Trọng sinh he với đối thủ một mất một còn
Chương 27 : có nên
Mấy hôm nay, câu lạc bộ kịch Đại Thiên liên lạc với Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, mấy ngày nay cô và cô Dung có rảnh không?"
Tuy nói phải ngoan hơn, nhưng Trình Cẩm Chi cũng chán ở nhà: "Sao?"
"Là thế này, hôm Nguyên Tiêu*, chúng tôi sẽ mời rất nhiều nghệ sĩ kì cựu đến làm giám khảo, chúng tôi thấy "Nữ Phò mã" gây được tiếng vang lớn, muốn mời cô và cô Dung dự thi." Phó xã trưởng nói.
*Nguyên Tiêu: Hay còn gọi là Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc.
"Có mời bà nội tôi không?"
"Có, không có bà nội cô, ban giám khảo cũng không ra hình, cô nói đúng không?" Phó chủ tịch này miệng lưỡi rất trơn tru, tính cách hoàn toàn khác với chủ tịch Cung, không biết bình thường họ làm việc chung thế nào.
"Được."
Phó chủ tịch vẫn hơi do do dự dự: "Không biết cô liên lạc với cô Dung có gặp khó khăn không, điện thoại của cô Dung, tôi vẫn không gọi được. Gửi tin nhắn, đến giờ cũng không có trả lời."
"Ừ, tôi thử tìm em ấy. Nhưng mọi người cũng phải có kế hoạch trước, không chắc cô Dung rảnh." Một kì nghỉ ngắn hiếm hoi, có lẽ ở Moscow với em trai.
Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho Dung Tự, không gọi được, đến tối, Dung Tự mới gọi lại: "Có chuyện gì à?"
"Không có chuyện thì không thể tìm em?" Dung Tự hỏi như vậy, Trình Cẩm Chi cũng hỏi ngược lại.
"Chị đang ở đâu, em đến tìm chị." Dung Tự nói.
Như vậy mới đúng chứ. Trình Cẩm Chi cảm thấy trong nháy mắt Dung Tự đã dỗ được mình rồi: "Em ở trong nước?"
"Ừ."
Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, nhìn lịch: "Sớm vậy đã bắt đầu làm việc lại?"
Mấy hôm trước chợt nghe DC nói, Dung Tự được không ít tạp chí lậu mời. Khí chất tướng mạo này của Dung Tự, làm một người mẫu đại diện hoàn toàn không có vấn đề.
"Không có, đi học." Dung Tự nói.
"Đi học? Không phải vẫn chưa khai giảng* à?"
*Ở Trung Quốc một năm có hai lần khai giảng vào đầu học kì một và đầu học kì hai.
"Giáo viên mở lớp bổ túc, bảo đi học."
Lại có thể mở lớp bổ túc: "Môn gì?"
"Diễn xuất."
Trình Cẩm Chi lanh mồm lanh miệng: "Chị cũng muốn đến."
"Ừ." Dung Tự nói: "Muốn em đến đón chị không?"
"Thôi, chị tự lái xe."
Lúc ra cửa, Trình Cẩm Chi mới cảm thấy đầu mình bị lừa đá. Thật vất vả được nghỉ, tại sao nàng phải tự tìm lớp cho mình??? Còn là lớp của giáo viên trong trường? Nhưng giờ nàng đã nói với Dung Tự, bản thân khó mà nói "tạm thời có việc" được? Ừm... dù sao chỉ đến một buổi chiều.
Trình Cẩm Chi bất đắc dĩ lái xe đến trường, cha mẹ nàng hỏi nàng đi làm gì, nàng nói nàng đi học, khiến cha mẹ nàng sợ đến mức sặc nước. Nàng có thể ở nhà đàng hoàng đã là tốt lắm rồi, lại còn tiến bộ như thế, cha mẹ nàng đã bắt đầu lo rằng có phải nàng bị bệnh không, còn nói mời bác sĩ Đông y có kinh nghiệm cho nàng.
Bác sĩ Đông y có kinh nghiệm, nghe như có cái gì đó không hài hòa, gì gì mà chuyên trị "chứng nghi nan*".
*Chứng nghi nan: Các loại bệnh lạ hoặc bệnh khó trị.
Trình Cẩm Chi vừa lái xe vào cổng trường đã có một người vẫy vẫy tay ở đằng trước. Dừng xe lại, Trình Cẩm Chi nhảy từ ghế lái xuống. Cũng không biết ý đồ của bản thân là gì? Nhìn Dung Tự một cái? Quả thật mấy ngày không gặp Dung Tự.
Trang phục của Dung Tự không có gì khác biệt so với mấy ngày trước, cô đưa tay nhận túi của Trình Cẩm Chi: "Đúng lúc là giờ tan học, đi thôi."
"Em về nước khi nào?"
"Em không có đi nước ngoài, vẫn luôn ở trường."
"Ủa?? Em không đi thăm em trai em?"
"Không mua được vé."
"Khoang hạng nhất cũng không có?"
