Trọng Sinh Muốn Nói Ra Tiếng Yêu - Tích Trần [bh]
Chương 51 : Em Đối Chị Không Đủ Lực Hấp Dẫn Sao?
Liễu Dĩ Hân có chút thật cẩn thận nằm tiến giường, giường của nàng là tiêu chuẩn một mét hai giường đơn, cho nên mặc kệ nàng muốn quân tử như thế nào, khoảng cách giữa hai người lúc này cũng bất quá vài centimet, tùy tiện cử động đều có thể chạm tới lẫn nhau.
Sau khi Jane đi rồi, căn phòng chìm vào yên tĩnh khiếp người, Tá An Hủy muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
"An Hủy, em uống một chút sữa bò, sẽ tốt cho giấc ngủ." Liễu Dĩ Hân nhẹ ho một tiếng, cầm ly sữa bên giường đưa cho Tá An Hủy, ánh mắt lại nhìn đi nơi khác. Nàng ngượng ngùng như vậy ngược lại làm cho Tá An Hủy cũng có chút chịu ảnh hưởng.
Đây chính là bản tình ca học đường trong sáng sao? Nàng cảm giác trong lòng chợt nổi lên ngứa ngáy.
Tá An Hủy uống đến một giọt đều không dư thừa, nàng lấy khăn giấy đặt ở đầu giường, lau rồi ném vào sọt rác. Lúc quay đầu lại nhìn Liễu Dĩ Hân, đối phương vẫn giữ nguyên động tác như phía trước, chăm chú đọc sách, ưu nhã uống một ngụm sữa bò.
Nhìn Liễu Dĩ Hân, Tá An Hủy đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là một kẻ thường dân, cũng không biết chị ấy có bỏ thêm đường vào hay không, nàng cảm thấy sữa tối nay đặc biệt ngọt.
Một lát sau, Liễu Dĩ Hân liền cầm quần áo đã phơi khô đi vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Tá An Hủy nhìn căn phòng trống trải, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt do Liễu Dĩ Hân để lại, trong đầu bất giác nghĩ đến chị ấy sẽ mặc áo sơ mi cùng nội y xuất hiện trước mắt chính mình, lần này rốt cuộc đến phiên mình nhìn ngắm đối phương, Tá An Hủy liền cảm thấy cả người nóng lên, có chút chịu không nổi mà túm lấy gối đầu, đem đầu chôn vào thật sâu, mình thật sự là quá không có nghị lực rồi.
Đại khái là Liễu Dĩ Hân không hề đối mình lạnh băng vô tình như kiếp trước, Tá An Hủy cũng chậm rãi buông xuống đề phòng, như thế, liền phóng túng tình cảm mãnh liệt này một lần đi.
"Em đang làm gì?" Lúc Liễu Dĩ Hân đi ra, liền nhìn thấy Tá An Hủy đang quấn chăn bông, hai tay ôm gối đầu, đầu chôn ở bên trong, lăn lộn tới lui giống như một chiếc bánh cuốn, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khúc khích. Nàng phi thường khó hiểu, hành vi như vậy rốt cuộc mang hàm nghĩa gì?
"Hử?" Tá An Hủy nghe được giọng nói của Liễu Dĩ, sửng sốt một chút. Nhanh như vậy sao! Nàng từ trong chăn ló đầu ra, giật giật thân thể và phát hiện chính mình đã đem cơ thể trói lại, nàng đạp vài cái cũng không thể nào đem chăn đá văng. "Khụ khụ, em...... tập thể dục.".
"Tập thể dục?" Trên trán Liễu Dĩ Hân nổi lên ba đường hắc tuyến, chưa từng thấy qua cảnh giới vận động như vậy. Nàng đi đến bàn học, thu dọn những thứ cần dùng cho ngày mai, bỏ ngay ngắn vào túi sách, sau đó lấy ra một quyển sổ nhỏ, đem một ngày trọng yếu đều ghi ở mặt trên.
Tất cả đều thực hiện dưới tầm mắt của Tá an Hủy, Liễu Dĩ Hân cũng không cảm thấy có nơi nào mất tự nhiên.
Cái đầu nhỏ của Tá An Hủy lộ ra bên ngoài tấm chăn bông trắng, nàng luôn bị sự chuyên chú của Liễu Dĩ Hân hấp dẫn, mặc dù hiện tại Liễu Dĩ Hân vẫn còn là sinh viên, nàng vẫn bị chị ấy mê muội khi làm mọi việc. Có trật tự, hiệu suất cao lại hết sức nghiêm cẩn, trong ánh mắt phiếm lên ánh sáng khiến người ta không thể bỏ qua, thật sự rất có phong thái.
Chẳng qua, điều duy nhất làm cho Tá An Hủy cảm thấy tiếc nuối chính là, Liễu Dĩ Hân cư nhiên mặc quần ngắn cùng áo sơ mi rộng thùng thình, tuy rằng rất thanh lương, nhưng không có người sẽ mặc thành như vậy đi ngủ.
Nàng còn đang oán thầm, Liễu Dĩ Hân đã chỉnh đèn giường ám sắc một chút, đối phương đi tới bên giường, nhẹ phất làn tóc ra sau bờ vai, sau đó chui vào ổ chăn, hành động này làm cho trái tim Tá An Hủy thiếu chút nữa ngừng đập.
Liễu Dĩ Hân nằm thật sự thẳng, tư thế ngủ tiêu chuẩn, chiếm lấy nửa bên giường, như là cố ý xem nhẹ ánh nhìn chăm chú của Tá An Hủy.
"Dĩ Hân, chị thực khẩn trương sao?" Tá An Hủy nghiêng thân qua, dùng khuỷu tay chống nửa người lên, đẩy ra phần tóc dài bên gối, dán tới bên tai Liễu Dĩ Hân, ái muội nói. Bởi vì nàng nhớ rõ, nữ nhân này không thích nằm thẳng ngủ, chị ấy luôn thích nằm cuộn lại như một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, hôm nay tư thế như vậy chứng minh rằng, chị ấy đang cứng rắn chống đỡ.
"Không có." Liễu Dĩ Hân xoay mặt liền nhìn đến sườn mặt Tá An Hủy ngược sáng, lóe lên một chút mềm mại đáng yêu, đối phương giảo hoạt nhìn chính mình, khoảng cách gần đến mức mỗi lần nàng nói chuyện đều phun nhiệt khí lên mặt mình. Tuy rằng bị Tá An Hủy nói trúng tâm tư, Liễu Dĩ Hân vẫn theo bản năng phản bác.
Liễu Dĩ Hân vừa hồn nhiên vừa cấm dục như vậy, thực sự ngon miệng. Trong lòng Tá An Hủy đang hết sức dao động, đối mặt người mình thích, mà người ấy còn ngủ bên cạnh mình, cho dù là ai cũng không có thể tự tại đi đối diện.
"Vậy chị làm gì cứng ngắc như vậy? Sợ đụng đến em?"
"Tại sao phải sợ?" Liễu Dĩ Hân bị Tá An Hủy nhất kích, thân thể ngược lại lơi lỏng một chút, nàng nghiêng thân qua, cùng Tá An Hủy mặt đối mặt. Nếu Tá An Hủy nghĩ rằng nàng là một tiểu bạch thỏ ngây thơ, như vậy thực sự quá bất cẩn.
"Bởi vì......" Tá An Hủy nhìn Liễu Dĩ Hân vành tai đỏ bừng còn nghạnh chống đỡ, trong lòng hơi hơi buồn cười. Nàng nhướng mày, gợi lên khóe miệng nói:"Nè, nếu chị không sợ, vậy chúng ta tiếp tục đi."
Tá An Hủy đang khiêu chiến giới hạn chịu đựng của Liễu Dĩ Hân. Ngữ khí của nàng thực nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Liễu Dĩ Hân hít một hơi thật sâu.
"Tiếp tục?" Liễu Dĩ Hân có chút tiếp không nổi, hành vi của Tá An Hủy luôn khiến nàng mở rộng tầm mắt. Nàng cứ nghĩ đây đã là giới hạn của mình, nhưng một giây sau nàng lại nhìn thấy Tá An Hủy đã sớm vượt xa giới hạn đó. "Em muốn tiếp tục chuyện gì?"
"Tiếp tục chuyện vừa rồi chúng ta chưa làm xong." Lời của Tá An Hủy rất trực tiếp, bởi vì nàng sợ Liễu Dĩ Hân tuổi này sẽ nghe không hiểu ý đồ của nàng. Bất quá vừa nói xong, mặt của nàng cũng có chút thiêu cháy.
