Trọng sinh hào môn: thiên kim ác ma trở về

Chương 104 : Ôn Hinh Nhã Cô Sẽ Không Được Chết Tử Tế!

Chu Thiên Du sắp xếp cho quản gia của biệt thự đưa Ôn Du Nhã trở về, Hạ Như Nhã bởi vì lo lắng cho Ôn Du Nhã nên cũng đi theo tới Ôn gia, đi cùng còn có hai nữ phục vụ bưng rượu trong bữa tiệc. Sau khi trở về Ôn Gia, Hạ Như Nhã liền đưa cô ta về phòng nghỉ ngơi, sau một hồi ở bên cạnh chăm sóc cô ta thì mới rời đi. Cô ta chạy ào vào phòng tắm, không ngừng kì rửa thân thể chính mình, một lần lại một lần, nhưng mà vẫn không thể rửa sạch những dấu vết xanh tím đó trên người, tay cô ta với vào hoa tâm giữa hai chân, không ngừng quấy loạn rửa sạch, như muốn đem những thứ bẩn thỉu đó ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, có vẻ như cô ta có kì rửa thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể tẩy sạch sự dơ bẩn trên người nàng. Đúng vậy, thật dơ bẩn! Cô ta cùng Hạ Như Nhã hao hết tâm cơ, mua chuộc người phục vụ rượu của Chu gia, cố ý làm ướt quần áo của Ôn Hinh Nhã, sau đó bảo hắn ta dẫn Ôn Hinh Nhã vào phòng thay đồ. Trong phòng thay đồ, cô ta đã sắp xếp một người đàn ông uống phải ly rượu nho bị hạ tình dược, chỉ cần Ôn Hinh Nhã tiến vào phòng thay đồ, khẳng định khó giữ được trinh tiết. Chờ đến thời điểm thích hợp, cô ta và Hạ Như Nhã cố tình giả vờ đi vệ sinh trên lầu hai, kỳ thật chính là đi bắt gian tại trận, để cho tất cả mọi người trong yến tiệc này đều biết, khiến Ôn Hinh Nhã thân bại danh liệt. Vốn dĩ tất cả chuyện này đã được sắp xếp đâu vào đấy, quần áo của Ôn Hinh Nhã đúng thật là đã bị ướt, người phục vụ kia cũng xác nhận đã dẫn Hinh Nhã lên phòng thay quần áo ở lầu hai, nhưng vì cái gì lúc cô ta cùng Hạ Như Nhã đi bắt gian thì lại bị nhốt trong phòng thay quần áo, vậy mà bị phản ngược. Người đàn ông bị hạ dược kia khi nhìn thấy hai người bọn họ liền lao tới như hổ đói, bắt được Hạ Như Nhã liền xé quần áo của cô ta, cô chạy tới lôi kéo giữ hắn lại, Hạ Như Nhã nhân cơ hội đó liền bỏ chạy mất, tên kia vậy mà giống như phát điên đem cô đè ở dưới thân.. Tiếp theo đó.. Cô ta đột nhiên rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa! Bên tai còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh tê cứng kiệt sức của bản thân, tiếng gào khóc thê lương bén nhọn, còn có thống khổ cùng tuyệt vọng cầu xin, cô ta bất ngờ bưng kín hai lỗ tai, điên cuồng lắc đầu, cả người giống như phát điên, rồi khóc rống lên: "Không cần, không cần.. cầu xin anh hãy buông tha cho tôi.. Như Nhã cứu cứu em.. A a a.." Cô ta cảm thấy tay chân như bị ai đó giữ chặt, chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo thân thể mình, tuyệt vọng kêu cứu, bất lực khóc thét, thân thể bị ép chặt, cái loại đau đớn như xuyên thấu tâm can này làm cho máu toàn thân cô ta trong nháy mắt giống như ngưng kết, cô ta hung hắn cắn vào cái gối trên đầu giường, lực đạo lớn đến nỗi khiến cho khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hàm răng đau nhức, mồ hôi lạnh đổ đầm đìa. Đột nhiên ánh