Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược
Chương 24
Khi tỉnh lại, đầu choáng váng còn có cảm giác quên lãng gì đó. Phản ứng một lúc lâu mới nhớ đến một hồi đại chiến. Trên đỉnh đầu là hình dạng lều trại quen thuộc.
“Mục ca! Anh tỉnh rồi! Anh đã ngủ tận ba ngày đấy!” Tô Viện buông quả táo trong tay xuống. Đây là một trong những an ủi cho những người bị thương trong nhiệm vụ của căn cứ. Cho dù chỉ là một quả táo be bé, không có nhiều nước, còn siêu chua. Tô Viện có chút nhớ rau dưa trái cây mới mẻ ánh nước long lanh mà Mục Siêu cho họ.
Mặc dù đầu hơi đau, những vẫn gắng chống dậy, tay trái bị túm chặt. Mục Siêu cúi đầu, theo tay nhìn về bên kia, tay phải Thẩm Sâm đang nắm chặt cậu. Người này tuy vẫn còn hôn mê, nhưng khí lực lại không nhỏ tý nào.
“Hai anh hôn mê hai ngày đều luôn ân ái như vậy đó nha ~ ” Tô Viện đưa quả táo chua cho cậu, “Bọn em lúc đó thấy các anh té xỉu, mọi người đều rất lo lắng. Vốn định tách hai người để khiêng đi, nhưng mà các anh thật sự là dính quá chặt. Căn bản không tách ra được, đành phải chịu khó khăn đưa về. À mà, Thẩm đại ca không có việc gì, chỉ là miệng vết thương khá lớn, lại còn mất quá nhiều máu, bất quá tổng thể rất giống Tiểu Cường, vẫn còn tốt chán.”
“Hòn đảo kia…”
Tô viện gãi gãi cằm. “Chỗ đó chìm.” Sau khi bọn họ lôi lôi kéo kéo hai người Thẩm Mục rời đi, từ cửa động bò ra rất nhiều vật thí nghiệm trần như nhộng, kêu quai quái muốn bắt bọn họ, chẳng qua một chốc bị đám thủy quái trong nước biển cắn chết ăn luôn. Đều không có sức chiến đấu gì.
Chờ thuyền bọn họ rời khỏi được một hồi thì cửa động mới dâng lên một lượng lớn nước biển, giống như một cái chai trống rỗng đang trôi nổi trên biển bị rót nước vào, chậm rãi chìm dần xuống….
Nhớ đến lão tang thi trước khi chết đưa cho cậu khối đá màu đỏ. Mục Siêu mím môi, thì ra sống lại lần nữa, có một số chuyện đã thay đổi. Mà cậu tuy rằng không có ý tưởng anh hùng cứu vớt thế giới, nhưng bây giờ cũng không thể tùy theo cậu nữa rồi.
Tảng đá đó còn đặt trong không gian, bị cậu đựng trong túi nhựa ném chìm vào giữa lòng suối trong không gian.
Tô Viện nói cho cậu mấy việc xong thì đi ra ngoài, trong thời gian Mục Siêu hôn mê, người tỉnh lại đầu tiên là Ninh Nguyệt Tân và Giản Thành, lục tục những người còn lại cũng tỉnh, duy nhất chỉ riêng hai người họ.
Năm người khác đã tạm thời đi làm việc trước kiếm lương thực. Tốt xấu cũng phải đảm bảo cho cái bụng của mình. Không có ai nói ra, nhưng mọi người đối với năng lực của Mục Siêu đều chỉ hiểu trong lòng. Tô Viện Tô Hàng sùng bái Mục Siêu đã khắc tận trong tâm, tính cách phục tùng thượng cấp của Tần Miên là theo từ trong bụng mẹ ra, hai người Thẩm Lộ càng có quan hệ bay đến thân thích với Mục Siêu…..
Chẳng qua mấy hổm nay ăn khổ nha…. Xem mặt hai đứa nhỏ gầy tóp đi thì biết liền! Căn cứ thì có quái gì ăn ngon đâu chớ? Thứ ăn được còn trong trạng thái nẩy mầm kìa.
……..
Thẩm Sâm im lặng nằm tên giường cách vách. Nền đất bởi vì giường bị dịch chuyển mà vạch ra một vệt trắng hết sức rõ ràng.
Mục Siêu xuống giường, ngồi vào bên giường Thẩm Sâm, vươn tay phải đem tóc mái nghịch ngợm trên mặt Thẩm Sâm vén ra sau tai. Không biết từ lúc nào, tóc Thẩm Sâm luôn ngắn củn, cũng đã dần dần dài tới vành tai, hơn nữa kỳ thật Thẩm Sâm hơi khiết phích, cho dù ở mạt thế cũng sẽ tắm rửa bản thân thật sạch sẽ sau khi làm xong nhiệm vụ, nhưng hiện giờ, Mục Siêu dùng tay sờ sờ cằm hắn, râu mọc cũng đã hơi dài, chọt chọt, thế nhưng không đáng ghét tý nào. Thì ra, bọn họ đã ở cùng nhau một khoảng thời gian khá dài. Dường như nhớ đến gì đó. Mục Siêu khe khẽ cười. Cậu không nhìn thấy, tay trái của Thẩm Sâm đặt bên người hơi hơi giật giật.
“Này nè? Còn chưa chịu tỉnh hả?” Mục Siêu chọc chọc môi người trên giường, đôi môi của người đàn ông này là khiêu gợi nhất mà cậu từng gặp qua. Không cần đến tình nhân trong mắt hóa Tây Thi gì đó, chủ yếu là cậu chỉ đánh giá đôi môi của người đàn ông này thôi.
Từ khi bên nhau ở căn cứ P thị cậu liền biết, người đàn ông này cậu nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ không để bản thân mê muội một lần nữa. Bây giờ, cậu đã không còn ngờ vực, ngược lại càng thêm hãm sâu. Nhưng Mục Siêu thất điều đó cũng không có gì là không ổn cả, loại cảm giác này khiến người ta trở nên nghiện, hơi nguy hiểm, nhưng nếu đối phương là Thẩm Sâm, có nguy hiểm thì sao chứ? Có hắn cùng cậu trầm luân, cậu còn e sợ điều chi nữa?
“Không dậy nổi hử, em hôn anh hẳn là anh không biết đâu ha?” Mục Siêu vui sướng cong khóe môi, lúc trước hôn môi với Thẩm Sâm thì hắn đều nhìn cậu chăm chú, ánh mắt hắn nóng rực, điều đó khiến cậu ngượng ngùng…. Bất quá lúc này không có ai khác, ai đó vẫn còn bất tỉnh mừ, vậy thì hun thôi….
Mà hạ môi sao đây ta? Mục tiểu gia trái nhìn phải ngắm, người đàn ông này lớn lên đẹp thế làm chi hử….
“Anh chờ đến môi đều lạnh rồi đó, em còn chưa chịu hôn.” Khi Mục Siêu ôm tâm trạng tráng sĩ một đi không trở lại cúi người xuống, nghe được giọng của người dưới thân khàn khàn. Giương mắt, là ánh mắt ôn nhu của Thẩm Sâm. Mục tiểu gia đột nhiên nhớ đến mấy miêu tả trong tiểu thuyết, ánh mắt ôn nhu như nước, nếu như có thể, cậu thà chết chìm ở trong đó. “Sao lại không hôn anh?” Tiếng cười khàn khàn mang theo ý tứ hàm súc đùa giỡn.
“Hừ, tiểu gia đây mới lười hôn anh.” Mục tiểu gia ngạo kiều xoay người, nhưng cũng không buông đôi tay đang nắm lấy nhau kia.
Thẩm Sâm lắc lắc tay hai người.
Căn lều chỉnh chu lọt vào một không gian màu hồng phấn kỳ diệu.
………
Vừa hay tin tức Mục Siêu tỉnh lại, cao hứng nhất chính là Thẩm Lộ!
“Chị dâu! Anh tỉnh rồi!” Mục Siêu còn chưa kịp phản ứng, liền bị một bóng đen to lớn xông tới ngã nhào trên đất. Còn liên tiếp bị cọ cọ. Mục Siêu phát hiện ánh mắt của người nào đó ở phía sau trở nên lạnh như băng, cố tình thần kinh của bóng đen này quá thô, gì cũng không nhận ra.
Bất quá đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nhân loại của Thẩm Lộ sau mạt thế, có thể nói ấn tượng trước đó đối với cậu ta chỉ dừng ở một con chim cánh cụt siêu ồn ào. Mà bây giờ lại biến thành một cậu nhóc sáng lạn như ánh mặt trời ngốc manh và cực ầm ĩ…. Đương nhiên, điều đó là không khả năng nói cho cậu ta biết.
Kiều Viễn nhìn ánh mắt như đao của người đang nằm trên giường kia đâm về phía người yêu mình. Nhanh nhẹn kéo Thẩm Lộ còn đang trao đổi tình cảm với “chị dâu”.
“Ấy nha! Đại Kiều anh làm cái gì thế, em còn muốn nói chuyện với chị dâu mừ! Chị dâu là thần, không được ngăn em cùng chị dâu….”
Gân xanh trên trán Mục Siêu cứ giần giật. Thẩm Lộ lớn mồm “chị dâu” “chị dâu” “chị dâu” - - hoàn toàn chiếm cứ đầu óc cậu.
“Chị dâu cái mợ mày! Lão tử là đàn ông! Là đàn ông đó! Mày nhìn lão tử giống đàn bà chỗ nào hả! Còn kêu chị dâu anh đây thiến mày luôn!” Không thể không nói, chị dâu nóng giận vẫn vô cùng khí phách.
“Em muốn làm gì?” Phía sau truyền đến câu hỏi sâu kín của người nào đó.
Ế - - thảm rầu! Đã quên còn có ai kia!
“Khụ khụ… hổng có gì.” Mục tiểu gia che miệng ho khan. “Em đi xem Tiểu Viện nấu cơm!” Không cốt khí chạy trối chết…
Nhìn dáng người mạnh mẽ của chị dâu cậu, Thẩm Lộ chớp chớp mắt, “Đại Kiều, chị dâu khôi phục tốt ghê.”
Kiều Viễn phía sau cậu đỡ trán, thật là, rốt cuộc đã bao lớn mà vẫn còn ngốc nghếch như thế…. Đã đe dọa đến thế rồi mà em còn gọi nữa. Hắn tự nhiên không biết tư duy não kỳ lạ của người yêu mình đã nghĩ rằng “Nếu chị dâu thiến Đại Kiều mình có phải sẽ phản công được hay không blah blah blah” đặc biệt không chịu nổi luôn….
“Còn nhóc nữa… Thẩm Lộ… Anh đây cũng có chuyện muốn nói với cưng.” Ngữ khí cực kỳ ôn nhu, vừa nghe thì biết là hình thức ôn hòa của anh họ!
Kiều Viễn “khụ khụ” từ từ lê ra ngoài… Không phải anh không giúp em nha, mà hiện giờ anh vợ cũng đã lên tiếng….
Chỉ nghe cửa lều bị dùng sức đóng lại. Sau đó truyền đến tiếng kêu la thảm thiết: “Em sai rồi! Anh họ! Ngao!” Sau đó tiếng miệng bị chặn “ngô ngô”, lại tiếp đó thì tiếng người cũng tắt, kỳ thật nếu đứng gần sẽ nghe được tiếng xương cốt răng rắc đầy rung động, thảm thiết cực kỳ.
…….
Thẳng đến giờ cơm chiều, Thẩm Sâm cùng Thẩm Lộ mới khoan thai đến chậm. Thẩm Lộ mặt nhăn như bánh bao, một bộ “lão tử muốn khóc mau tới an ủi”, đặc biệt đáng thương. Nhưng trên người trừ bỏ vài cái dấu tay, mọi người đều thấy không có vết thương nào.
Sau khi đi đến phía bắc căn cứ mọi người đều thấy Thẩm Sâm thanh lý Thẩm Lộ như thế nào, nghĩ đến khi mới về căn cứ B thị, Thẩm Lộ kêu thê thảm như vậy nhưng bọn họ lại không nhìn ra miệng vết thương hay vết bầm xanh xanh tím tím nào, thì ra Thẩm Sâm dùng phương pháp bấm gân! Kéo xương! Ấn huyệt vị! … Thẩm đại đại thật tuyệt sắc!
Bất quá khiến mọi người ngoài ý muốn là, Tô Viện phụ trách nấu nướng dĩ nhiên lại là kẻ cuối cùng quay về lều. Khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn tuy muốn cực lực che dấu khiến bản thân mặt mũi đỏ bừng. Nhưng Tô Hàng nhìn liền biết.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm nhìn nhau, Tô Viện Tô Hàng là con trai con gái nuôi của bọn họ, này là con gái gái nửa đêm ra ngoài hẹn hò (Tiểu Viện chỉ mới mười bốn tuổi nha hai tên cầm thú kia!) trong nhà có con gái trưởng thành thì ra là cảm giác này nha!
Mọi người không nói, Tô Viện tự nhiên cũng sẽ không hề đề cập, mọi người ăn cơm rồi trở về lều.
……
“Muốn tắm rửa hả? Thuận tiện nhìn cái kia đi.”
“Được.” Hai người nói xong, liền đem cửa lều khóa lại cẩn thận, để lại một chút tinh thần lực bên ngoài liền dắt tay nhau đi vào không gian.
Làn nước bap lấy tảng đá phát ra từng tầng màu đỏ. Lão tang thi cho bọn họ một cái hộp dày đặc biệt thoạt nhìn rất tốt. Cũng có thể là do tác dụng của nước trong không gian. Virus không có tán ra ngoài. Nhưng màu sắc mỹ lệ như vậy khiến cho bọn họ không nhịn được muốn chạm vào.
“Thứ nào có tính dụ dỗ quá lớn.” Mục Siêu nhíu mày, hai tay nâng quả cầu nước như ô dù. Xuyên qua từng tầng nước nhìn tảng đá đang trôi nổi kia. Thủy quang chậm rãi lưu động, trên mặt đất óng ánh rạng rỡ. Ánh sáng đó mang theo chút đỏ hồng.
Thẩm Sâm kéo lấy cánh tay Mục Siêu, ý bảo cậu nhìn xuống đất.
Ánh nước kia, đột nhiên giống như có sự sống, không phải loại làn sóng ở sắc thái gợn nước, mà là giống như người, nổi lên như muốn biểu hiện gì đó. Tạo thành người, thành núi, thành sông, nhưng chỉ có duy nhất một điểm màu đỏ kia bị vây trong núi non ánh nước. Thật cứ như đang nhìn thấy bức bích họa được điêu khắc, nhưng sống động hơn nhiều.
“Nhân” từng chút từng chút mở rộng, “sơn” tầng tầng vây quanh, sau đó điểm đỏ bị lấy mang ra ngoài. Nó được chuyển đi bởi một “nhân”, trong quá trình đó “sơn” vẫn bị phá hủy, thẳng đến khi mọi thứ đều sụp đổ. Sau đó điểm đỏ đó lại trở về phế tích “sơn”. Ánh sáng đỏ càng ngày càng nhiều, bởi vì tầng nước bị ánh sáng màu đỏ của tảng đá che khuất. Tầng ánh sáng này che đi thủy quang vốn có, sau đó giống như bùng nổ….
Trước mắt hai người một luồn ánh sáng đỏ, chói đến độ hai người cơ hồ không tài nào mở mắt ra nổi. Đợi đến khi áng sáng lui đi, Mục Siêu lại nhìn xuống đất, không có điểm đỏ, không có ảnh người, chỉ có thủy quang giống núi cùng cây cối. Sau đó mặt nước nổi lên gợn song, tầng tầng ánh nước, hình ảnh cũng biến mất tăm.
“… Đây là có ý gì chứ?” Hình ảnh đẹp thiệt nhưng hổng hiểu nha QVQ.
Thẩm Sâm chớp chớp mắt, hắn cũng không biết tranh ảnh đó rốt cuộc muốn bọn họ nhìn cái gì. Môi trường bị hủy hoại? Thiên nhiên trả thù? Hay là muốn bọn họ đưa cái tảng đá màu đỏ này ném trở về tự nhiên? Đờ mờ ý tứ cho lắm chứ thiệt là cái nào hả.
Lắc lắc, không có. Phẩy phẩy, vẫn không có. Đùa bọn này hử?
Mục tiểu gia mất hứng. Đem tảng đá ném trở về. “Trước tắm rửa cái đã!”
“Uyên ương dục!”
“Em đi! Thẩm đại đại anh học xấu!” Hơn nữa đó là uyên ương dục đó nha? Không văn hóa thiệt đáng sợ mà!
Tên phúc hắc bất chấp tất cả, trực tiếp kéo lấy cánh tay tên ngạo kều vào trong nước, dưới sự nỗ lực của cả hai, không gian đã khôi phục đến độ lớn ở kiếp trước của Mục Siêu, phong cảnh đẹp không nói, trên ngọn núi lơ lửng sương trắng quấn quanh, dãy núi xanh ngắt hòa cùng sương trắng làm nổi bậc lẫn nhau, hệt như tiên cảnh. Động vật lúc trước nuôi đang thản nhiên ăn cỏ, thường thường cụng đầu nhau như đang thầm thì gì đó, gà ở trong đất ruộng mổ sâu, rất hiểu chuyện nên tuyệt đối không đi phá hoa màu. Toàn bộ không gian bừng bừng một bộ hướng về phía phồn vinh. Mà nhà gỗ nhỏ không thể mở rộng thêm, các hộc vuông bên trong cũng đã đến mức độ nhiều nhất rồi.
Thật lâu không vào Mục tiểu gia hưng phấn nhìn biến hóa trong không gian của mình, một chút cũng chưa phát hiện hai tay của người nào đó đã mò đến trước ngực mình.
“A….” chờ đến khi bị nắm lấy cậu mới kịp phản ứng. Vừa thẹn vừa giận quay đầu lại, nhìn đến đối phương đang ẩn nhẫn tình dục.