Liễu Dĩ Hân vẫn luôn bị nữ nhân trước mắt dụ dỗ làm chuyện xấu, lúc này trong lòng như con nai con loạn chàng, nhưng nàng vẫn đang dùng lý trí kinh người mà khắc chế chính mình. Tuy nhiên bầu không khí hiện tại, thực sự là khiến người nhịn không được muốn làm chút chuyện. Có lẽ trong lòng nàng đã sớm chờ mong, mới có thể giữ Tá An Hủy lại, mới có thể đem cửa khóa trái, mới có thể chỉnh đèn giường thành độ sáng ám muội như vậy.
"An Hủy, có vài chuyện chị muốn nói với em, nhưng không có tư cách nói. Có một số chuyện chị muốn làm, nhưng..... " Liễu Dĩ Hân nhíu mày, khẽ cắn môi lắc đầu, tựa hồ rất là rối rắm. Nàng là một người rất nguyên tắc, ngay cả khi nàng muốn làm chuyện gì đó, thì Tá An Hủy độ tuổi này cũng khiến nàng chùn bước.
Bởi vì các nàng đều là nữ nhân, có một số việc bây giờ còn không thể đưa ra ánh sáng. Nàng không hy vọng Tá An Hủy chịu ủy khuất, càng không hy vọng chính mình đưa cho em ấy sẽ là một tờ chi phiếu khống. Cho nên, nàng liều mạng học tập, cố gắng bắt kịp thời gian, để một ngày có đủ tư cách đứng trước mặt mọi người, đi giữa ánh quang minh mà nắm tay Tá An Hủy.
Nhưng hiện tại, thực hiển nhiên nàng còn không có sự nghiệp thuộc về mình, nếu chỉ đơn thuần là kế thừa gia nghiệp, thì chỉ có thể cả đời làm con cờ mặc cho cha nàng bày bố. Cho nên nàng đối Tá An Hủy vẫn luôn thực khắc chế, nhưng giờ phút này lý trí của nàng sắp bị người câu đến tan rã, làm cho nàng phi thường mâu thuẫn.
Liễu Dĩ Hân còn chưa nói xong, Tá An Hủy đã duỗi ngón tay thon dài đến, điểm lên môi nàng, trong mắt mang theo một tia nhu tình cùng mỏng manh đau ý: "Suỵt, không cần nói nữa."
Tá An Hủy hiểu biết Liễu Dĩ Hân, đời trước đối phương luôn chỉ sống vì bản thân, mà hiện tại chị ấy lại lo lắng cho mình, như vậy cũng đủ làm nàng cảm thấy an ủi cùng vui vẻ."Chỉ cần phủng em trong tay, đặt ở trong lòng chị, vậy là đủ rồi."
Nàng hiểu người này quá rõ, cho nên nàng không cần đối phương hứa hẹn. So với kiếp trước cầu mà không được, kiếp này hết thảy đều không ủy khuất.
Tá An Hủy thâm tình nhìn Liễu Dĩ Hân, đôi môi mềm mại dán lên, không có chần chờ, không có do dự. Trong lúc Liễu Dĩ Hân mở to đôi mắt, Tá An Hủy đã ngậm lấy bờ môi mỏng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu tiến vào, dùng tình yêu khơi mào một trì xuân thủy.
Một nụ hôn an ủi mang theo tràn đầy lửa nóng, không cần ngôn ngữ cũng chạm đến được trái tim nhau. Đầu lưỡi Tá An Hủy tới lui bơi lội, ở trong khoang miệng Liễu Dĩ Hân tìm kiếm đường đi thông đến trái tim nàng. Liễu Dĩ Hân vốn chỉ còn sót lại một chút gầy còm ý chí chống đỡ, Tá An Hủy vừa tiến vào, nàng liền hoàn toàn luân hãm ở bên trong bể tình trước nay chưa từng có.
Tá An Hủy hơi hơi đứng dậy, nàng phủ lên hai vai Liễu Dĩ Hân, cả người áp ở trên thân đối phương, bắt lấy đối phương cái cổ tuyết trắng, đem đầu lưỡi đưa vào nơi u lãnh mê người kia. Kỹ xảo vô cùng thành thạo khiến Liễu Dĩ Hân phát ra một tiếng kêu yếu ớt, âm thanh nước bọt trao đổi đặc biệt lớn trong căn phòng trống trải và hôn ám, Liễu Dĩ Hân nghe được thân thể vừa thẹn thùng lại mẫn cảm.
Tá An Hủy không nghĩ nhiều như vậy, nàng chính là thuận theo bản năng chính mình, đi thăm dò Liễu Dĩ Hân ở độ tuổi này.
Thân thể tuổi trẻ tản ra hơi thở quyến rũ, không có mùi nước hoa khiếp người, lại tràn đầy thanh xuân xao động. Đây là Tá An Hủy chưa từng trải nghiệm qua, mà hết thảy đều là nàng khát vọng thể nghiệm.
Liễu Dĩ Hân nhìn Tá An Hủy áp ở trên thân mình động tác lớn mật, cả người nàng như bị lấp đầy bởi một bát canh nóng hổi, lý trí của nàng đã sớm toàn bộ đầu hàng, một tia thanh minh cuối cùng cũng đã bị Tá An Hủy hoàn toàn đánh bại.
Tá An Hủy ngựa quen đường cũ mà luồn tay ra phía sau lưng, đem nội y trên người Liễu Dĩ Hân đều buông lỏng, nàng xoa tóc đối phương, đem vô số nụ hôn nhỏ vụn khắc ở vành tai, hai má cùng trên cổ của nữ nhân này. Liễu Dĩ Hân chưa bao giờ có loại trải nghiệm như vậy, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, vừa như hưởng thụ lại giống như thống khổ. Trong thân thể như có một đoàn lửa đang từ từ cháy lên, mà Tá An Hủy chính là thủ phạm đã phóng hỏa lên người nàng.
Tá An Hủy hiểu rất rõ từng điểm mẫn cảm trên người Liễu Dĩ Hân, lúc đầu lưỡi nàng chạm vào xương quai xanh, nàng rõ ràng nghe được Liễu Dĩ Hân hít một ngụm lãnh khí cùng một tiếng rên nhỏ bật ra từ xoang mũi. Đầu lưỡi Tá An Hủy linh hoạt lưu luyến đảo quanh ở mặt trên, Liễu Dĩ Hân chỉ cảm thấy một đạo tia chớp xẹt ngang đầu, cả người đều tê dại lên.
Bàn tay Tá An Hủy bao phủ ngọn núi đã phát dục rất tốt kia, tuy rằng không quá lớn, nhưng xúc cảm tốt lắm. Tá An Hủy đẩy ra tầng vải vóc cuối cùng, nhẹ nhàng mà xoa bóp, động tác ôn nhu nhưng lại khiến Liễu Dĩ Hân toàn thân như có dòng điện chạy qua.
"An, An Hủy." Liễu Dĩ Hân chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng. Nếu tùy ý như vậy phát triển đi xuống, nàng đại khái có thể tưởng tượng hai người sẽ làm ra chuyện gì. Liễu Dĩ Hân hơi hơi dùng sức, chặn Tá An Hủy tiếp tục động tác, thở hổn hển, lại không biết kế tiếp nên nói cái gì.
"Không thoải mái sao?" Tá An Hủy đầy mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía người kia cũng đồng dạng bị dục tình nhuộm đỏ. Đây là vị trí mà Liễu Dĩ Hân thích mình liếm nhất, như thế nào lại kháng cự? Tá An Hủy có chút nghi hoặc, nhưng tựa hồ trong đầu cũng có chút đáp án thoáng hiện, Liễu Dĩ Hân sẽ đẩy ra cũng không kỳ quái.
"Không phải." Liễu Dĩ Hân như thế nào không biết xấu hổ, chẳng lẽ nói vừa rồi chính là rất thư thái, thoải mái đến muốn cho Tá An Hủy làm bất cứ điều gì em ấy muốn, càng sâu đi vào thăm dò thân thể mình. Tiết tấu này quá nhanh, nàng còn không có nhanh như vậy liền chuẩn bị tốt.
"Chính là, chị...... Mệt nhọc.".
Tá An Huỷ: ......
Liễu Dĩ Hân tìm lý do cũng không biết tìm tốt một chút, Tá An Hủy ngẩn ra, lại nhịn không được trợn mắt nhìn Liễu Dĩ Hân, mà đối phương lúc này lại nghiêng đầu đi, tránh né ánh mắt nàng. Mới như vậy đã mệt rã rời, thật không biết là Liễu Dĩ Hân thể lực quá kém, hay là chính mình đối chị ấy không có bao nhiêu lực hấp dẫn.
-------------------------------
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
15 chương