Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 806
Âu Dương Thiên Thiên nhìn Trịnh Gia Dĩnh đứng bên cạnh mình, ngay lập tức sự khó chịu nổi lên, liền đứng dậy hỏi:
- Anh làm gì ở đây? Theo dõi Oa Oa sao?
Trịnh Gia Dĩnh từ lúc đến chỉ hướng mắt về phía Bạch Oa Oa, nghe những lời nồng nặc mùi súng đạn của Âu Dương Thiên Thiên mới nhìn sang cô, đáp:
- Âu Dương phu nhân nói lời khó nghe rồi, tôi chỉ tình cờ có mặt ở đây mà thôi. Nhưng nếu đã gặp có duyên Oa Oa, tôi cũng muốn đến chào hỏi.
Âu Dương Thiên Thiên cười mỉa, giọng thẳng thừng chế giễu:
- Chào hỏi? Chào hỏi cái gì chứ? Anh lấy thân phận gì đến để chào hỏi với cậu ấy? Bạn trai cũ sao? À không, nói bạn trai cũ thì đánh giá cao anh quá, nói tra nam thì đúng hơn nhỉ, anh Trịnh?
Trước những lời mỉa mai từ Âu Dương Thiên Thiên, người đàn ông rũ mắt không nói, vài giây sau, anh quay sang phía Bạch Oa Oa, hỏi:
- Anh có thể nói chuyện với em không? Một lần thôi.
Vừa nói, Trịnh Gia Dĩnh vừa tiến lên một bước, dường như muốn đến gần Bạch Oa Oa, nhận ra hành động này của anh ta, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức giơ tay ra ngăn lại, quát lớn:
- Đủ rồi, Oa Oa không có gì để nói với anh đâu. Anh Trịnh, tôi nhớ mình đã cảnh cáo anh rồi mà, đừng đến gần Bạch Oa Oa nữa, rốt cuộc anh còn muốn cố chấp không buông tha cho cậu ấy đến bao giờ đây? Các người đã chấm dứt rồi.
Trịnh Gia Dĩnh cắn răng, vẫn khăng khăng lên tiếng:
- Tôi không muốn làm gì tổn hại đến Oa Oa cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy mà thôi, chẳng lẽ bây giờ đến giao tiếp một tên khốn như tôi cũng không có tư cách sao?
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, gay gắt nói:
- Anh cũng biết mình là tên khốn sao? Vậy thì còn không...
Bạch Oa Oa ngồi trên ghế, chứng kiến màn tranh cãi qua lại giữa hai người, tay của cô vô thức siết chặt, cuối cùng đành lên tiếng:
- Thiên Thiên!
Âu Dương Thiên Thiên vốn đang phản đối gay gắt với Trịnh Gia Dĩnh, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi này, cô ngay lập tức ngừng lại. Liếc mắt nhìn về phía Bạch Oa Oa, chợt thấy cô ấy bình tĩnh nói:
- Thiên Thiên, mình ổn mà, cậu về phòng đi, hôm khác mình sẽ mời cậu đi ăn.
Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau chặt, cô mím môi, không đáp lại. Bạch Oa Oa cười mỉm nhìn cô, gật đầu như tỏ vẻ bản thân không sao, lúc này, Âu Dương Thiên Thiên mới chịu thu tay về. Cầm theo chiếc túi trên bàn, Âu Dương Thiên Thiên liếc một đường lạnh lẽo ngang qua người Trịnh Gia Dĩnh, rồi mới quay đầu rời đi.
Đến khi bóng hình cô khuất hẳn, Bạch Oa Oa mới nhìn sang người đàn ông vẫn đứng tại bàn cô nãy giờ, lạnh nhạt lên tiếng:
- Ngồi đi.
=================================
Âu Dương Thiên Thiên đi thang máy trở về tầng của mình, Kỳ Ân vừa thấy cô ngay lập tức chạy đến:
- Nhị tiểu thư, cô vừa đi đâu vậy?
Âu Dương Thiên Thiên dừng chân, nhìn người phụ nữ đáp:
- Đi gặp bạn thôi, cô ấy gửi quà cho tôi. - Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa giơ chiếc túi trong tay lên.
Kỳ Ân nhìn chiếc túi một lượt thì không thấy gì khả nghi, nhưng rồi một điều khác đập vào mắt, cô liền hỏi:
- Nhị tiểu thư, chiếc áo này là của ai vậy?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, thản nhiên đáp:
- Là của bạn tôi.
Dừng một chút, cô lên tiếng:
- À phải rồi Kỳ Ân, nãy giờ Vô Thần có tìm tôi không?
Người phụ nữ dán mắt vào chiếc áo khoác trên vai Âu Dương Thiên Thiên, theo bản năng lắc đầu trả lời:
- Không có, từ lúc cô đi đến giờ cậu chủ vẫn chưa ra khỏi phòng.
Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy liền gật đầu, nói:
- Vậy có lẽ anh ấy chưa tắm xong. Thôi tôi vào trong nhé!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nhấc chân bước đi, Kỳ Ân phía sau không kịp ngăn cản, chỉ có thể ú ớ nhìn theo, hét:
- Ấy, khoan đã, Nhị tiểu thư, cô...
"Sầm" - Tiếng đóng cửa cắt ngang hoàn toàn lời nói tiếp theo của Kỳ Ân, cô mở to mắt, thân thể đứng bất động một chỗ, tay vẫn còn giơ cao giữa không trung. Lúc này, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Nhị tiểu thư, cô đang mang áo khoác của đàn ông đấy? Cô có nhận ra không vậy? Còn dám vào phòng sao?
==================================
Ở nơi của Bạch Oa Oa, sau khi được sự cho phép của cô, Trịnh Gia Dĩnh liền ngồi vào chỗ trống. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Bạch Oa Oa vang lên, cô liếc mắt nhìn cái tên hiện trên màn hình, ngay lập tức vươn tay cầm lấy, đưa lên tai mình:
- Hi, Mr. Justin, do you have a call for me?
(Chào, Ông Justin, ngài gọi cho tôi có việc gì không?)
Từ đầu dây bên kia, nhanh chóng truyền đến giọng nói của một người đàn ông:
- Hi Jennie. Like this, when I signed the contract earlier, I left my shirt at the table. Now I returned home and found that I had left it at a restaurant. I called the receptionist, and they told me you took it, didn"t you?
( Chào Jennie. Là thế này, lúc nãy khi tôi ký hợp đồng, tôi đã để áo ở bàn. Bây giờ tôi trở về nhà và thấy rằng tôi đã quên nó ở nhà hàng. Tôi gọi cho nhân viên tiếp tân, và họ nói với tôi rằng bạn đã lấy nó, phải không?)
Bạch Oa Oa nở một nụ cười tiêu chuẩn, chậm rãi đáp:
- Yes, I did have that shirt. But I think I"ll send it to you later, because it"s too late now, okay?
(Vâng, tôi đã cầm chiếc áo đó. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ gửi nó lại cho ngài sau, vì bây giờ đã quá muộn rồi, có được không?)
Người đàn ông tỏ ra rất thoải mái, vui vẻ nhận lời của Bạch Oa Oa:
- Okay, bother you. Goodbye and good night, Jennie.
(Được thôi, làm phiền cô rồi. Tạm biệt và chúc cô ngủ ngon, Jennie.)
Bạch Oa Oa mím môi, lịch sự trả lời:
- Good night, Mr Justin.
(Chúc ngủ ngon, ngài Justin.)
Dứt lời, Bạch Oa Oa không nhanh không chậm tắt máy, cô đặt điện thoại xuống bàn, rồi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Đối diện với ánh mắt của cô gái, Trịnh Gia Dĩnh đột nhiên không nói nên lời, cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau.
Vài giây trôi qua, không khí dường như bị bao trùm bởi sự im lặng ngượng ngùng, lúc này, người phục vụ đứng bên cạnh mới bối rối lên tiếng, phá tan không gian tĩnh mịch:
- Excuse me, would you like a drink?
(Xin lỗi, quý khách có muốn gọi thức uống không?)
Sự chú ý bây giờ đã dồn vào người nhân viên đứng bên cạnh Bạch Oa Oa, Trịnh Gia Dĩnh ngập ngừng nhìn sang cô ta, thế nhưng chưa kịp nói gì thì Bạch Oa Oa đã quay đầu qua, lên tiếng:
- Sorry, bother me two cups of hot, unsweetened black coffee. Thank you.
(Xin lỗi, làm phiền cho tôi hai ly cà phê đen nóng, không đường. Cảm ơn.)
Người nhân viên nghe thấy, ngay lập tức cúi đầu đáp rồi rời đi.
Bạch Oa Oa nói xong, lại quay sang nhìn Trịnh Gia Dĩnh, lần này, cô lên tiếng trước:
- Anh bảo có chuyện muốn nói với tôi mà? Sao lại im lặng?
Người đàn ông mím môi, ánh mắt không nhìn thẳng Bạch Oa Oa, vài giây sau, anh ta mới chậm rãi mở miệng:
- Em... từ khi nào đã uống cà phê đen vậy? Anh nhớ lần đầu gặp, em nói không thích uống cà phê.
Những lời của Trịnh Gia Dĩnh lọt vào tai của Bạch Oa Oa, khiến trái tim cô vô thức đập mạnh. Khẽ siết tay, cô chậm rãi đáp:
- Bắt đầu từ khi nào thì tôi không còn nhớ nữa, nhưng có lẽ là từ lúc anh nói anh thích uống cà phê đen, tôi cũng đã đổi sang uống nó rồi.
Đúng vậy, đến bản thân Bạch Oa Oa thật sự cũng không nhận ra mình uống cà phê đen từ lúc nào nữa, nhưng cô lại có thể nhớ rõ, câu nói vu vơ của người đàn ông năm xưa, từng nói... thích cà phê đen.
Khi đó, có một cô gái nhỏ, tuổi chưa tròn 15 nhưng ngày nào cũng đến quán cà phê, gọi một tách cà phê đen và tập uống thử. Cà phê nóng, không đường và đắng ngắt, nhưng cô gái vẫn cố làm quen với nó, cho đến một ngày thực sự đã uống được thì cũng là lúc nó trở thành một thói quen trong cuộc sống luôn rồi. Mỗi lúc thức đêm làm việc, thay vì uống trà, cô sẽ lựa chọn ly cà phê đen nóng, vừa nhâm nhi vừa viết dự án, thời gian cứ theo đó mà trôi xa đến tận bảy năm sau...
====Tháng năm ấy, từng có cô gái chỉ vì một người nói thích màu xanh mà đem lòng yêu luôn cả bầu trời.==========
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
8 chương
23 chương
33 chương
69 chương
10 chương
11 chương
330 chương
9 chương