Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 25
Vấn đề thời kỳ trưởng thành của con gái khiến hai người “cha” thật lo âu, quyết định tự mình theo dõi con gái ngoan nhà mình ( thật sự không phải vì sợ đầu bếp bị bắt cóc ư?) thu được sự nhất trí đồng ý của tổ viên.
Vì thế người cha số một lo lắng dắt theo người cha số hai bước lên một ngày “theo dõi đường đi của con gái Tô Viện”. Trừ việc gian khổ đánh quái thăng cấp ra, thỉnh thoảng giải trí như vậy cũng cần thiết lắm chớ ~
8:00 AM
Tô Viện ra khỏi cửa (kỳ thật chính là cửa lều), công việc của cô nhóc là chỉnh sửa lại đống con mồi. Là con gái duy nhất, đã vậy còn là cô nhóc mười sáu tuổi. Người trong tổ ai cũng rất khách khí với cô, nhất là sau khi nhìn thấy thần công lột da bằng một tay của Tô Viện, càng không có ai dám cúi mắt nhìn cô. (X: tác giả có nhớ lộn kh? Cứ hồi 14 rùi hồi 16, rốt cuộc là bao nhiêu tuổi đây)
Một đen một trắng trốn ở góc. Mắt đeo kính, miệng bịt khẩu trang, người tiếp người dán lên tường nhà xưởng. Hai người này chính là Thẩm Sâm và Mục Siêu. Nếu là theo dõi, dĩ nhiên cũng cần trang phục cho giống rồi.
Thẩm đại đại mặt lanh tanh mặc nguyên thân hắc y, từ khi bị bắt mặc vào đến giờ, sắc mặt cũng chưa từng tốt lên. Trong lòng Thẩm đại đại nghiến răng nghiến lợi, đối với biểu tình hài lòng của người yêu còn phải tỏ ra thích thú lắm! Hôm qua hắn bắt nạt Thẩm Lộ, hôm nay Thẩm Lộ liền đưa ra ý kiến cho Mục Siêu, tỏ vẻ màu đen là vô cùng thích hợp với việc theo dõi. Vì thế dưới ánh nắng rực rỡ của ngày tháng tám, Thẩm đại đại một thân đen đặc đặt biệt hút nóng…
Lại nhìn Mục tiểu gia, áo chữ T màu trắng cổ chữ V thanh nhàn, quần đùi bảy tấc cũng trắng nốt, giầy thể thao màu trắng, đến đâu 100% đều khiến người quay đầu nhìn tới đó. Tiêu sái đẹp trai. Thẩm đại đại thầm lặng ghen tuông, sau đó đề nghị mang khẩu trang cùng mắt kính đen. Kếu quả liền thành như vậy, trước mạt thế hai người giống đại minh tinh, sau mạt thế chính là bệnh thần kinh - - chủ đề là tình nhân Hắc Bạch Vô Thường! Miễn cưỡng chín chín tám! (X: có liên quan đến tranh biếm họa bên TQ vào thời đại Tam Quốc, ta lười tìm nguồn)
“Tiểu Viện làm việc rất quen tay nha.” Mục Siêu gian khổ khom lưng, đành đứng thẳng người. Thẩm Sâm săn sóc giúp cậu xoa xoa thắt lưng.
Tê - - eo vợ nhỏ quá đi à, tính mềm dảo khẳng định rất tuyệt …. (ở không gian thật sự cổ không bị lấy xuống ư ~)
Hai người nhìn động tác cực kỳ thuần thục của Tô Viện, trong lòng ngược lại có hơi mất tự nhiên. Bọn họ chưa bao giờ thiếu vật tư hay thực phẩm, làm người lớn lại không đi làm lại khiến một đứa nhỏ ra ngoài làm công.
Ngẫm lại thì, mới để ý, từ khi mạt thế tới nay bọn họ thật sự là không có chút thời gian dưa dả nào. Mỗi lần đến một nơi sẽ gặp một số chuyện, giải quyết xong việc thì liền lên đường. Rèn luyện, thăng cấp, không có dư thời gian làm mấy việc khác nữa. Tựa như lần này đến B thị, giải quyết vấn đề của em họ lập tức tiếp nhận nhiệm vụ, tuy nhiệm vụ còn chưa hoàn thành toàn bộ, nhưng lại cũng không có thời gian đi giáo dục cùng hỏi han, mọi người vĩnh viễn là vội vàng xong chuyện thì lăn ra ngủ.
Mục Siêu quay đầu, tựa vào tường xuất hồn nhìn lên không trung.
Bầu trời trong xanh nhất mà cậu được thấy. Trước kia ở H thị đều là màu xanh lam nhạt, hiện giờ, khiến cậu nghĩ đến màu xanh thẫm của vùng biển B thị. Thuần khiết không thể xâm phạm, không có sương mù bụi đất, không có khói đặc, đám mây vui vẻ bay lượn, thỉnh thoảng che khuất ông mặt trời, làm cho mặt đất trong nháy mắt râm mát.
Từ lúc mạt thế đến giờ, liền không một lần nghĩ đến việc quay đầu nhìn lại. Nhưng mọi chuyện chung quy rồi đều phải kết thúc, không chỉ bọn họ, mọi thứ đều cần phải trầm tĩnh lại, lắng đọng tích lũy lại.
……..
10:00 AM
Lấy phần thanh toán cho công việc chỉnh lý con mồi. Đổi lấy phiếu trao đổi vật tư. Tuy rằng mấy thứ này đối với Tô Viện thật sự vô dụng. Nhưng bí mật của Mục Siêu cũng chính là bí mật của cô, vô luận có ra sao thì nhất định vẫn giữ nó trong lòng. Không có phiếu trao đổi lại có nhiều vật tư như thế, người khác sẽ hoài nghi.
Nhưng vài người lớn lại không có nghĩ đến.Có lẽ Thẩm Sâm có, nhưng gần đây nhiều chuyện quấn thân, có so tiếp thì ngược lại chậm trễ. Bọn họ đến căn cứ B thị không lâu sau đó, ý nghĩ của Tô Viện sau này mới nghĩ tới.
Nghĩ thông suốt hai tên theo dõi gì cũng không nói, hai người lén lút đi tới, cước bộ lại không thoải mái như ban đầu nữa.
Mục Siêu chớp chớp mắt - - về sau để chúng ta đi làm việc là được rồi.
Thẩm đại đại nhướn mày nhìn cậu - - em có thể làm gì? Nhổ lông sao?
….
Thẩm Sâm còn nhớ rõ lúc hắn hơn mười tuổi còn chưa gia nhập quân ngũ, khi mà Mục Siêu cũng không đi đâu ngoài trường học, mẹ Thẩm Sâm có mua một con gà, giết tại chỗ, thân nó đầy lông vũ. Hai thằng nhóc ngồi xổm bên con gà, mẹ Thẩm nhìn vui mắt, kêu hai đứa đem lông gà nhổ sạch. Mục Siêu rất thích biểu hiện trước mặt mẹ Thẩm, xung phong nhận việc lại chỉ nhìn chằm chằm con gà, không biết hạ tay từ đâu….
Mẹ Thẩm chờ một bên cười tủm tỉm vào bếp nấu ăn, Thẩm Sâm thì ngồi nhìn trúc mã làm cách nào nhổ lông. Bởi vì chưa từng làm bao giờ, Mục Siêu không biết làm cách nào khiến lông gà tróc ra. Hai tay cùng lúc làm việc, lông gà bay tứ tung, dính lên khắp người Mục Siêu. Sau đó gà tỉnh…. Có thể là người bán còn chưa giết hẳn con gà này, bị nhổ một nửa lông gà đột nhiên nhảy dựng lên, quậy quọ khắp nhà. Vẫn là Thẩm Sâm phản ứng nhanh bắt gà lại, mẹ Thẩm bổ dao, lại nhìn Mục Siêu, đôi mắt đen bóng giờ chứa đầy nước.
Một thời gian lâu sau, Mục Siêu đều không ăn thịt gà, hơn nữa từ lúc làm bác sĩ ăn càng ít thêm.
Bĩu môi, bất mãn trong lòng mang theo xấu hổ trừng Thẩm Sâm đang cười trộm. Nói coi - - sao anh còn nhớ mấy chuyện không đâu thế.
Thẩm Sâm nở một nụ cười ôn nhu với cậu - - em làm gì anh đều nhớ rất rõ. Chuyện của em anh đều sẽ không quên.
Mục Siêu bên này đỏ mặt ngượng ngùng, mắt to nhìn lên trời, chỉ là không nhìn Thẩm đại đại.
