Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 102
Người đàn ông nghe thấy, liền đáp:
- Vậy sao? Thế thì... trước tiên chưa cần chuyển về đâu, có một người quen của nạn nhân muốn đến lấy lại một trong số những di vật đó.
Nam nhân viên nghe vậy, quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên vài giây rồi trả lời:
- Được thôi.
Dứt lời, anh lách qua người pháp y rồi đi ra ngoài. Người đàn ông tiếp tục dẫn Âu Dương Thiên Thiên đi thẳng tới 1 chiếc tủ kính, anh lần mò đến cái tên "Đàm Gia Hi" rồi mở cửa tủ ra và lấy những di vật có trong đó.
Đặt lên một cái bàn sắt, người đàn ông bày hết đồ vật ra, sau khi nhìn qua 1 lượt, anh lắc đầu nói:
- Hình như thứ cô cần tìm không có ở đây rồi. Không có chiếc USB nào cả.
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn qua, cô chậm rãi vươn tay lên, chạm vào chiếc ví da nhăn nhúm, đáp:
- Không.... ở đây chính xác có thứ mà tôi cần tìm!
Dứt lời, cô mở nắp chiếc ví ra, trong một ngăn nhỏ đã khóa, cô kéo một đường, ngay lập tức, xuất hiện chiếc USB màu bạc.
Người đàn ông đứng bên cạnh ngạc nhiên mở to mắt, ngay lập tức thốt lên:
- Cô giỏi thật, làm sao cô biết chiếc USB ở trong này vậy?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, bình tĩnh đáp:
- Thói quen của Gia Hi... là để vật quan trọng trong ngăn kéo này.
Người đàn ông nghe xong, gật đầu xem như đã hiểu, nhưng rồi lại thắc mắc lên tiếng:
- Nhưng mà, đi trượt tuyết cũng phải đem theo sao? Như vậy thật dễ đánh mất lắm!
Nghe câu hỏi của anh, Âu Dương Thiên Thiên không nói gì. Tay cô hơi dùng sức một chút, nắm thật chặt nó trong tay.
Không phải là muốn mang theo, mà là cô bắt buộc phải mang theo. Nếu như không phải do cô nhìn thấy những thứ trong cái USB này, cô cũng sẽ không chết oan như vậy.
Nhưng cũng may mắn thay, lúc đó cô nhanh trí giấu chiếc USB vào túi, nếu không... bây giờ đã không có cái gì để làm rồi!
À suýt chút nữa thì quên....
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, cô điều chỉnh thế đứng của mình, hơi nới lỏng mấy ngón tay, ngay lập tức, chiếc USB trong tay cô rơi xuống đất, đụng trúng vào bàn chân rồi văng sâu vào chiếc bàn sắt.
Âu Dương Thiên Thiên "a" lên một tiếng, cúi đầu xuống muốn nhặt nó lên. Thế nhưng, người đàn ông bên cạnh liền ngăn lại, nói:
- Để tôi!
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, vuốt tóc đáp:
- Cảm ơn!
Khoảnh khắc người pháp y cúi gập người 90 độ để lấy chiếc USB, Âu Dương Thiên Thiên liền rút trong túi áo của mình ra một chiếc khăn nhỏ, chứa một vật màu trắng trong suốt, rồi nhanh tay nhét nó vào trong huy hiệu Channel của chiếc ví nằm trên bàn.
Thao tác nhanh như chớp và cực gọn gàng, sau khi cô giấu chiếc khăn tay vào lại túi mình, thì người đàn ông cũng đã lấy được USB đứng lên.
Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, cầm lấy nó rồi nói:
- Cảm ơn anh.
Vừa nói, cô vừa bỏ chiếc USB vào túi xách của mình, rồi lên tiếng chào:
- Tôi đã lấy được đồ rồi, vậy tôi xin phép đi trước. Anh cứ làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi đâu.
Người đàn ông nghe cô nói thế, gật đầu đáp:
- Được!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên quay đầu đi về phía cửa, nắm lấy chốt rồi mở nó ra. Chợt dừng lại, cô quay đầu nhìn thêm một lần nữa, miệng hơi nhếch lên:
- Chồng à, mong rằng món quà cuối cùng này... sẽ khiến anh hài lòng!
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
71 chương
12 chương
50 chương
44 chương