Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 138
Âu Dương Vô Thần bình thản cho một tay vào trong túi quần, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ai nói cậu là tôi muốn xóa hết đoạn clip đó? Chỉ cần cắt phần có mặt người phụ nữ áo đen và tôi là được. Còn lại, cứ giữ nguyên.
Người đàn ông bên kia nghe thấy, có chút ngập ngừng trả lời:
- Nhưng mà.... boss, nếu như vậy chúng ta cần phải đăng nhập vào trang chính chủ của nhà mạng chung thì mới điều khiển được toàn bộ hệ thống xã hội.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, vẫn bình tĩnh nói:
- Lữ Uyển Thành, tôi cảm thấy đám hacker cậu nuôi dạo này rảnh rỗi đấy, sao không thử đem về cho bọn họ chơi một chút?
Người đầu dây bên kia: "...."
Boss à, đám hacker mà anh nói một giờ tôi phải trả họ mấy chục triệu đô la Mỹ đấy.
Tôi nuôi người ta cũng không phải để làm việc này!!!
Lữ Uyển Thành chậc lưỡi, bất đắc dĩ lên tiếng:
- Boss à, ngài cũng không thể tùy tiện điều động hacker được, chi số tiền lớn như vậy để làm chuyện này, có phải là.... quá “đầu tư” rồi hay không?
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh chớp mắt nhìn bầu trời đêm phía trước, lặng lẽ đáp:
- Cứ cho tiến hành đi, thứ mà tôi không thiếu nhất, chính là tiền!
Dừng một chút, anh lại nói tiếp:
- Nói tóm lại, ngày mai tôi không muốn thấy bất cứ tiêu đề nào liên quan đến người phụ nữ bí ẩn áo đen hoặc là tôi nữa, nếu không.... cậu tự gánh lấy hậu quả!
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần liền cúp máy, không cho Lữ Uyển Thành bên kia đường dây có cơ hội đáp trả câu nào.
Sau khi tắt điện thoại, anh đứng im tại chỗ thêm một đoạn nữa, ánh nhìn đưa dần ra phía bóng tối, có chút xa xăm.
Lúc nãy, dường như trong một thoáng, anh đã thực sự... có ý nghĩ muốn xâm nhập vào cuộc sống của Âu Dương Thiên Thiên, dù chỉ là một chút ít... cũng muốn hiểu được cô gái đó....
Điều kì lạ này, là lần đầu tiên anh cảm nhận được!
- ---------------...-----------------...-----
Âu Dương Vô Thần đứng đó khoảng 10" thì đi vào, khi anh tới gần bàn ăn, phát hiện Âu Dương Thiên Thiên đã không còn ở đó nữa.
Kỳ Ân nhìn Âu Dương Vô Thần, lễ phép lên tiếng:
- Nhị tiểu thư dùng bữa xong đã lên phòng rồi, cậu chủ, ngài có muốn tiếp tục không?
Người đàn ông nhíu mày, anh lắc đầu, trả lời:
- Không cần, mang cho tôi một ly cafe!
Dứt lời, anh xoay người đi lên trên lầu. Trên bàn, phần ăn của Âu Dương Thiên Thiên đã sạch hết, nhưng phần ăn của Âu Dương Vô Thần lại hầu như còn đầy.
Cá, mực, tôm, bào ngư,..... bao nhiêu hải sản tươi ngon cũng không thể kéo khẩu vị của anh ấy quay về!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
71 chương
12 chương
50 chương
44 chương