(đây không phải là bóng đen đâu nha)…. (X: tác giả chơi điểu nha, cut h rùi)
“Chị, hôm nay chị đi làm thế nào?” Tô Hàng nằm lỳ ở trên giường. Là thằng ngốc cũng nhìn ra chị nhóc hôm nay có chuyện gì đó.
Tô Viện giả vờ ngủ, mấy ngày này cô bé trở về sau khi làm nhiệm vụ, đều thấy thằng nhóc kia từng đánh nhau một lần với mình (căn bản là cô đơn phương ẩu đả!) đứng trước cửa căn cứ. Thằng nhóc đó so với khi ở ngoài căn cứ càng gầy ốm hơn.
Trước lúc Mục Siêu tỉnh lại, cô đã cho thằng nhóc, cũng chính là Đỗ Minh vài hộp cơm, bộ dáng đối phương cùng với lúc đó hung hăng nhưng vẫn rất tỉnh táo thì hoàn toàn tương phản, bây giờ tinh thần của cậu nhóc càng thêm sa sút. Tô Viện không nhìn thấy ông của cậu nhóc, tự nhiên đã đoán ra ít nhiều. Cô lúc rỗi rãi sẽ ở bên cạnh chia sẻ với Đỗ Minh, Đỗ Minh có cô làm bạn cũng dần dần tốt lên. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng chịu khó, ngược lại có thể nuôi sống bản thân.
Bởi vì tuổi tác tương đương, hai người trò chuyện cũng khá hợp rơ. Nhưng, vì sao hôm nay cậu ta lại nói thích mình! Vì sao chứ!
Nghĩ đến có bạn cùng lứa tuổi thổ lộ với mình, mặt Tô Viện liền nóng bừng….
Ở mạt thế, trẻ con nhận được giáo huấn nên giác ngộ sớm, vì vậy so với trước mạt thế thì trưởng thành sớm hơn nhiều. Nhưng đây là một lời tỉnh tò đầu tiên trong đời này của cô nha! Thiệt khủng khiếp Σ( ° △ °|||)︴!
Tô Viện dưới sự dạy dỗ của Mục Siêu, mạch não có vẻ cũng không được bình thường mấy (Mục tiểu gia: quản chuyện của tui chi hử! = 益 =).
Một bàn tay lành lạnh đột nhiên chạm vào trên mặt.
=_= Tô Hàng: “Chị ơi, mặt chị nóng lắm.”
Σ(っ °Д °;)っTô Viện: “Chết tiệt tiệt tiệt tiệt, làm chị sợ hết hồn! Mặt chị không có nóng gì hết!”
=_= Tô Hàng: “Rõ ràng có mà!”
= 皿 = Tô Viện: “Mau ngủ cho bà! Em bị ảo giác!”
╮(╯▽╰)╭ Tô Hàng: “Chị chính là đang xấu hổ mà.”
(;′⌒`) Tô Viện: “Mau cút! Lão nương là hệ lãnh lệ!”
Đám người ngồi ngoài lều nghe lén: Tiểu Hàng em không cảm thấy đã lạc đề hả? Chúng ta đâu có muốn ngh cái này QVQ. Bất quá Tiểu Viện là đỏ mặt đỏ mặt nha.
Nhất trí khinh bỉ chồng chồng Thẩm Mục hai người, con gái có việc cũng không biết, không xứng chức!
…..
Thì ra đến khi tình huống không đúng của Tô Viện, Thẩm Sâm cùng Mục Siêu trước khi ngủ đã đi tìm bọn người Lôi lão đại, mọi người quyết định đến ngoài lều Tô Viện nghe ngóng. Tô Hàng bên trong tiếp ứng.
Sau đó đến thời gian, vài người hẹn nhau dán vào lều chị em Tô gia nghe nghe, mới nghe được câu hỏi của Tô Hàng….
Không có câu trả lời, vài người lớn lặng lẽ thảo luận đến thảo luận đi cũng không có kết quả, vì thế đều tự đi về ngủ… Quyết định ngày mai vụng trộm nói phu phu Thẩm Mục lén lút theo sau Tiểu Viện, cứ như vậy hớn hở quả quyết xong.
Tô Hàng lợi dụng dị năng của mình nghe xong toàn bộ thảo luận lẫn kết luận, âm thầm lắc đầu.
Tác giả có chuyện muốn nói: gần xong rồi thiệt xin lỗi QAQ
Hình ảnh trên tảng đá đỏ ai hỉu gì hông?
Kỳ thật ta viết hoàn có điểm vụng QAQ
Truyện khác cùng thể loại
219 chương
11 chương
38 chương
29 chương
42 chương