sáng từ bức ảnh chụp nghệ thuật phóng to treo trên tường chiếu vào mí mắt cô ta, cô ta bình tĩnh nhìn vào bức ảnh kia, bức ảnh chụp cô ta tươi cười xán lạn đầy diễm lệ, vừa trang trọng lại mang theo một chút tùy ý, thuần khiết tốt đẹp tựa như thiên sứ. Cô ta chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, ngay lập tức gương mặt trên ảnh chụp liền biến thành ma quỷ dữ tợn đáng sợ, cái miệng tươi cười xán lạn kia bỗng chốc biến to ra như chậu máu, hai tay vươn dài ra như xúc tua, xiết chặt lấy cổ cô ta. Đôi mắt cô ta dần tan rã, một màn kia lại giống như trình diễn trước mắt cô ta! "A.." Cảnh tượng thân thể bị xé rách đau đớn thâm nhập vào trong đầu, cảm giác như giây tiếp theo cô ta liền sẽ vì đau đớn mà chết đi, thân thể ngăn không được kinh hoảng: "Đau.." Từ một thiếu nữ thoắt cái biến thành phụ nữ, cả quá trình chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, nhanh đến mức cô ta hầu như không có thời gian để ai oán thống khổ, chỉ có thể bất lực chịu đựng đau đớn cùng khuất nhục vô hạn. Hô hấp của cô ta gấp gáp, muốn vứt cái loại đau đớn trong trí nhớ này ra sau đầu, lại phát hiện mỗi lần cô ta cố dùng sức hít thở một chút, hơi thở hít vào mũi lại cứ như hàn đao lạnh thấu xương xẹt qua yết hầu, làm cho quá trình hô hấp của cô ta trở nên khó khăn. Cô ta là Ôn Du Nhã, mẹ đã nói: Du là mỹ ngọc, ngụ ý hoàn mỹ! Tại sao cô ta lại trở nên dơ bẩn bất kham như vậy, như thế nào sẽ.. Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Như Nhã nhìn thấy trạng thái của Ôn Du Nhã đã cuồng loạn tới cực điểm, trong lòng một trận rung sợ, bây giờ tiến vào có vẻ không ổn mà bỏ đi thì cũng không nên. "Không cần.. Buông tôi ra.." Ôn Du Nhã che kín hai lỗ tai, nằm co quắp ở trên giường, thân thể không ngừng run rẩy. Hạ Như Nhã vội vàng bước qua, đem Ôn Du Nhã ôm vào trong ngực: "Du Nhã, không có việc gì, thật sự không có việc gì, em nhìn xem hiện tại chúng ta chính là đang ở trong phòng của em, dì Ninh đang ở bên ngoài chiêu đãi khách khứa, một lát nữa sẽ đến đây." "Đau quá.. Như Nhã đau quá.." Ôn Du Nhã gắt gao ôm lấy Hạ Như Nhã, cả người run rẩy càng thêm lợi hại, hình ảnh thân thể giống như bị xé ra đau đến xuyên thấu tùy thời lại hiện ra, vô luận có làm cách nào cũng không thể quên đi loại tuyệt vọng cùng thống khổ đến chết này. Tròng mắt Hạ Như Nhã rưng rưng, thanh âm nghẹn ngào: "Du Nhã, em yên tâm, thống khổ mà chúng ta đã chịu, một ngày nào đó sẽ đòi lại hết, phải hoàn lại cho Ôn Hinh Nhã gấp trăm, gấp ngàn lần." Trong suy nghĩ hỗn loạn của Ôn Du Nhã đột nhiên như bị xé rách một lỗ nhỏ, áp lực ẩn sâu bên trong giống như tìm được nơi phát tiết, tựa như hồng thủy vỡ đê trào ra, là Ôn Hinh Nhã, đây tất cả đều là do Ôn Hinh Nhã, nếu không phải do cô ta (Ôn Hinh Nhã), thì cô ta (Ôn Du Nhã) làm sao lại biến thành như vậy. Hai mắt cô ta đỏ bừng, khuôn mặt vặn vẹo, biểu tình điên cuồng: "Ôn Hinh Nhã, là Ôn Hinh Nhã, hết thảy đều là dô Ôn Hinh Nhã gây ra." Hạ Như Nhã ôm cô ta khóc rống nói: "Là