Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 271
Âu Dương Thiên Thiên và Andrew bị mắng, nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa. Dù vậy, cả hai vẫn có chút không phục lườm nhau.
Âu Dương Vô Thần đứng im lặng hướng ánh mắt vào phía bên trong hang động, ánh đèn của Stefan dường như không đủ sáng, hơn nữa còn bị hạn chế bởi không gian, nên lúc thì thấy lúc thì không.
Âu Dương Thiên Thiên đứng đợi tầm 2 phút, cô đung đưa chân, chợt thấy trên tay mình có nước rớt xuống.
Ngước mặt lên nhìn trời, cô nhíu mày nghĩ. Ủa, chưa mưa mà, nước ở đâu rơi xuống vậy?
Lắc lư người qua lại, Âu Dương Thiên Thiên tìm thêm nửa ngày trời cũng không biết nguyên nhân có nước rơi xuống tay mình là do đâu, cô chớp chớp mắt, đưa tay gãi đầu.
Đúng lúc này, bàn tay của Âu Dương Vô Thần đánh vào chân cô, lên tiếng:
- Ngồi im chút đi!
Âu Dương Thiên Thiên không ngọ nguậy nữa, cô cúi đầu nhìn anh, thắc mắc hỏi:
- Âu Dương Vô Thần, hình như mới có nước nhỏ xuống tay tôi, có phải là mưa rồi không?
Người đàn ông không để ý đến chuyện nhàm chán của cô, chỉ đáp qua loa:
- Ừm.. chắc sắp mưa rồi.
Nói xong, anh lại nhìn tiếp vào bên trong hang động, chờ đợi bóng hình của Stefan.
Âu Dương Thiên Thiên mặc dù đã nghe lời anh nói, nhưng vẫn không hiểu tại sao nước lại rơi xuống tay mình. Rõ ràng mây vẫn còn đang kéo tới chưa hết, chẳng lẽ mưa đến sớm hơn dự kiến à?
Cô quay đầu nhìn xung quanh, và rồi, anh mắt chợt dừng lại ngay bên trán người đàn ông.
Âu Dương Thiên Thiên nhướn đầu nhìn lên, bây giờ cô mới phát hiện, thì ra... nước rơi trúng tay mình là do mồ hôi trên trán của Âu Dương Vô Thần chảy xuống.
Ừm... cõng cô đi một quãng đường dài như vậy, có lẽ là mệt lắm. Đổ nhiều mồ hôi như vậy!
Nghĩ nghĩ, vài giây sau, Âu Dương Thiên Thiên liền đưa tay lên dùng khăn trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng lau đi vết mồ hôi trên trán của Âu Dương Vô Thần.
Andrew đứng bên cạnh: "...."
Chọc mù mắt chó tôi đi, phát cẩu lương a~
Tim của FA đau quá, hự hự!
Đợi thêm một lúc nữa, mây đen kéo đến kín hết cả bầu trời, bắt đầu nổi lên sấm chớp đùng đùng.
Andrew nuốt một ngụm nước bọt, lo lắng hỏi:
- Vô Thần, hay là chúng ta cứ vào trong trú tạm đi, tôi thấy.... trời thật sự sắp mưa lớn rồi đấy! Vài giây nữa thôi là chúng ta sẽ ướt như chuột lột.
Âu Dương Thiên Thiên chề môi nhìn sang, cô đến sợ cái gan bé tí như con chuột mới sinh của anh ta, đưa chân lên muốn đá vào người của Andrew. Nhưng nghĩ lại chân mình mới lúc nãy đá bị đau, liền giơ một tay lên cốc vào đầu anh ta, nói:
- Im lặng đợi đi, đừng có đòi hỏi!
Cô đánh xong, lại phát hiện tay mình bị đau tiếp, nhăn mặt nhìn cái đầu của Andrew, đột nhiên hét:
- Đầu anh làm gì mà cứng như đá vậy!
Andrew bị đánh oan: "..."
Má nó, anh phải đánh con nhỏ này thôi! Tức quá!!!!
Âu Dương Vô Thần nhắm mắt, đến mệt với hai đứa trẻ bên cạnh, một lần nữa quát:
- Cả hai người mà nói câu nào nữa, tôi liền vứt hết xuống núi!
Vừa dứt lời, bên trong hang động liền vang lên tiếng nói:
- An toàn, có thể vào!
Ngay lập tức, cả Andrew và Âu Dương Vô Thần nghe thấy, liền nhanh chân chạy vào trong, vừa vào đến hang động, thì nước mưa từ trên trời trút xuống ào ạt....
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương