Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 106
Âu Dương Thiên Thiên đứng thêm một lúc nữa thì rời đi, cô lên xe taxi và về thẳng Âu Dương gia, không nán lại giây phút nào.
Vừa bước vào đại sảnh nhà Âu Dương, cô đã thấy Âu Dương Chấn Đông ngồi trên ghế, bên cạnh còn có Bạc Tuyết Cơ.
Cởi mắt kính ra và bỏ vào trong túi, Âu Dương Thiên Thiên bình tĩnh đi vào trong, đến trước mặt Âu Dương Chấn Đông, cô hơi cúi đầu, lên tiếng:
- Thưa ba.
Nói xong, cô mới nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, lạnh nhạt chào hỏi:
- Bạc phu nhân!
Bạc Tuyết Cơ nghe thấy nhưng không tỏ ra thái độ gì, vẫn ngồi im bên cạnh người đàn ông của mình.
Âu Dương Chấn Đông liếc mắt, ông nhướn mày, nói:
- Con ngồi xuống đi!
Được sự cho phép của ông, Âu Dương Thiên Thiên bình thản ngồi xuống ghế. Sau khi cô đã an tọa, Âu Dương Chấn Đông mới hỏi:
- Vô Thần không về cùng với con sao?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, đáp:
- Không, anh hai còn có việc cần ở lại giải quyết nên con về một mình.
Nghe xong, Âu Dương Chấn Đông gật đầu, hỏi tiếp:
- Show diễn ở Thượng Hải, ba đã xem rồi, ý tưởng rất tốt, ba nghe nói con đã làm tất cả.
- Dạ phải, anh hai có xem qua đề án mà con làm ra, cảm thấy nó khá ổn, nên đã để con tiến hành tổ chức. - Âu Dương Thiên Thiên thành thật trả lời.
Cô biết tin tức được phát lên, ba cô sớm muộn cũng biết thôi. Về tới đây rồi, cũng không thể trốn tránh điều hiển nhiên này được. Bao gồm, cả chuyện đó...
Âu Dương Chấn Đông nhìn một lúc, quyết định lên tiếng:
- Ba muốn nghe con giải thích về màn trình diễn của Vedette, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
"..."
Biết ngay mà! Thế nào cũng thắc mắc chuyện đó. Cô lại muốn chui lỗ nữa rồi!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, bình tĩnh đáp:
- Thật ra cũng không có chuyện gì cả. Hôm đó bộ đôi Vedette mà công ty chuẩn bị đã bỏ đi khi show thời trang đang diễn ra, vì quá khẩn cấp, con và anh hai đã lên sân khấu để thay thế.
Dừng một chút, cô liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt của ba mình, nói tiếp:
- Nụ hôn đó... là nằm trong kịch bản mà thôi, ba đừng quá lo lắng. Cả con và anh hai đều chỉ làm vì công việc, chứ tuyệt đối không có gì khác.
Âu Dương Chấn Đông nghe xong, ông trầm ngâm tầm vài giây, ánh mắt hiện lên nghi ngờ rất rõ ràng, nhíu mày hỏi lại:
- Thật không?
Câu nghi vấn này làm Âu Dương Thiên Thiên bật cười, đáp:
- Ba đang lo lắng chuyện gì vậy? Con đã nói không có gì khác mà.....
Kéo dài âm tiết ra một chút, cô liếc khóe mắt nhìn Bạc Tuyết Cơ, đột nhiên nói tiếp:
- Nhưng nếu như thật sự có gì đó, thì cũng đâu có sao, đúng không ạ? Con với anh hai cũng không phải cùng huyết thống ruột thịt!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
71 chương
12 chương
50 chương
44 chương