nó, chính là do nó, nếu không phải nó chúng ta làm sao phải chịu đựng thống khổ cùng khuất nhục đến như vậy." Ngữ khí chắc chắn như thế làm cho đại não Ôn Du Nhã ầm ầm nổ tung, cái tên Ôn Hinh Nhã này ở trong đầu cô ta hiện tại giống như tiếng chuông điểm 12 giờ, không ngừng quanh quẩn, làm chấn động suy nghĩ của cô ta: "Ôn Hinh Nhã, Ôn Hinh Nhã, cô dám hại tôi biến thành như vậy, cô sẽ chết không được tử tế, sẽ không được chết tử tế." Trong lòng Hạ Như Nhã lúc này phảng phất giống như có vô số đầu rắn độc phun nọc độc tung tóe trộn lẫn vào nhau, hận ý ở trong mắt giống như đầu lưỡi của rắn độc: "Du Nhã, chị không biết chúng ta thua ở điểm nào, cũng không biết cho đến nay chúng ta rốt cuộc đã làm sai ở đâu, vì cái gì những chuyện chúng ta làm lại giống như nằm trong kế hoạch của Ôn Hinh Nhã, cuối cùng lại trở thành thanh kiếm đối phó chúng ta, một kiếm xuyên tim, khiến cho chúng ta vạn kiếp bất phục." Hạ Như Nhã ôm gối đầu, sự điên cuồng trong ánh mắt càng lúc càng gia tăng: "Ôn Hinh Nhã hủy hoại tất cả của chị, chị nhất định phải báo thù, nhất định phải báo thù." Hạ Như Nhã đang ôm Ôn Du Nhã, thấp giọng ở bên tai cô ta lẩm bẩm tự nói: "Ôn Hinh Nhã rõ ràng chỉ là một đứa con gái lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, nó dựa vào cái gì có thể trở thành đại tiểu thư của Ôn gia, nhất cử nhất động đều được mọi người nhìn vào, người ngoài đối với nó chỉ có tán dương, giống như thật xứng với cái tên Hinh Nhã, đức đủ để chiêu hương thơm, minh đức duy hinh, hinh đức lưu danh (*), nhìn xem.. Cỡ nào tốt đẹp nha!" (*) Minh đức duy hinh, hinh đức lưu danh: Nó giống câu "Hữu khai tất tiên, minh đức giả viễn hỹ. Khắc xương quyết hậu, kế tự kỳ hoàng chi". Có nghĩa là Lớp trước mở mang, đức sáng lưu truyền vĩnh viễn. Đời sau tiếp nối, phúc cao thừa kế huy hoàng. Trong lòng Ôn Du Nhã đột nhiên nhiều thêm một bàn tay vô hình, đem tim của cô ta vừa vuốt ve lại chà đạp, đau đến xuyên tâm thấu cốt: "Không phải, không phải.. Em mới đúng là tốt đẹp, du nhã, du cùng mỹ ngọc, ngụ ý mỹ đức." Hạ Như Nhã đem môi dán ở bên tai cô ta, thanh âm giống như ma mị, ẩn giấu hàn băng lạnh buốt, lại vô cùng thê lương: "Mỹ ngọc cho dù đẹp, bất quá cũng chỉ là đồ vật ưa nhìn, mà tôi.. Như Nhã, từ xưa liền ngụ ý hiền hòa tương tự, tương tự như là ai đó, Ôn Hinh Nhã, Ôn Như Nhã, chỉ có thể giống như Ôn Hinh Nhã, nhìn xem.. chúng ta thật là đáng buồn, ngay cả tên so ra đều không thể vượt qua được Ôn Hinh Nhã." "Không, em không phải là đồ vật ưa nhìn.. em là mỹ ngọc, không phải đồ vật, Ôn Hinh Nhã mới là đồ vật, nó mới là.. nó mới là.." Ôn Du Nhã không ngừng lắc đầu, cả người gần như là điên loạn. Hạ Như Nhã nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập tàn nhẫn, mỗi người đều có tâm ma, cô ta (Hạ Như Nhã) thừa dịp Ôn Du Nhã thần trí điên loạn, cố ý xâm nhập, dẫn dắt tâm ma của cô ta (Ôn Du Nhã), như vậy.. Cô ta (Ôn Du Nhã) mới có thể cùng Ôn Hinh Nhã tạo thành cục diện không chết không thôi.. ~Hết chương 81~.