Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 198
Đường Gia Ân nghe những lời mà cảnh sát nói, theo bản năng lắc đầu chối:
- Không có, tôi không hề chơi thuốc, các người bắt lầm người rồi. Tôi không có!
Âu Dương Thiên Thiên đứng đối diện, cô nhìn nhân viên cảnh sát đứng trước mặt, bình tĩnh chỉ về hướng bên cạnh, lên tiếng:
- Lúc tôi tới đây thì thấy bà ta đang hít một tờ giấy có chứa một loại bột trắng kì lạ ở đằng kia, nghi ngờ là thuốc cấm nên tôi báo cảnh sát. Nếu như các anh muốn, có thể lấy thứ đó về kiểm tra, đồng thời xét nghiệm máu trong người bà ta.
Người cảnh sát nghe thấy, ngay lập tức tiến lên, cầm lấy loại bột trắng đó nhìn một hồi, sau đó quyết định cầm theo, tiến về phía nhân viên cảnh sát đang giữ người Đường Gia Ân, nói:
- Hình như là ma túy.
Dứt lời, người đàn ông liền lấy còng số 8 ra, ấn vào trong tay Đường Gia Ân, rồi ra lệnh:
- Mau giải cô ta đi!
Người phụ nữ nhìn còng sắt lạnh lẽo bám vào tay mình, trợn mắt hét:
- Không phải, không phải là như vậy.... không phải đâu. Các người không dược tin lời cô ta, cô ta nói dối!
Bị ép rời đi, Đường Gia Ân ra sức phản kháng, bà ta hướng mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, lớn tiếng quát:
- Âu Dương Thiên Thiên, mày điên rồi, tao là dì ruột của mày, mày dám làm như vậy với tao, mày điên rồi!
- Âu Dương Thiên Thiên!
- Âu Dương Thiên Thiên!!!
Bóng người dần khuất xa, chỉ còn tiếng la hét vang vọng trong không trung, Âu Dương Thiên Thiên vẫn đứng lặng người, cho đến khi chiếc xe hú còi hoàn toàn biến mất, cô mới lên tiếng:
- Bà không xứng đáng làm dì của Âu Dương Thiên Thiên!
Khi mọi chuyện xong xuôi, người hầu lên phòng tìm cô, thế nhưng, khi đi vào lại nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên đang lục lọi khắp nơi trong căn phòng của Đường Gia Ân.
Cô dường như lục tung cả căn phòng lên, tìm kiếm hết mọi ngóc ngách có trong tầm mắt, cho đến khi tìm được sổ đỏ và những tấm thẻ ngân hàng, mới chịu dừng lại.
Đi xuống dưới lầu, Âu Dương Thiên Thiên chợt thấy Đường Gia Huỳnh đang đứng trước cửa, ngước ánh nhìn xa xắm ra phía ngoài. Dường như là nhìn theo hướng chiếc xe cảnh sát vừa rời đi,
Âu Dương Thiên Thiên xoay người lại nhìn nữ hầu phía sau mình, lên tiếng căn dặn:
- Chăm sóc nó cho thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì, ngày mai tôi sẽ quay lại!
Người hầu nghe thấy, ngay lập tức cúi đầu, đáp:
- Dạ, đại tiểu thư!
Dứt lời, cô quay đầu nhìn Đường Gia Huỳnh, lạnh nhạt nói tiếp:
- Nếu như nó hỏi chuyện của Đường Gia Ân, cứ nói thật ra, không việc gì phải giấu diếm. Nói rằng.... bà ta sẽ không trở về nữa!
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
90 chương
66 chương
11 chương
116 chương