Bên kia Tô Viện là dị năng giả hệ phong, trước mắt là một trong những dị năng giả cấp bốn mạnh nhất của căn cứ, dị năng ở cấp này lại không có người đặc biệt giảng giải.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi, tại sao bọn này không học được dị năng của em? Có bí quyết gì mau chỉ bọn này chút đi.” Bởi vì là công khai giảng dạy, cho nên có nhiều người thường tới nghe, nhưng rất ít người nhận biết được dị năng của mình.
Tô Viện còn nhỏ, có rất nhiều người không phục cô bé nhưng đối phương lại có thân phận dị năng giả cấp bốn, hôm nay có người muốn chết như vật cũng là lần đầu tiên. Tô Viện chú ý tới gã nọ, ở mạt thế còn mặc áo sơ mi trắng, đeo một cặp mắt kính gọng vàng tinh tế. Một bộ dáng tinh anh. Vừa nhìn là biết mạt thế mới bắt đầu thì đã dựa vào quan hệ hoặc bản thân có chỗ dựa trốn trong căn cứ.
“Nhóc con nhỏ tuổi vậy mà đã dị năng giả cấp cao, dựa vào cái gì tôi lại không được, cho nên bé con nhất định là có phương pháp đặc biệt đúng không? Nói cho bọn này biết đi. Dị năng giả ở mạt thế càng nhiều không tốt hay sao?” Hoàn toàn tỏ ra mình rất ưu việt. Cho dù càng nói càng quá đáng, cũng cẫn duy trì tư thế giương cao cằm. Thuyết minh gã lúc trước có địa vị không thấp, hiện tại vẫn ngạo mạn như thế lại không có ai sinh sự với gã chứng tỏ chức vị bây giờ của gã cũng không thấp.
Mục Siêu muốn xông lên đánh người. Cậu lâu rồi không thấy người cần ăn đòn như vậy. Ở bệnh viện trước mạt thế, thì có một tên bác sĩ y khoa gì đó rớt xuống, cảm giác mình vô cùng ưu việt. Kết quả trên bàn phẫu thuật bởi vì mắc sai lầm mà hại chết một bệnh nhân của Mục Siêu, cư nhiên còn dám ngang nhiên nói bậy nói gì mà thân nhân người bệnh ký tên trễ nãi làm cuộc giải phẫu đã lỡ giờ tiến hành. Cho nên Mục Siêu ghét nhất; chính là loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa (X: năng lực bản thân kh đủ còn tỏ ra ta đây rất siêu) còn khinh thường người khác.
“Sao ngăn em lại?” Vào giây phút cậu tính xông lên, Thẩm Sâm đúng lúc kéo cậu lại. “Em nhìn Tiểu Viện giải quyết như thế nào đi. Huống hồ Giản Thành sẽ không để con bé chịu ủy khuất.” Tuy rằng là tình địch, nhưng nếu Giản Thành dám thuê Tô Viện giảng bài, gã sẽ che chở cho Tô Viện.
Hai người núp vào một chỗ, cây đại thụ che chắn thân ảnh bọn họ, tuy rằng không nhìn thấy được bộ dáng của Tô Viện, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cô bé.
Tô Viện chậm rãi từ tốn đi đến trước mặt người đàn ông đó, vóc người cô bé không cao, chỉ đến ngang ngực người đàn ông.
“Chú nói tôi đi đường tắt đề cao năng lực thậm chí trở thành dị năng giả?” Thong thả mở miệng, giọng nói còn mang nét trẻ con khiến cho mọi người trong hội trường đều im ắng. Ý tưởng giống với tên đàn ông kia không phải số ít. Cho nên đều im lặng nghe cô nhóc giải thích.
“Tôi đoán nhé, chú hiện tại chắc đang nghĩ, ‘Mình là một người tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, được khen thưởng rất nhiều, hiện giờ chức vụ nhận được cũng coi là long trung nhân phượng nhưng dựa vào cái gì một con nhóc còn chưa dứt sữa lại là một dị năng giả, được mọi người nhìn trong mắt xem trọng như thế’.” Tô Viện nhại theo tiếng của đàn ông thành niên, cố ý đè cuống họng để nói chuyện, ngược lại vô cùng khôi hài, những người trong hội trường thích cô đều cười thành tiếng.
Như bị cô đoán trúng suy nghĩ, tên đàn ông hung tợn nhìn Tô Viện bại lộ vẻ mặt bẩn thỉu mà bản thân gã cố che giấu.
