Trọng sinh he với đối thủ một mất một còn
Chương 105 : công khai
"Ừ sẽ nói." Hạ Dữu đáp. Có đôi khi, đặc biệt là mấy hôm nay, Hạ Dữu rất hâm mộ Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ. Gia đình Trình Cẩm Chi đã đồng ý chuyện của nàng và Dung Tự. Còn Cẩu Vũ thì luôn luôn chống đối giáo điều, đối với việc công khai nhà Cẩu Vũ cũng sẽ không thể hiện quá nhiều sự gạt bỏ. Cô thì khác, trong mắt cha mẹ, bản thân luôn rất biết điều. Mấy ngày nay, cha mẹ cũng bày tỏ về chuyện tình cảm của cô. Lúc cô mới làm nghiên cứu sinh, cha mẹ còn nói với cô đừng gấp gì gì đó. Còn bảo cô trễ chuyện tình cảm một chút. Đến giờ, đột nhiên đổi ý, như thể đã phát hiện điều gì.
Lòng Hạ Dữu hơi thấp thỏm. Nghe chuyện của Phó gia, cô càng không muốn nói cho A Sanh. Bây giờ A Sanh đã có đủ rắc rối rồi. Cô nghĩ, cô có thể giải quyết bất đồng với cha mẹ. Lúc nguyên đán, cha mẹ bảo cô ra ngoài ăn cơm. Vừa vào phòng ăn riêng, Hạ Dữu lập tức ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ rằng trong phòng ăn riêng còn có người ngoài. Cha mẹ chỉ nói liên hoan trong gia đình.
"Dữu Tử, đã lâu không gặp." Một người đàn ông mặc tây trang đứng lên. Người đàn ông trông rất nhã nhặn, cũng rất gọn gàng.
"Dữu Tử, không nhận ra? Đây là dì Trịnh chú Trịnh của con." Mẹ Hạ vội vàng giới thiệu cho Hạ Dữu, bà kéo tay Hạ Dữu: "Đây là anh Trịnh Sổ. Không nhớ?"
Khi mẹ lôi kéo, Hạ Dữu đã nhớ ra. Dì Trịnh là bạn thân của mẹ, chẳng qua đã xuất ngoại từ rất lâu. Nhìn mẹ vui vẻ, Hạ Dữu lập tức biết ý định của cha mẹ là gì. Bữa tối này, Hạ Dữu có vẻ rất im lặng. Gặp câu hỏi của dì Trịnh, chỉ giữ câu trả lời lễ phép. Khi Trịnh Sổ muốn đưa Hạ Dữu về đoàn phim Hạ Dữu mới lên tiếng: "Không cần. Tôi lái xe đến."
Lúc này Trịnh Sổ cũng tỏ vẻ lúng túng. Mẹ Hạ ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Dữu Tử, sao nói chuyện kì vậy?"
Hạ Dữu cắn cắn môi: "Con có người yêu rồi."
Giọng của Hạ Dữu không lớn, nhưng vẫn khiến cha mẹ Trịnh ngây ngẩn cả người. Cha mẹ Trịnh nhìn cha mẹ Hạ, có vẻ không biết mâu thuẫn của Hạ gia, rõ ràng là Hạ gia mời họ ra ngoài, nói để mấy đứa nhỏ gặp mặt. Lúc này, sắc mặt của cha mẹ Hạ cũng biến thành cực kì xấu xí. Trịnh Sổ nhìn Hạ Dữu, lần này hiểu. Hắn kéo ba mẹ của mình. Nhìn cha mẹ Hạ, giọng nói vẫn rất ôn hòa: "Chú dì, cũng trễ rồi, con đưa cha mẹ về khách sạn. Hôm nào gặp nữa."
"Ừ, mọi người đi trước." Nhìn Trịnh Sổ, sắc mặt của cha Hạ mới tốt hơn một chút. Ông tỏ vẻ áy náy: "Hôm nào, tôi đến nhà tạ lỗi."
Trịnh gia vừa đi, mẹ Hạ ngồi xuống. Trông bà hơi chán nản. Vẻ mặt cha Hạ hơi nghiêm túc, ông nhìn Hạ Dữu: "Bây giờ, con vui chứ?"
Hạ Dữu cúi đầu, rất hiếm khi cô không vâng lời cha mẹ của mình. Trong bữa cơm vừa rồi, Hạ Dữu có thể cảm nhận được hảo cảm của cha mẹ Trịnh đối với mình. Hơn nữa cha mẹ hai nhà cũng đang cực lực thúc đẩy lần tụ hội tiếp theo: "Con..."
"Con cái gì, con có người yêu gì?" Mẹ Hạ nhìn Hạ Dữu: "Từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn biết điều. Đến bây giờ, con làm chuyện như vậy, thực sự làm mẹ và cha con trở tay không kịp."
"Cha mẹ, cha mẹ gặp rồi." Lúc trước, cha mẹ Hạ đã gặp Phó Thiên Sanh.
"Con đừng nói nữa." Mẹ Hạ nói: "Con muốn làm mẹ với cha con tức chết sao?"
"Mẹ con..."
"Về, chúng ta về." Mẹ Hạ đứng lên, bà kéo tay Hạ Dữu.
"Con còn phải về đoàn phim."
"Không được về đoàn phim." Cha Hạ nói: "Ngày mai, đi Trịnh gia xin lỗi với chúng ta."
Dường như cha mẹ Hạ vẫn không bỏ cuộc: "Con sẽ không quen người khác, cha mẹ, con không có cách nào nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ nữa."
Cha mẹ Hạ nhìn Hạ Dữu, Hạ Dữu nghẹn đỏ mặt, cố lấy dũng khí bình sinh lớn nhất của mình: "Con và A Sanh quen nhau. Con thích chị ấy."
"Cha mẹ, từ nhỏ cha mẹ bảo con làm gì, con sẽ làm cái đó. Con nghe lời cha mẹ như vậy, chỉ lần này, tác thành cho con được không? Con chỉ có..." Hạ Dữu rũ đầu, vành mắt đỏ đỏ: "Một tâm nguyện như thế."
"Con mê tiền của Phó Thiên Sanh sao?" Một lúc lâu, mẹ Hạ mới run rẩy hỏi. Tiếng nói của bà cũng đang run rẩy.
Thà rằng họ tin con gái mình ham danh lợi, cũng không muốn tin con gái mình động chân tình với người con gái khác.
Hạ Dữu siết vạt áo của mình thật chặt: "Con sẽ không chia tay với A Sanh, cha mẹ nghĩ thế nào mà thấy dễ chịu, thì nghĩ như thế đi."
"Con quyết tâm đúng không?"
Nghe xong lời của cha mẹ, lòng Hạ Dữu càng khó chịu hơn. Cô chớp mắt, nước mắt lã chã rơi xuống: "Cha mẹ, xin cha mẹ... con thực sự..."
"Không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?"
"Cha mẹ... con không muốn đoạn tuyệt với cha mẹ."
"Vậy con đoạn tuyệt quan hệ với Phó Thiên Sanh."
"Tại sao? Tại sao A Sanh không được? Cha mẹ thà rằng giới thiệu con cho một người xa lạ mới về nước, cũng không muốn..."
"Hạ Dữu con đang nói gì? Phó Thiên Sanh là con gái." Nhìn Hạ Dữu rơi lệ, nước mắt của mẹ Hạ cũng tuôn rơi: "Con biết phải gánh chịu bao nhiêu áp lực của xã hội không? Cha mẹ.. cũng vì nghĩ cho con."
"Cha mẹ nói có thể hiểu, mẹ, không phải trong đoàn của mẹ cũng có..."
"Thấy những điều bà ấy phải trải qua, mẹ mới không muốn con lầm đường lạc lối." Mẹ Hạ nói: "Dữu Tử, con còn trẻ, hiện tại thay đổi vẫn còn kịp. Cha mẹ sẽ luôn ở bên con."
Hạ Dữu thật không ngờ cha mẹ sẽ phản ứng quyết liệt như thế. Lúc trước trong đoàn của mẹ cũng có chuyện như vậy, mẹ còn nói có thể hiểu. Tại sao đến cô, cha mẹ sẽ không thể hiểu? Có lẽ là cô không biết cách nói chuyện lắm, chắc chắn là do cô không biết cách nói chuyện, nói quá dứt khoát. Nếu A Sanh ở đây, chắc chắn A Sanh có thể xoa dịu cha mẹ cô. Cô phải nói với A Sanh, Hạ Dữu cho là mình có thể giải thích rõ với cha mẹ. Nhưng nói thế nào, cha mẹ vẫn cứ gạt bỏ. Cha mẹ không cho cô quay về đoàn phim không cho cô liên lạc với A Sanh. Trong căn phòng của mình, lần đầu tiên Hạ Dữu cảm thấy tứ cố vô thân.
Vừa cầm sách lên Trình Cẩm Chi đã nhận được cuộc gọi của Cẩu Vũ: "Dữu Tử ở chỗ của cậu à?"
"Sao vậy?" Trình Cẩm Chi cắn quả táo, tiếp tục đọc sách.
Cẩu Vũ gãi đầu một cái: "Nghe người của đoàn phim nói cậu ấy xin nghỉ."
"Cậu không gọi điện thoại cho cậu ấy được à?" Trình Cẩm Chi nuốt táo xuống.
"Mình cảm thấy hơi lạ, bên Phó Thiên Sanh cũng gặp phải vấn đề." Cẩu Vũ nói: "Giác quan thứ sáu của mình, thấy hơi hơi sai..."
"Ngừng, cậu đừng nói giác quan thứ sáu của cậu, đại học năm hai mình cúp tiết, là do cái miệng quạ đen của cậu." Trình Cẩm Chi nói: "Cậu hỏi thăm thêm, mình liên lạc với các cậu ấy thử."
Cúp điện thoại của Cẩu Vũ, Trình Cẩm Chi lập tức gọi điện thoại cho Hạ Dữu. Tắt máy. Điện thoại nhà Hạ Dữu, không ai nghe.
"Xin chào, tôi là Trình Cẩm Chi, làm phiền cô nối máy với Phó tổng tập đoàn." Trình Cẩm Chi bấm số điện thoại thư kí của Phó Thiên Sanh.
"Xin hỏi là Tiểu Phó tổng sao?" Thư kí nói.
Trình Cẩm Chi lẩm nhẩm lại số điện thoại, đúng là điện thoại thư kí của Phó Thiên Sanh: "Vậy làm phiền cô nối máy với Đại Phó tổng."
"Mấy hôm nay Đại Phó tổng không đến tập đoàn, có cần tôi chuyển sang số của trợ lý riêng cho cô chứ?" Thư kí nói.
"Vậy thì không cần." Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho trợ lý riêng, trợ lý riêng bảo nàng gọi điện thoại cho thư kí. Thường trường hợp này, đùn qua đẩy lại, cơ bản hỏi không ra kết quả.
Tập đoàn Phó gia đã bắt đầu tranh đấu? Huyên náo lớn như vậy? Đời trước, Trình Cẩm Chi chỉ nhớ rõ Phó gia có hơi cắn xé kín đáo. Trình Cẩm Chi vội ngồi dậy, cũng không đọc sách, báo cho thư kí của tập đoàn mình, nói muốn triệu tập cuộc họp tạm thời. Hai năm trước, suýt nữa Phó gia phá sản, Trình gia cung cấp nguồn lực dồi dào, rất nhiều dự án của Phó gia phụ thuộc vào Trình gia. Sau khi Phó gia đi vào quỹ đạo, quan hệ với Trình gia cũng từ phụ thuộc trở thành hợp tác.
"Nhà lão Phó cũng không bớt lo, chỉ một cặp con, không ngờ huyên náo lớn như vậy." Sau khi cha Trình biết chuyện của Phó gia, lắc đầu.
"Có thể trách ai." Mẹ Trình nói: "Có một thằng con trai thiếu suy nghĩ. May mắn, Cẩm Chi chỉ không có tiền đồ một chút."
"... Mẹ, con còn đang gọi video với cha mẹ."
"Vậy chắc con nghe hiểu, mẹ đang khen con chứ?"
"... Mẹ đã nói vậy, con còn nói được gì nữa."
"Tự Nhi đâu?" Mẹ Trình nói.
"Em ấy à, đang làm việc trong phòng sách."
"Đã trễ thế này còn làm việc?" Mẹ Trình nói: "Các con phải chú ý đến cơ thể, đặc biệt là Tự Nhi. Luôn thấy nó chao đảo trong tivi, chao đảo đau lòng mẹ. Mỗi ngày có thể nghỉ ngơi bao nhiêu chứ, lịch trình kín như thế."
"Mẹ, lịch trình của con cũng kín lắm. Con đang vắt thời gian làm việc học tập của con, để gọi video với cha mẹ..." Trình Cẩm Chi "bất mãn" nói.
"Con đem video đến phòng sách, để mẹ nhìn Tự Nhi một chút." Mẹ Trình nói, giống như không nghe thấy "tiếng oán trách" của Trình Cẩm Chi.
"Mẹ, mẹ thấy không?" Trình Cẩm Chi dời máy tính xách tay đến phòng sách, chỉ chỉ Dung Tự vừa ngẩng đầu lên, lại chỉ mình: "Thấy không? Đây mới là con ruột của mẹ."
Ngược lại mẹ Trình nở nụ cười: "Ruột của mẹ, mẹ còn không nhìn ra sao? Thực sự là, Tự Nhi làm hư con, con càng ngày càng nũng nịu."
"Tự Nhi, nghỉ ngơi sớm một chút, cơ thể là tiền vốn. Đến tuổi này của cha mẹ, con sẽ biết." Cha Trình nói.
"Cha, con nói em ấy rồi. Em ấy không nghe con."
Lúc này mẹ Trình mới nghiêm túc nhìn Dung Tự: "Tự Nhi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy mới có thể chăm sóc Trình Cẩm Chi tốt được."
Tắt video, Trình Cẩm Chi lại đu trên người Dung Tự: "Nghe không? Đêm nay phải ngủ sớm một chút."
"Ừ." Dung Tự cười cười.
Sau khi Trình Cẩm Chi rời khỏi video trò chuyện, cha mẹ Trình có phần đối lập nhau, không nói chuyện. Lúc mẹ Trình mới định tắt video, cha Trình lên tiếng: "Tôi..."
"Lão Trình." Mẹ Trình thở dài một hơi: "Ông dọn dẹp bên ngoài sạch sẽ đi."
"Ông cũng thấy tình trạng nhà Phó gia đó, chỉ hai đứa con, lại tranh giành gay gắt như vậy." Mẹ Trình nói: "Tôi mặc kệ ông có bao nhiêu tình nhân bên ngoài, con cái là ranh giới cuối cùng. Nếu ông dọn dẹp không sạch sẽ, vậy không thể làm gì khác hơn là tôi dọn. Ông đừng trách tôi, tôi cũng vì Cẩm Chi thôi."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
20 chương
31 chương
82 chương