Lúc này, Dung Tự không nói. Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự như vậy, nàng cũng phản ứng lại: "Em có thể tìm A Uy."
"Thôi."
Nàng quên mất, quên lúc này Dung Tự vẫn là người nghèo rớt mồng tơi. Tuy rằng có thù lao của "Cô gái Vi Thành", nhưng nhà Dung Tự có mấy lỗ thủng kinh tế lớn. Dung Tự hiện đang đi học, thì càng không có thời gian làm thêm. Trình Cẩm Chi cũng từng hỏi A Uy, A Uy nói cô Dung rất ít khi yêu cầu, về cơ bản là không đề cập đến yêu cầu. Hắn chỉ có thể đoán, cô Dung thiếu gì, hắn bổ sung cái đó. Lẽ nào Dung Tự không hề động đến tiền trong thẻ? Trình Cẩm Chi luôn không có khái niệm về tiền bạc, nàng nhiều thẻ lắm, bình thường cũng chỉ gặp mặt người quản lý tài sản một lần. Tuy rằng đời này chặt chẽ với tiền bạc hơn, nhưng đó cũng là với tiền trong công ty tập đoàn, tài chính cá nhân của mình, nàng cũng không rõ.
"Vừa rồi em Dung nói em đến, tôi còn không tin, giờ thấy đúng thật là em đến." Giáo viên diễn xuất nói. Giáo viên diễn xuất cũng là giáo viên năm nhất của Trình Cẩm Chi, chuyên dạy môn diễn xuất năm nhất. Lúc đó Trình Cẩm Chi cúp không ít tiết của ông, Trình Cẩm Chi không có ấn tượng gì với tiết của ông, chỉ nhớ học tiết của ông khiến người ta buồn ngủ. Ngủ trong lớp, vẫn không thoải mái bằng ngủ trên giường. Do đó Trình Cẩm Chi cúp tiết, đi về giường ngủ.
"Thầy khỏe..."
"Em đến, tôi có thể không khỏe sao?" Giáo viên "thân thiết" cười với Trình Cẩm Chi.
Xong. Lúc trước vất vả lắm mới đạt tiêu chuẩn sát mức qua môn của giáo viên này, hiện giờ... Đây không phải là cho bản thân nàng cơ hội "sửa lại" sao?
Trình Cẩm Chi hơi mày chau mặt ủ, nàng ngồi ở hàng trước hàng Dung Tự ngồi. Đây là một lớp học nhỏ, trong lớp cũng chừng mười học sinh. Những học sinh này, phần lớn đều rất quen mặt, sau này đều có chút thành tích. Chí ít phim của họ đều từng nổi vừa vừa. Thật may mắn khi chui vào được lớp cẩm lý*.
*Cẩm lý hay còn gọi là cá koi. Cá koi được mệnh danh là đá quý sống. Chỗ này chỉ vào được lớp đặc biệt, giỏi.
Quả nhiên, trong tiết, giáo viên "chỉ điểm" cho Trình Cẩm Chi không ít. Trình Cẩm Chi còn tưởng chỉ học một buổi chiều, kết quả đến tận tối. Đến tối, giáo viên còn "thêm" Trình Cẩm Chi vào danh sách điểm danh: "Em Trình, mai em trực nhật, đi sớm."
"... Thầy, mai em có việc."
"Có việc?"
"Không chỉ mình em có việc." Trình Cẩm Chi nhanh chóng kéo Dung Tự làm "đệm lưng": "Có em ấy nữa, em ấy cũng có việc."
"Việc gì?"
"Mấy ngày tới tụi em phải đến câu lạc bộ kịch Đại Thiên diễn thử."
"Đại Thiên à, đó là một nền tảng tốt." Thầy nói: "Các em tập kịch gì?"
"Nữ Phò mã."
"Em được đó, muốn chuồn êm cũng thôi đi, còn muốn cuỗm luôn học sinh giỏi của tôi." Hiển nhiên giáo viên không tin Trình Cẩm Chi, hắn quay đầu nhìn Dung Tự: "Em Dung, em nói đi, em phải đi diễn thử với em Trình à?"
Dung Tự nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi: "Đại Thiên có nói với em."
Lúc ra cổng, Trình Cẩm Chi lại hỏi Dung Tự: "Đại Thiên có nói với em, tại sao em không trả lời họ?"
Dung Tự không nói gì, chỉ đi bên cạnh.
"Á à em theo chị "gạt" giáo viên!" Thấy dáng vẻ Dung Tự như vậy, chắc là không nhận được tin nhắn của Đại Thiên.
"Không có, em coi điều chị nói là thật."
"Đương nhiên là thật." Trình Cẩm Chi lấy điện thoại ra, quơ quơ tin nhắn của Đại Thiên gửi: "Ngoài ra sao số điện thoại của em không gọi được?"
"Bị nhà mạng khóa."
"Trời, Dung Tự em nghèo đến mức tiền điện thoại cũng không đóng được sao?" Nói xong, Trình Cẩm Chi lại khụ một cái. Sao nàng lại không cẩn thận nói ra lời trong bụng: "Ý chị nói là..."
Vẻ mặt của Dung Tự không có gì thay đổi: "Mấy ngày không dùng, quên đóng phí."
"Quên đóng phí? Số để đối ngoại quan trọng như vậy, quan hệ con người phải dựa vào chuỗi số này."
"Ừ."
Có lẽ bên câu lạc bộ kịch cũng không nghĩ rằng Dung Tự quên đóng phí, cho là cô bỏ số. Dung Tự thật đúng là "thế ngoại cao nhân*" có thể không có điện thoại không cần giao tiếp. Trình Cẩm Chi phải cám ơn Dung Tự vì thấy điện thoại của nàng vẫn trả lời nhỉ?
*Thế ngoại cao nhân: Người sống ngoài hồng trần thế tục.
Đến khi về biệt thự, Trình Cẩm Chi nằm trên bàn bếp gặm cà rốt, Dung Tự vừa chiên cá vừa mở miệng: "Cô Cao tìm em."
"Tìm em?" Trình Cẩm Chi nuốt cà rốt: "Cô ta tìm em làm gì?"
"Cô ấy hỏi em muốn bao nhiêu tiền."
"Em đã từ chối?"
"Không có, em nói số nợ của nhà em, cô ấy cúp điện thoại của em." Dung Tự nói vô cùng nghiêm túc.
Trình Cẩm Chi cười ra tiếng, nàng có thể tưởng tượng vẻ kinh ngạc của Cao Y.
Dung Tự thấy dáng vẻ của Trình Cẩm Chi, nhẹ thở dài: "Nếu chị..."
"Dừng lại." Trình Cẩm Chi khoát khoát tay, vẽ một dấu x trước ngực: "Chị chỉ cười thôi."
Đúng là nàng sợ Dung Tự hiểu lầm nàng có gì với Cao Y.
Trình Cẩm Chi vừa nói vậy, Dung Tự cũng không nói tiếp. Cô trở cá.
"Lần trước chị nói với Thiên Hậu giọng hát của em hay, Thiên Hậu nói kéo em ra album, em có tìm cô ấy không?"
"Ừ."
"Ừ là không hay là có?"
"Không có."
"..." Được rồi, Dung Tự "ừ" chỉ đại biểu cho việc em ấy có nghe, nhưng không có bất kì quan điểm nào: "Em không thích Thiên Hậu à?"
"Không có." Dung Tự rưới sốt lên cá, bày ra dĩa, mới đưa cho nàng.
Trình Cẩm Chi nhanh chóng nhận lấy, nàng vẫn rất thích tài nấu ăn của Dung Tự. Bữa ăn này, Trình Cẩm Chi lại đem chuyện của Thiên Hậu ném ra khỏi đầu. Sau khi ăn xong, Dung Tự rút khăn giấy, lau miệng cho Trình Cẩm Chi. Hai người kề sát, Trình Cẩm Chi nhướng mí mắt: "Ừ..."
"Thật ra mấy ngày nay chị muốn đi Moscow." Nói xong, Trình Cẩm Chi lại nói bổ sung rằng: "Máy bay tư nhân một người cũng bay."
"Không phải phải diễn thử sao?"
"Ừ..." Chị cũng vì muốn em gặp em trai em, ai không có việc gì bay Moscow chi? Đây không phải biết rõ trong bụng sao? Em còn lật tẩy chị, em còn lật tẩy chị!
"Nó cũng nên lớn." Dung Tự nhìn vào mắt Trình Cẩm Chi.
Đệ khống* lại có thể nói như vậy?
*Đệ khống: Hay brocon là thích, cuồng em trai.
"Được rồi..." Dung Tự nhìn thấu tâm tư của nàng. Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Vậy mới vừa rồi là em từ chối chị?"
Suy nghĩ trong đầu con gái.
Hiện giờ, trong căn phòng chỉ có nàng và Dung Tự. Hơi thở của hai người rất gần, nếu Dung Tự làm gì đó với nàng... Nàng có nên...
Hơn nữa hai người là người trưởng thành, tuy rằng Dung Tự mới thành niên không bao lâu, dù là không bao lâu thì năm nay cũng mười chín tuổi. Mười chín tuổi... Có thể làm nhiều việc lắm.
"Trình Cẩm Chi! Mình đào được tin lớn!" Rất nhanh, một người chạy vào quơ tay múa chân trong phòng khách của Trình Cẩm Chi. Người quơ tay múa chân lôi thôi lếch thếch, rất giống ở mười ngày nửa tháng trong cái xó xỉnh nào đó không biết tên: "Nhanh đến giúp mình lấy chứng cứ đi!"
Cẩu Vũ nhìn Trình Cẩm Chi và Dung Tự, tại sao Trình Cẩm Chi lại ngồi trên người Dung Tự?
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cẩu Vũ: Từ trần vào buổi sáng ngày 23 tháng 5 năm 2018.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
20 chương
31 chương
82 chương