Đôi giày chuyên dụng cho bộ binh tác chiến giẫm trên mặt đất vang lên “cộp, cộp”; đôi giày này là tìm được ở siêu thị P thị, đặc biệt làm cho trẻ con mang. May mắn tính thực dụng tốt hơn vẻ bề ngoài.
Giọng nói trong trẻo đặc biệt vang lên trong hội trường: “Ông chú này, chú có biết dị năng giả là xuất hiện ra sao không? Chú có biết tỷ lệ biến thành dị năng giả bao nhiêu không? Chú cái gì cũng không biết. Những dị năng giả ở đây, ai mà không trải qua lễ tẩy của virus? Đương nhiên, nếu như chú có thể kiên trì giữ vững khi bị tang thi cào một cái, tôi cảm thấy đây cũng là một phương pháp. Sống, căn cứ thêm trợ lực; chết, căn cứ bớt đi một phần gánh nặng. Thế nào?” Cô cười khe khẽ.
…..
“Tê, Tiểu Viện của chúng tuyệt chết đi được ~ ” Mục Siêu bộ dáng siêu tự hào. Dáng vẻ Tiểu Viện ở trên đài cư cao lâm hạ (X: trên cao nhìn xuống) thiệt đẹp đến tàn bạo (Tô Viện, trái tim “cha” +1).
“Con nhóc kia, sao mày có thể ăn nói bậy bạ như vậy! Bị tang thi cào một chút làm sao có thể sống được?!” Người đàn ông chỉ vào Tô Viện rống lên.
“Thích, vật tôi hỏi chú, chú đã giết được bao nhiêu con tang thi? Hay là đến một con cũng chưa từng giết qua đi? Phỏng chừng bây giờ mà nhìn thấy tang thi chú còn tè ra quần đó chứ ha?” Lấy đao từ bên hông ra, thanh đao này là được Mục Siêu cho, rất vừa tay với cô. “Nào, cùng tôi đánh một lần.” Lưỡi đao sắc bén dưới ánh mặt trời phản chiếu lóe ngân quang. Hất lên mặt tên đàn ông.
“Ông không dám, ông chú đến ngay cả con gà còn không dám giết. Có lẽ trí tuệ của ông giúp ông rất nhiều, có thể giúp ông chú đây trèo lên cao. Nhưng khi gặp kẻ địch thật sự, tôi nghĩ đại khái ông chính là nhóm người đầu tiên ngồi lê dưới đất kêu cha gọi mẹ.” Ngữ điệu trào phúng đột ngột chuyển đổi: “Khi bọn tôi hăng hái chiến đấu trên chiến trường đẫm máu, ông lại ở văn phòng uống trà. Lúc bọn tôi huấn luyện dị năng, ông hẳn đang ngủ trên giường. Ông cảm thấy ông có khả năng gì, chỉ dựa vào việc ông là nhân sĩ cấp trên thì liền sẽ có dị năng? Mẹ ông lúc nuôi dưỡng chỉ có cuống rốn thôi ha? Không có rèn luyện thì lấy đâu ra năng lực? Ai ăn nói bậy bạ chính ông tự mình hiểu rõ!” Tô Viện chém ra một đao, bổ về phía bức tường bên cạnh người đàn ông, bề mặt tường bay tứ tán, bắn tung tóe trên mặt người đàn ông.
“Nhìn đi, tôi không cần dùng dị năng cũng có thể giết chết ông, chỉ cần đao này nhích đến một chút, đầu ông lập tức sẽ lìa khỏi cổ.”
“Ai u, đây không phải là thị trưởng sao? Không đi trông coi vật tư phân phối của ông, sao lại ở chỗ này quản chuyện bộ dị năng của tôi?” Một người từ phía sau đám người bước ra. Khoanh tay, nhìn thị trưởng đứng đó, mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
“Giản Thành thiệt đáng ghét, xong rồi mới ra.” Mục Siêu ở phía cây cổ thụ yên lặng rủa thầm.
…..
Bọn họ từ đảo nhỏ trở về, Gi ản Thành đem về một phần tư liệu, sau khi bẩm báo tình huống chi tiết, thì bị điều đến bộ dị năng, quản lý một số dị năng giả. Thoạt nhìn đây là một chức vụ rất oai phong, nhưng quân đoàn dị năng giả phải nghe theo quân bộ, dị năng giả tự do bởi vì vấn đề năng lực nên đối với vấn đề quản lý vô cùng xem thường. Vì vậy ngược lại chức vị đó vô cùng nhàn tản.
