá An Hủy xấu hổ. Nàng nói xong liền đi ra ngoài, Tá An Hủy vốn đang im lặng luyện tập, tâm tư giờ phút này đã sớm bay tới bên ngoài cùng Liễu Dĩ Hân ngọt ngào mật mật, linh hồn nhỏ bé làm sao còn ở lại buổi huấn luyện này. Cuối cùng chịu đựng đến lúc tan học, Tá An Hủy hoạt động một chút bàn tay mỏi nhừ, cầm lấy túi sách liền đi ra ngoài. Nàng động tác quá nhanh nên không thấy rõ người đứng trước mắt, một đầu đụng vào trên thân Tô Kiều. "Khụ, Kiều tỷ, thực xin lỗi." Tá An Hủy mang theo ý cười, nhưng thực rõ ràng không phải bởi vì người trước mặt. "Em gấp như vậy để làm chi?" Tô Kiều biết rõ Liễu Dĩ Hân ngay tại hành lang chờ Tá An Hủy, nhưng nhìn đến Tá An Hủy khó được khuôn mặt tươi cười chân thật, trong lòng liền như bị gai đâm. "À, có bạn tìm em." Tá An Hủy đáp một câu, nhìn về phía sau Tô Kiều, tâm tư căn bản không đặt ở Tô Kiều đối thoại, thầm nghĩ nhanh chấm dứt đi tìm Liễu Dĩ Hân. "Tá An Hủy, có vài người đừng gặp mặt sẽ tốt hơn." Tô Kiều thở dài một hơi, cho dù không thoải mái, nhưng tựa như trời mưa xuống, cô muốn ngăn cản đều ngăn không được, chẳng qua Tô Kiều mạc danh cảm thấy lòng mình chua ê ẩm. "Cái gì?" Tá An Hủy ngẩng đầu nhìn biểu tình phức tạp của Tô Kiều, trong lòng lộp bộp một chút, không khỏi thả chậm động tác. "Không có gì, về sau em sẽ biết." Tô Kiều lắc đầu, lại khôi phục dáng vẻ phong tao phẳng lặng. Nếu không phải sống lại một lần, Tá An Hủy sẽ không cảm thấy những lời này có vấn đề gì, nhưng nguyên nhân là thế, cho nên nàng phi thường mẫn cảm, lúc Tô Kiều nói những lời kia, nàng có trực giác rất mãnh liệt, Tô Kiều người này cũng không đơn giản. Nàng suy nghĩ lại, ban đầu Tô Kiều tiếp xúc nàng liền sảng khái đáp ứng mọi điều kiện, đối chính mình phi thường chiếu cố. Một đường đến nước Mỹ, chị ấy đều ở bên chăm sóc nàng. Tá An Hủy tựa hồ bắt được một chút manh mối, ở trong lòng lửa cháy lan ra đồng cỏ. Một câu của Tô Kiều, giống như một mồi châm lửa, đem mọi cảm giác khác thường trong đáy lòng Tá An Hủy, hết thảy đốt lên. Trong lòng Tá An Hủy để lại một cái tâm nhãn, ngẩng đầu hồ nghi nhìn Tô Kiều. Nếu có cơ hội, nàng cũng muốn thử một chút, xem nữ nhân này rốt cuộc là tình huống gì. "Đã xong rồi ?" Liễu Dĩ Hân nhìn thấy Tá An Hủy, cười đem sách thả lại trong túi, xem ra luyện tập rất vất vả, vài sợi tóc trước trán Tá An Hủy đều bị mồ hôi thấm ướt, thoạt nhìn có chút chật vật. Liễu Dĩ Hân lấy ra khăn tay, thực ôn nhu mà lau đi mồ hôi trên trán Tá An Hủy. Động tác cẩn thận che chở làm cho Tá An Hủy phi thường hưởng thụ, nàng yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn trong mắt Liễu Dĩ Hân ảnh ngược hình bóng chính mình, chỉ như vậy cũng đủ khiến nàng động tình không thôi, trong lòng hư không được mãnh liệt lấp đầy, loại cảm giác này thật sự quá ấm áp. "Nhìn chị làm gì?" Liễu Dĩ Hân buồn cười, ánh mắt Tá An Hủy giống như muốn đem nàng nuốt vào trong bụng. "Bởi vì chị rất đẹp." Tá An Hủy lộ ra tươi cười quyến rũ, tựa hồ trải qua huấn luyện, nụ cười của nàng trong lúc vô tình liền càng thêm câu dẫn người. "Nói linh tinh." Liễu Dĩ Hân cũng không đem lời Tá An Hủy xem là thật, nhưng được người mình thích khen mình xinh đẹp, cho dù là ai cũng sẽ tâm hoa nộ phóng. Chứng bệnh khiết phích của Liễu Dĩ Hân đã hoàn toàn vô dụng khi ở bên Tá An Hủy, nàng tự nhiên dắt bàn tay nhỏ bé kia, nheo mắt nói: "Em đói bụng chưa? Chị biết gần đây có một nhà hàng không tệ lắm." "Đây là một buổi hẹn hò sao?" Tá An Hủy tươi cười hỏi, nếu không phải thân thể còn nhỏ, nàng liền đổi phương thức khác, trực tiếp dính vào Liễu Dĩ Hân có phải tốt hơn không. "Đúng vậy đúng vậy, tiểu trơn bóng của chị." Liễu Dĩ Hân bị Tá An Hủy trêu nở nụ cười, nàng nhận lấy túi xách nhỏ trên tay đối phương, nhét vào trong túi chính mình rồi đeo lên lưng, ngay cả chính nàng đều không có phát hiện, nàng thế nhưng sủng nịch Tá An Hủy như vậy. "Đi thôi." Tá An Hủy ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng ngọt ngào như ăn mật. Nhưng lại không phát hiện, phía sau hai người có một ánh mắt đánh giá, vừa như ghen tị lại giống như thương cảm, lại mang theo nghi hoặc, phức tạp vô cùng. Tô Kiều cảm thấy chính mình đời trước đã bỏ qua chuyện này, vì cái gì, ngay cả cô cùng mọi người đều không biết, tổng giám đốc tập đoàn Tưởng Khởi Liễu Dĩ Hân cùng tam kim ảnh hậu Tá An Hủy lại có một đoạn chuyện xưa dị quốc luyến ngọt ngào như vậy. -------------------------------------