Buổi biểu diễn kết thúc, Âu Dương Thiên Thiên quay lại phòng trang điểm, cô thay chiếc váy ra, rồi mang lại đồ của mình.
Lúc đi ra ngoài, bắt gặp Âu Dương Vô Thần đang đứng trước cửa, cô có chút bất ngờ, lên tiếng:
- Anh đứng ở đây làm gì vậy?
Âu Dương Vô Thần dựa thân thể vào tường, anh nhìn cô, chậm rãi đáp:
- Tôi đã bảo tôi có chuyện muốn nói với cô mà!
Lời của anh làm Âu Dương Thiên Thiên sực nhớ đến chuyện đó, cô "a" lên một tiếng rồi trả lời:
- Tôi nhớ rồi, vậy anh nói đi.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, đôi con ngươi anh đen láy, nhìn không ra là loại cảm xúc nào, sau vài giây, anh xoay người, lên tiếng:
- Đi theo tôi!
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần liền nhấc chân rời đi. Âu Dương Thiên Thiên đằng sau có chút khó hiểu, nhưng cũng chạy ngay theo sau anh.
Lúc cả hai đi ra khỏi cửa công ty, hai bóng người cũng cùng lúc vụt qua, Âu Dương Thiên Thiên ban đầu không để ý, nhưng sau khi nhận ra được khuôn mặt quen thuộc, cô bỗng chốc dừng lại, xoay người nhìn về phía sau.
Ellie Lennon? Và cô gái đi bên cạnh cô ấy? Không phải, đó chính là....
Vừa nghĩ tới điều không thể tưởng nổi ấy, Âu dương Thiên Thiên xoay chân, ngay lập tức muốn đi theo hướng ngược lại.
Không thể nào, là cô ấy sao?
Thế nhưng, khi cô xoay người, thì tay đột nhiên bị bắt lấy, Âu Dương Vô Thần ngăn lại hành động của cô, anh mím môi, nói:
- Mặc kệ họ đi!
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Cái gì? Mặc kệ ư? Anh ta sao có thể nói như vậy chứ? Cô ấy là....
Rồi một tia suy nghĩ vụt qua, Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, không lẽ.... anh ta biết ư?
Vậy... show diễn này... hóa ra là vì cô ấy?
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, anh không quan tâm đến bất cứ ai, trực tiếp kéo tay Âu Dương Thiên Thiên đi.
Ra khỏi công ty, người tài xế ngay lập tức tiến lên muốn mở cửa nhưng bị anh từ chối, Âu Dương Vô Thần kéo Âu Dương Thiên Thiên lên xe, sức lực có chút không điều khiển mà làm cô đau.
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô vừa ngồi lên xe đã quay sang nhìn anh, lên tiếng hỏi:
- Âu Dương Vô Thần, anh... ưm.....
Thế nhưng lời nói ngay lập tức bị nuốt lại vào trong, người đàn ông đột nhiên nhớn người tới và hôn lên môi cô, bằng một cách thức vô cùng mạnh mẽ.
Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng đưa tay lên đẩy người Âu Dương Vô Thần ra, nhưng sức cô không cách nào đẩy nổi thân thể anh ta dịch chuyển dù chỉ là 1 chút.
Quá sợ hãi, Âu Dương Thiên Thiên dùng hết sức chống cự, cô xoay mặt mình, dùng tay xô ngã Âu Dương Vô Thần.
"Chát" - Một cái tát mạnh vang lên thành công làm mặt của người đàn ông nghiêng qua một bên, trên đôi môi anh ta, hiện lên một màu hồng nhạt của màu son.
Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên che miệng mình, hét lên:
- Âu Dương Vô Thần, anh làm cái gì vậy?
Người đàn ông vẫn nghiêng mặt sang một bên, anh mím môi, cất giọng trầm trầm:
- Phản kháng, đúng chứ?
Câu hỏi bất ngờ mà kì lạ của anh làm Âu Dương Thiên Thiên khó hiểu, cô nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Cái gì?
Nét mặt Âu Dương Vô Thần cứng nhắc, ánh mắt anh gần như bị mái tóc che hết, không thể thấy rõ biểu hiện, nói:
- Đối với người mình thích, bản thân sẽ có cảm xúc muốn tiến gần tới người đó, thậm chí là cho đi toàn bộ những gì mà mình có. Nhưng... đối với người mình không thích, khi tiếp xúc một cách quá thân mật, sẽ gây ra phản ứng muốn chống cự.
Lời này vừa phát ra, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức xanh mặt, cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang quay mặt về phía mình, trong tâm như nhảy dựng lên.
- Ngay từ lần đầu tôi đã thấy, cô nói thích tôi, nhưng trong ánh mắt không hề chất chứa một chút cảm xúc nào của tình yêu. Thậm chí là với việc tôi vừa mới làm lúc nãy, nếu như cô thật sự thích, vậy thì.... tại sao lại phản kháng!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
71 chương
12 chương
50 chương
44 chương