“Trưởng phòng Giản sao lại nói thế được.” Thị trưởng tự nhiên biết rõ Giản Thành là ai, người này cũng chỉ là nhìn đồ ăn trên đĩa người ta mà thôi. Vừa mới bị Tô Viện mắng xong, lập tức liền đem trách nhiệm đổ lên đầu Tô Viện: “Tiểu Tô hôm nay có khóa dạy đó mà, tôi chỉ đến nhắc nhở, ai ngờ…Haizzz….” Giả vờ thầm trách cứ Tô Viện muốn đánh nhau.
“Cái tên nham hiểm này.” Mục Siêu giãy dụa muốn xông ra ngoài. Thẩm Sâm chỉ đành cố đè giữ lại.
“Là tôi tự đại rồi. Tôi cũng không biết thị trưởng là ở nơi này tùy tiện nhắc nhở ~ tôi còn cho rằng là cố ý nhắc đó chứ ~ thị trưởng cũng không nên cùng một cô nhóc thành niên ở chỗ tôi xung đột chứ ~ ” từ ‘nhắc nhở’ đặc biệt tăng thêm âm lượng, nét cười tủm tỉm khiến cho mọi người đều sinh tâm yên mến.
Đây không phải là đang nói thị trưởng ỷ lớn mình lớn tuổi hơn bắt nạt một đứa con nít ư?
Mắt thấy sắc mặt thị trưởng đã xanh mét rời đi, vài người trong tiếng rầm rì của đám người cũng lon ton chạy đuổi theo.
Xử lý xong việc, Giản Thành phất tay để mọi người giải tán.
Tô Viện tà tà liếc mắt nhìn Giản Thành, cô đối với người đàn ông tựa hồ ly này thiệt không ưa nổi: “Nói đi, phiền toái đó tìm anh?”
Giản Thành cười: “Đương nhiên… không phải, đó là một tên ngu ngốc thiếu hụt ăn no rửng mỡ mà thôi.”
“Vậy anh tìm tôi có việc gì?” Tô Viện hai tay vòng nhau, đã một giờ rưỡi rồi, cô thật có nhiều chuyện phải làm. Người này sao có thể lãng phí thời gian của người khác mà còn dày mặt như thế được chứ.
“Khụ khụ…” thấy Tô Viện hèn mọn nhìn mình, Giản Thành ho khan vài tiếng. “Thật ra thì, anh là muốn, nhờ em hỗ trợ hẹn đội trưởng của bọn em giùm. Có việc thương lượng.”
Tô Viện quái dị nhìn Giản Thành. “Anh tìm Thẩm ca có chuyện chi.” Bình thường tuy rằng là Mục ca dẫn đội, nhưng kỳ thật phần lớn khi tác chiến thì Thẩm ca chỉ huy, trong đầu Tô Viện Thẩm Sâm tự nhiên sẽ trở thành đội trưởng.
“Khụ khụ khụ khụ….” Bị nước miếng làm cho sặc Giản Thành ho khù khụ. “Anh tìm hắn ta làm quái gì? Anh tìm Mục Siêu!”
“À, vậy thì anh không có cơ hội rồi. Bye bye.” Kiên quyết không phá CP! Tô tiểu Viện trong lòng nắm chặt tay.
Giản Thành nhìn bóng dáng Tô Viện đi xa bất đắc dĩ bĩu môi.
…….
“Buông anh ra, anh phải đi đánh gã!” Thẩm Sâm nhìn Giản Thành hận đến nghiến rắng nghiến lợi.
“Nè … anh đừng có ngây thơ vậy chớ. Tiểu Viện đi rồi kìa.” Căn bản Thẩm tráng hán vẫn sẽ đè ép xao động! “Hơn nữa Tiểu Viện nói đúng mà, gã, thật sự là không có cơ hội…” Mục Siêu đỏ mặt.
Thẩm tiểu công nghe xong cũng tiêu khí. Hừ (;′⌒`) gã dám đánh chủ ý lên Tiểu Mộc đầu cũng vô dụng thôi! Tiểu Mộc đầu, là của, TA!!
…….
