Nghe câu trả lời của Âu Dương Thiên Thiên, Kỳ Ân nhíu mày càng sâu, có chút phức tạp. Cô ấy hình như tâm trạng không tốt, có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng mà chuyện gì mới được chứ? Lúc nãy thấy vẫn còn vui vẻ lắm mà! Hơn nữa, cô nghe được có chút giọng mũi pha trong lời nói của cô ấy. Âu Dương Thiên Thiên khóc sao? Vừa nghĩ, Kỳ Ân vừa nhướn người lên, nhìn thử vào màn hình ti vi, lúc này, trên đó vẫn chiếu tin tức thường ngày mà thôi. Chuyện gì vậy? Tại sao Âu Dương Thiên Thiên đột ngột thay đổi tâm trạng thế này? Hay là vì cô ấy vẫn còn để bụng những câu nói chọc ghẹo lúc nãy của đám người hầu mà xúc động? Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Kỳ Ân liền lắc đầu loại bỏ, Không phải, Âu Dương Thiên Thiên có tính cách rất lạc quan, cô ấy có lẽ sẽ không vì mấy chuyện nhạt nhẽo thế mà buồn đâu! Kỳ Ân mím môi, cô nhìn phía sau lưng của Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng hỏi: - Vậy, tiểu thư... còn cậu chủ thì sao? Có cần tôi báo cho ngài ấy một tiếng không? Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô rũ mắt, nhìn lòng bàn tay mình, sau vài giây mới đáp: - Không cần, cô cứ làm theo lời tôi nói là được. Chuyến bay này, tôi sẽ đi một mình. Hơn nữa,.... có lẽ anh ấy không muốn về cùng tôi đâu! Kỳ Ân nghe xong, cô cắn môi, nhận thấy tình hình bây giờ không tốt, cô không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu đồng ý, rồi lui dần người về sau rời đi. Âu Dương Thiên Thiên đứng nhìn bàn tay thêm mấy giây nữa, ánh mắt cô cũng biến đổi trong khoảng thời gian đó. Nhưng cuối cùng, cô nắm chặt nó lại, ngước mặt nhìn lên. Đôi con ngươi trong suốt nhưng vô hồn một cách đáng sợ. Âu Dương Thiên Thiên nhìn thẳng, từ người cô tỏa ra khí tức lạnh lẽo như ở băng cực, khiến không khí xung quanh dường như giảm đi mấy độ. Âu Dương Thiên Thiên nắm chặt tay, móng trên những ngón tay của cô đâm sâu vào làn da, đỏ lên từng tế bào rõ ràng. Thậm chí, gân xanh cũng nổi lên đầy rẫy. Tống Dật Nhiên, anh đã biến cái chết của tôi trở thành 1 thứ đáng thương như vậy, người ngoài nhìn vào chỉ biết xuýt xoa tội nghiệp, vậy thì.... mong rằng khi anh nhận được kết cục của mình, cũng có thể tỏ ra nỗi buồn giả tạo y hệt như vậy. Tôi đã từng nghĩ là do bản thân mình ngu ngốc mới lấy phải một người như anh, là do tôi tự chuốc tai họa vào mình, nên tôi sẽ tha thứ cho hành động gián tiếp giết người đó. Nhưng mà... bây giờ tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi không muốn ngồi im để chờ đợi báo ứng đến với anh, mà... chính tay tôi sẽ tạo ra nó. Tôi muốn, bắt đầu từ bây giờ, mỗi đêm khi anh nằm ngủ đều phải mơ thấy cái chết của tôi như một cơn ác mộng kéo dài không hồi kết. Để rồi mỗi khi anh sợ hãi và ăn năn gọi tên tôi, anh sẽ biết, điều đến với anh... là do chính những nghiệp chướng một tay anh tạo ra. Đàm Gia Hi tôi dù có chết rồi, cũng sẽ có cách khiến anh không thể nào yên ổn! - Chồng à, em.... tuyệt đối sẽ không để anh có thể sống tốt!