Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 272
Cả đám người chạy vào trong hang động, khi mưa vừa trút xuống, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Stefan cầm điện thoại đi ra, lên tiếng:
- Xin lỗi, cái hang này khá sâu, nên kiểm tra hơi lâu một chút. Có ai bị ướt hay không?
Andrew lắc đầu, nhìn anh đáp:
- Không có, cậu gọi cũng kịp lúc lắm, chậm một chút nữa thôi chúng tôi sẽ ướt hết thật rồi.
Âu Dương Vô Thần đảo mắt 1 lượt, anh cẩn thận thả Âu Dương Thiên Thiên xuống, để cô dựa vào tay mình, rồi quay sang Stefan, hỏi:
- Có phát hiện gì không?
Stefan cầm chiếc điện thoại, chiếu lên từng góc của hang động, lắc đầu đáp:
- Không có gì đặc biệt hết, ngoài việc chiếc hang này khá rộng và sâu thì hầu như mọi thứ đều ổn.
- À phải, hình như ở đây từng có người đến rồi, tôi tìm thấy một ít củi khô để ở trong góc đó, và một đám tro ở ngay đằng sau. Có lẽ trước chúng ta cũng từng có người phát hiện ra cái hang này và sử dụng nó rồi.
Andrew nghe thấy, nhướn mày nói:
- Thật sao? Như vậy thì tốt quá, đốt lửa lên đi. Ánh sáng điện thoại cậu yếu quá, tôi không nhìn rõ được gì cả.
Vừa nói, Andrew vừa tiến lên phía trước, như muốn tìm củi, thế nhưng, Âu Dương Vô Thần lập tức ngăn hành động của anh lại, lên tiếng:
- Khoan đã, ở đây chỉ có một ít như vậy, để dùng cho buổi tối đi, tạm thời chúng ta cứ sử dụng đèn pin điện thoại trước đã.
Stefan nghe xong, gật đầu đồng tình:
- Đúng vậy, tạm thời chúng ta không thể ra ngoài, vì vậy sẽ không kiếm được củi khô đâu. Hơn nữa.. tôi không thấy cơn mưa này sẽ có dấu hiệu ngừng lại.
Dứt lời, tất cả cùng hướng mắt ra phía ngoài cửa hang, nơi mà cơn mưa trắng xóa đang lấp đầy cả một vùng trời...
- ------------...------------...-------------
Tại Bắc Kinh, khu nhà Âu Dương gia,
Âu Dương Chấn Đông ngồi trong phòng, trên tai đang nghe một chiếc điện thoại, nói với giọng giận dữ:
- Tóm lại tôi không biết các anh làm cách nào, bằng mọi giá phải tìm được con gái về cho tôi, tôi đã không liên lạc được với nó 2 ngày nay rồi. Từ sau buổi tiệc nó hoàn toàn mất tăm. Rốt cuộc các anh làm việc cái kiểu gì thế hả?
Vừa nói xong, ông cúp máy, ném nó xuống bàn một cách mạnh bạo, dường như tâm trạng rất tệ hại.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Bạc Tuyết Cơ mang một khay trà vào, nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương Chấn Đông, bà nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, lên tiếng:
- Có lẽ ở nước ngoài chơi vui quá nên Thiên Thiên quên gọi điện về cho ông thôi, đừng lo lắng nữa.
Âu Dương Chấn Đông tựa người ra sau ghế, ông nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Tôi rất hiểu Thiên Thiên, nó đi đâu dù muộn cũng sẽ báo về cho tôi biết, nhưng đây đã là 2 ngày rồi, điện thoại cũng không liên lạc được, điều này khiến tôi không an tâm.
Bạc Tuyết Cơ rũ mắt, bà đưa ly trà tới trước mặt Âu Dương Chấn Đông, đáp:
- Sao cũng được. Trà này tôi mới pha, ông nên dùng nó lúc còn nóng.
Âu Dương Chấn Đông nhìn ly trà, không biểu hiện mấy thích thú, chỉ lạnh nhạt gật đầu, trả lời:
- Được rồi, cứ để đó, bà về phòng đi, tôi còn công việc, phải lên thư phòng giải quyết!
Bạc Tuyết Cơ nghe đến đây, biết chắc câu tiếp theo là gì, bà ta nở một nụ cười nhẹ, chợt lên tiếng:
- 2 năm rồi, lúc nào ông cũng dùng lí do này để trốn tránh việc ngủ chung một phòng với tôi. Bây giờ... vẫn chưa dừng lại được sao?
Dừng một chút, bà ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nói với giọng nghẹn ngào:
- Rốt cuộc thì... đến bao giờ ông mới hết lạnh nhạt với tôi đây?
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương