Trọng sinh đích nữ không ngoan

Chương 99 : Về Nhữ Dương (3)

Lời tuy như thế, nhưng đến lúc đó, đứa bé sinh ra, vừa không phải con đầu, lại là thứ xuất, sợ là không giúp đỡ được gì cho Tào gia. Chuyện như vậy, Du Tiểu Vãn chỉ có thể ngồi nghe bên cạnh. Tào lão thái thái trò chuyện một hồi, không khỏi ho khan vài tiếng. Du Tiểu Vãn vội phủ tay lên lưng bà, khẽ vuốt nhẹ, tay kia không dấu vết nắm lấy cổ tay lão thái thái, lén lút bắt mạch. Nàng thân thiết hỏi: "Lão thái thái làm sao vậy?" Lão thái thái cười cười nói: "Không có gì, chỉ là thời tiết vào thu, đàm nhiều, thường hay ho một chút. Người già rồi, đều như vậy cả." Du Tiểu Vãn cẩn thận bắt mạch, xác định chỉ là ho khan bình thường, thế này mới yên lòng, không quên dặn dò vài cách dưỡng sinh. Lão thái thái cười ôm lấy nàng, cảm thán nói: "Rốt cuộc là cháu gái tri kỷ, mấy cháu trai đâu có bằng......" Nói xong, thanh âm có chút nghẹn ngào, vội ngừng câu chuyện. Đây là nói Tào Trung Duệ. Hắn cảm thấy là lão thái thái ép hắn cưới Hà Ngữ Phương nên trong lòng bất mãn. Hơn nửa năm nay, mỗi ngày hắn đến thỉnh an chỉ là đến cho có mặt, lão thái thái hỏi cái gì đáp cái đó, một câu cũng không nói thêm, không còn thân thiết tới lui như trước. Du Tiểu Vãn không tiện nói tiếp đề tài này, liền nói lảng sang chuyện khác: "Yến Nhi biểu tỷ hôm nay tặng cho con một bức tranh thêu, coi thấy rất là đẹp mắt, nên cũng muốn thêu một bức cho lão thái thái, đang định suy nghĩ nên chọn kiểu nào. Lão thái thái cùng chọn với con đi?" Lão thái thái nhất thời liền vui vẻ, Du Tiểu Vãn vội bảo Sơ Vân đem mấy bức họa của mình đến cho lão thái thái chọn. Nếu hỏi, sở thích của nàng là gì, kỳ thật chính là vẽ tranh. Tuy rằng nàng không được danh gia chỉ dẫn, bản lĩnh không đủ, nhưng được ở chỗ thập phần có linh tính. Những bức tranh vẽ cho lão thái thái đều là những bức mà các lão nhân gia thường thích, như tiên hạc, thanh tùng, các loại đại biểu trường thọ. Lão thái thái cẩn thận lật xem từng bước, cuối cùng chọn bức tiên hạc, cười hỏi: "Bức tranh này rất đẹp, nhưng thêu lên có mỏi mắt quá không?" Nguyên lai lão thái thái là sợ mắt nàng bị mệt, Du Tiểu Vãn thầm đau xót trong lòng, liền cười lấy ra bức hạc mai đồ, "Lão thái thái nếu thích tiên hạc, vậy bức này thế nào?" Lão thái thái từ chối một phen, cuối cùng không lay chuyển được, dù sao bản thân cũng thật thích bức tranh đó, liền gật đầu đồng ý, còn dặn dò thêm: "Chậm rãi thêu là được, ban đêm đừng thêu, trời nắng nếu hơi yếu cũng đừng thêu, ánh mắt hỏng rồi cũng không bổ được." Du Tiểu Vãn mỉm cười đáp vâng. Võ thị mỉm cười nhìn hai bà cháu chọn tranh, nhất thời cười nói: "Xiêm y trước kia của lão thái thái đều là do Thạch di nương làm. Tay nghề châm tuyến của Thạch di nương vô cùng tốt, không bằng bảo Thạch di nương thêu giúp một ít." Lão thái thái cười nói: "Không cần, bảo nàng cứ lo hầu hạ Tước gia cho tốt, nếu có thể sinh thêm một đứa nhỏ, giúp Tào gia thêm một nhân khẩu, ta liền vui vẻ." Ý của từ nhân khẩu, nghĩa là thứ tử. Võ thị liền nhíu mày nói: "Tước gia đang lúc tráng niên, Thạch di nương lại ở độ tuổi tươi thắm như hoa, sao đã hơn một năm, cũng không thấy có tin gì a." Ánh mắt Du Tiểu Vãn chợt lóe, lão thái thái nghe vậy, giọng nói cũng trầm xuống, "Con không phái người mời đại phu đến xem một cái?" Võ thị vội thấp đầu, ánh mắt né tránh, "Mời thì đã có mời......" Lão thái thái nhìn chằm chằm Võ thị, hỏi, "Mời ai? Nói như thế nào?" "Ừm...... Đã mời Tôn đại phu của Thánh Thủ Đường, nói thân mình Thạch di nương rất rắn chắc, chính là có chút hàn." Du Tiểu Vãn biết, hàn cung chính là chứng khó thụ thai. Nguyên nhân có thể do thân thể bẩm sinh đã yếu ớt, hoặc có thể do thời gian chịu đông lạnh, nhất là khi có nguyệt sự lại bị đông lạnh, rất dễ tạo thành hàn cung. Còn một nguyên nhân nữa, chính là uống thứ thuốc không nên uống hoặc ăn thứ không nên ăn. Nếu thân mình Thạch di nương rắn chắc, vậy thì không thể là do bẩm sinh. Còn nếu là do cuộc sống lâu dài tạo thành thì càng không phải. Thạch di nương ngay từ đầu đã làm viện trong viện của lão thái thái, là người mười ngón không cần dính nước, làm sao có thể bị đông lạnh? Vậy chỉ có loại khả năng thứ ba. Nhưng Thạch Lựu đi theo lão thái thái nhiều năm như vậy, thứ gì mà nữ nhân phải ăn ít, chẳng lẽ không biết? Tiểu mợ lúc này nhắc tới việc này, chẳng lẽ là đã biết cái gì? Du Tiểu Vãn chuyển mắt nhìn Võ thị, bỗng nhiên nghĩ đến, hôm nay mợ Trương thị còn chưa đến thỉnh an, khó được một lần chỉ có tiểu mợ ở cùng lão thái thái...... Lão thái thái dường như cũng nghĩ đến điều này, liền bình tĩnh hỏi, "Con không đi hỏi nguyên nhân sao?" Võ thị quanh co nói: "Đại phu nói là ăn phải vài món đồ ăn có tính hàn." Tinh quang trong mắt lão thái thái càng thêm sáng rõ, "Có chắc là do đồ ăn, không phải dược vật?" Võ thị liền nói: "Có thể xác định." Chần chờ một chút, còn muốn nói gì đó, vừa nhấc mắt lên liền thấy Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng hướng mình lắc lắc đầu, Võ thị liền lập tức im lặng. Lão thái thái cũng không hỏi lại, nhưng bàn tay nắm quải trượng lại bạo nổi lên gân xanh, cho thấy là đang cưỡng chế tức giận. Chẳng bao lâu sau, Tào Thanh Nho cùng Trương thị, vợ chồng Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã đến thỉnh an. Du Tiểu Vãn vội đứng dậy chào, rồi mới theo thứ tự ngồi xuống. Tinh thần Trương thị mấy ngày gần đây lại bắt đầu rực rỡ như cũ, đi đường cũng thấy lâng lâng. Bà vừa ngồi xuống liền bắt đầu mắt đảo mắt nhìn xung quanh, không khó phát giác ánh mắt Võ thị chút sầu lo, liền quay sang lão thái thái, khoe khoang nói: "Lão thái thái, đang có một chuyện muốn báo cho ngài biết. Trương trắc phi sắp sinh, con đã chuẩn bị danh mục quà tặng ấn theo lệ thường trong phủ, lão thái thái xem thử có thích hợp không." Tào lão thái thái "Ừ" một tiếng, nhận lấy danh mục quà tặn từ tay Trương thị, xem kỹ một lượt rồi trả lại, hòa ái nói: "Cũng là ấn theo lệ thường trong phủ, đương nhiên không có sai, cứ như vậy đi." Trương thị cảm thấy như có gì đó nghẹn trong ngực, sắc mặt thay đổi mấy lần, cưỡng chế tính tình, nhỏ giọng nói: "Lão thái thái em, có nên thêm thứ gì nữa không?" Du Tiểu Vãn âm thầm buồn cười, mợ chính là muốn lão thái thái chủ động thêm lễ vật, nhưng lão thái thái không chịu thêm, đành phải tự mình nói ra. Tào lão thái thái ôn hòa nói: "Trước kia đưa lễ vật đến vương phủ cũng là như vậy, nếu chúng ta lướt qua, vương phủ sẽ đối đãi chúng ta thế nào? Cứ như vậy đi." Trương thị nhất thời lại cảm thấy trong ngực có một đoàn khí quan quẩn, nghèn nghẹn phát đau, hộc hộc nửa ngày, mới rầm rì đáp ứng. Tinh thần uể oải chừng một lát, lại phấn chấn lên, bà cười khanh khách nói: "Con dâu mời Hàn phu nhân đến phủ thưởng thức món canh hạt sen. Hiện tại đúng mùa, Hàn phu nhân cũng đã đồng ý sẽ đến." Lão thái thái cười gật gật đầu nói: "Đúng là nên tổ chức yến hội. Trinh Nhi, Yến nhi, tuổi không nhỏ, con cũng nên để tâm đến hôn sự của các nàng. Đúng rồi, quản sự của phòng bếp là họ Lưu, đúng không?" Trương thị không biết vì sao đề tài lại từ chuyện hôn nhân của các lại chạy đến trên người quản sự phòng bếp, vội đáp: "Là họ Lưu, là thị tì của con dâu." Lão thái thái nói: "Ta định cất nhắc thêm ba người làm phó quản sự, đi theo bà ta học hỏi thêm. Con xem, sau khi hôn sự của Trinh Nhi và Yến nhi thu xếp xong, con phải chuẩn bị đồ cưới và thị tì cho các nàng. Vị Lưu ma ma này là của hồi môn của con, tất nhiên là tin được, sau này để bà đi theo Nhã Nhi gả đến nhà chồng mới tốt. Giờ ta đề bạt ba người khác lên, hai người trong số đó sẽ đi theo Trinh Nhi và Yến Nhi, người còn lại sẽ ở lại trong phủ làm quản sự." Dứt lời liền nói ra tên của ba người được chọn, đều là gia sinh tử của Tào phủ. An bài hợp tình hợp lý, nhưng lại rút người của Trương thị ra khỏi phòng bếp. Từ xưa đến nay, phòng bếp chính là địa thế trọng yếu, tất cả đồ ăn thức uống đều từ phòng bếp đi ra. Không có người của mình ở đó, Trương thị làm sao yên tâm? Bà lập tức cự tuyệt, "Chỉ sợ là không được, cần gì để cho Lưu ma ma đi theo làm thị tì. Lại nói, không mấy nhà đồng ý để thị tì của con dâu làm quản sự phòng bếp......" Lão thái thái mỉm cười nhìn Trương thị, ánh mắt không che giấu trào phúng. Trương thị thế này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, không khỏi ngượng ngùng ngậm miệng. Người bên ngoài không để thị tì của con dâu làm quản sự phòng bếp, vậy thị tì của bà dựa vào cái gì làm quản sự phòng bếp? Lão thái thái không lại để ý đến Trương thị, cười hỏi Tước gia hôm nay có chuyện gì hay, có chuyện gì không thuận lợi. Tào Thanh Nho cung kính trả lời từng câu, lão thái thái vừa cười vừa nói: "Thời gian này con hơn phân nửa là ở lại chỗ Thạch di nương, phân lệ của di nương không nhiều, ngươi lại thường xuyên làm việc đêm khuya, nếu đói bụng, nhớ bảo phòng bếp mang thêm đồ ăn qua." Tào Thanh Nho vội nói: "Đa tạ mẫu thân quan tâm, kỳ thật Uyển Nhi đã sớm nghĩ tới việc này, thường xuyên sai người đưa chút canh bổ lại đây." Lão thái thái liền mỉm cười liếc nhìn Trương thị một cái, "Khó được có con dâu hiền lành như con a." Mí mắt Trương thị hung hăng nhảy dựng, biểu tình nhất thời trở nên mất tự nhiên.