19:30 PM
Tổ hợp hai người “cha” Thẩm Mục mệt mỏi cả ngày nhưng tin tức hữu dụng gì cũng không có, một chút thông tin vì sao Tô Viện thất thường cũng không đạt được. Công việc theo dõi là phải đồng thời dùng khí lực cùng trí nhớ mà làm.
Mục Siêu mệt đến dựa trên người Thẩm Sâm, việc này so với giết tang thi cả ngày còn lã người hơn. Mệt quá.
Thẩm Sâm vuốt ve tóc cậu.
“Mục ca, Thẩm ca. Chị hai lại ra ngoài rồi.” Tiểu nội ứng Tô Hàng báo cáo tình hình của Tô Viện. Hai người đang mệt thảm lập tức dựng người dậy.
…..
“Đây là khu ở của người thường?” Mục Siêu lặng lẽ nói. Bọn họ không thể đến quá gần Tô Viện, chỉ có nhìn Tô Viện đem thức ăn buổi chiều làm công được đặt trước một cái lều.
Từ trong lều vươn ra một bàn tay, giữ chặt tay Tô Viện tính rời đi. Sau đó là một cậu nhóc ánh mắt long lanh chui ra.
“Khốn thiệt! Nắm tay! Nó cư nhiên dám nắm lấy tay Tiểu Viện! Em sẽ băm móng heo của nó!” Mục Siêu bùng nổ. Bản thân cậu tân tân khổ khổ nuôi dưỡng khuê nữ nhìn thấy thế mà sắp bị cướp đi, tâm lý làm cha vợ vốn tưởng rằng khi ở bên cạnh Thẩm Sâm sẽ không cách nào cảm nhận được, không ngờ lúc này lại cảm nhận trước kỳ hạn!
Thẩm Sâm ngược lại nhìn thiếu niên đó rất quen mắt, chẳng qua vừa nhìn thì chưa nghĩ ra.
Bình tĩnh giữ chặt Mục Siêu đuổi theo cậu thiếu niên đang kéo tay Tô Viện, hai đứa nhỏ đi đến một nơi không có người thì dừng lại.
“Nó muốn làm gì?!” Mục Siêu gắt gao nhìn chằm chằm.
“Chuyện là, Tiểu Viện… Tôi biết hiện giờ bọn mình còn nhỏ, tôi cũng không có năng lực gì nên chưa thể xứng với cậu.” Đỗ Minh chà chà đôi tay, trong bóng tối vẫn nhìn ra được tai nhóc đỏ tưng bừng. “Nhưng mà, tôi nhất định sẽ cố gắng. Nỗ lực để có một ngày xứng đôi với cậu!” Lắp bắp nói xong, cũng không đợi Tô Viện trả lời. Liền “chụt” một cái hôn tới!
Mục cha đứng trong chỗ tối giãy dụa như động kinh.
Tô Viện sững sờ, lui về sau vài bước, cư nhiên xoay người bỏ chạy!
Xoay người chạy!
Chạy!
!
Đỗ Minh ngẩn tò te, Mục Siêu ngẩn người, ngay cả Thẩm Sâm cũng ngây người…. Trời, tình huống gì đây.
Vốn nghĩ rằng sẽ đánh (bị đánh) ba người sững sờ đứng đơ tại chỗ.
Vẫn là Đỗ Minh hô to về phía bóng dáng Tô Viện: “Cậu phải nhớ kỹ sau này làm vợ tôi nha!” Khiến hai người “cha” hồn về.
……
“Khụ khụ.” Tâm tư Mục Siêu rối rắm, vẻ mặt phức tạp từ nơi ẩn nấp bước ra. Nhìn Đỗ Minh bị giật mình.
“Chào nhóc, bọn anh là anh của Tô Viện.” Thẩm đại đại trực tiếp khai thân phận, đối với Đỗ Minh một phát trúng tim!
“À, chào hai người! Không phải, là chào hai anh!”
“Nếu như muốn theo đuổi Tiểu Viện, nhóc cũng biết, phải có thực lực. Cho nên, đến Phệ Huyết đi. Chờ nhóc có năng lực rồi, bọn anh sẽ đồng ý.” Nói xong kéo Mục Siêu còn đang không biết nên nói như thế nào với con rể tương lai sải bước đi mất.
Lưu lại thiếu niên còn đang kích động vui sướng từ trong kinh ngạc.
Ban đêm cũng không phải quá lạnh ha.
Truyện khác cùng thể loại
219 chương
11 chương
38 chương
29 chương
42 chương