Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 199
Ngày hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên đã ra ngân hàng và quét hết thẻ của Đường Gia Ân, hầu hết tất cả đều không còn tiền, chỉ có 1 số cổ phần nhỏ nằm rải rác ở một vài nơi. Cô đã lợi dụng việc liên kết cổ phần với ngân hàng lúc trước của Đường gia, thành công gom được hết cổ phần về lại.
Hai ngày sau, Âu Dương Thiên Thiên nhận được tin Đường Gia Ân bị phạt ngồi tù 3 năm vì dùng chất cấm trái phép, không ngoài dự đoán, cô mang theo sổ đỏ ra cục Dân Chính, trực tiếp đổi tên chủ hộ thành tên mình. Với lí do hết sức hợp lí, chủ hộ hiện tại đã ngồi tù và không có khả năng lo vấn đề tài chính.
Căn biệt thự của Đường gia cuối cùng cũng đứng tên của Âu Dương Thiên Thiên, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, cô chính thức sở hữu số cổ phần còn lại có trong ngân hàng, với lí do tương tự như trên.
Âu Dương Thiên Thiên cũng dành một chút thời gian đến nói chuyện với Đường Gia Huỳnh, sắp xếp lại mọi thứ cho cậu ta, đồng thời, kể rõ nguyên nhân của Đường Gia Ân.
Cô cảm thấy nên thẳng thắn nói, vì dù sao thằng bé cũng đã biết mẹ mình vốn không tốt lành rồi, có nhiều hơn một chút cũng là như thế thôi.
Cô để Đường Gia Huỳnh tiếp tục ở lại Đường gia, thậm chí còn chấp nhận chi tiêu để thằng bé được đi học.
Thế nhưng, điều làm cô đau đầu... chính là vẫn không kiếm được tiền!
Đúng, vẫn không kiếm được tiền! Nghe muốn nổi máu điên lên luôn.
Cô giữ nhà lại, cũng giữ cổ phần lại, giữ luôn đất lại, rốt cuộc không bán cái gì hết thì làm thế nào ra tiền chứ?
Còn đống cổ phần trong ngân hàng nữa, cô cũng chỉ gom về được 5% cổ phần, nhưng mà cũng chất đống để đó, thật sự không biết làm gì luôn!
Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên bàn, vò vò tóc mình, mệt mỏi suy nghĩ.
Tại sao cuộc đời cô cứ dính đến tiền là như vịt mắc đẻ thế này? Rặn mấy cũng rặn không nổi ra tiền.
Ước gì bây giờ từ trên trời rơi xuống cho cô một cục tiền nhỉ, để cô trả hết số nợ trong ngân hàng đã, rồi tính tiếp cũng được.
Chứ thế này mãi cô có nước ra đường ăn xin mất!
Cứ như vậy, Âu Dương Thiên Thiên ngủ gật lúc nào không hay. Trong mơ, cô đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông ở phía xa, bóng lưng anh cao và rộng lớn, trông rất quen thuộc.
Rồi người đó từ từ quay lại, ánh mắt đen láy sắc bén chiếu thẳng về phía cô, gọi:
- Âu Dương Thiên Thiên!
Đúng lúc này, thân thể giật mình tỉnh giấc, cô theo bản năng thốt lên:
- Âu Dương Vô Thần!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương