Trọng sinh đích nữ không ngoan
Chương 100 : Ngẫu Ngộ
Nghe nói có thể về quê, các nha hoàn bà tử đi theo từ Nhữ Dương đến kinh thành đều rất vui sướng, tay chân lanh lẹ thu dọn hành lý, sáng hôm sau đều đã thu thập đầy đủ hết, chỉ còn chờ đại tổng quản Du Văn Biểu thuê bảo tiêu xong và chọn một ngày tốt là có thể xuất phát.
Mặc Ngọc Cư vừa mới thu dọn xong, Khúc ma ma liền dẫn theo bảy, tám nha hoàn hấp tấp đi vào, ngay cả thông bẩm trước cũng không quên, trực tiếp đi theo con đường lát đá vào trong, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng, so với các nha hoàn bà tử Du gia còn sáng sủa hơn.
Du Tiểu Vãn đang ngồi với Tào Trung Yến trong phòng nghỉ phía đông, cùng chọn vải để thêu tranh. Du Tiểu Vãn từ đầu đến giờ vẫn không nói chuyện, để cho Tào Trung Yến tự mình quyết định. Tào Trung Yến chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn cầm lấy khối vải lụa mỏng màu nâu mà mình đã sớm nhìn trúng, chần chờ nhỏ giọng nói: “Tỷ cảm thấy vẫn là loại lụa này tốt, đủ mỏng có thể nhìn xuyên qua, nếu để trước ánh đèn có thể làm cho tranh thêu nhìn đẹp hơn.”
Du Tiểu Vãn liền cổ vũ cười nói: “Nếu Yến Nhi biểu tỷ cảm thấy vải này hảo, chúng ta sẽ dùng nó. Hai ngày này, muội sẽ nhanh chóng làm xong mẫu vẽ, công đoạn thêu liền giao cho biểu tỷ.”
Tào Trung Yến cảm kích “Ừm” một tiếng, lập tức cảm thấy như vậy vẫn có thất lễ, lại dùng lực gật gật đầu, cúi đầu nói: “Đa tạ…… Muội muội.”
Kỳ thật sau khi đã quen thuộc với nhau, chỉ cần đối xử hiền lành với nàng một ít, Tào Trung Yến cũng không quá ngại ngùng. Du Tiểu Vãn mỉm cười, xem như tiếp nhận lòng biết ơn của nàng.
Sơ Vân vén màn tiến vào, cười khanh khách nói: “Bẩm tiểu thư, Khúc ma ma đến đưa trứng hỉ, Trương trắc phi đêm qua vừa sinh đại công tử.”
Du Tiểu Vãn thoáng kinh hãi, nàng rõ ràng, kiếp trước, Trương Quân Dao mấy lần mang thai đều bị sẩy, đến năm thứ ba mới sinh được một nữ nhi, cho nên chuyện Trương Quân Dao mang thai lần này, nàng vốn không để ở trong lòng. Nhưng hiện tại, Trương Quân Dao lại sinh thứ trưởng tử*. Trong tình cảnh Nhiếp Chính Vương không có con nối dòng như hiện nay, thứ trưởng tử này phải nói là rất quý giá, đừng nói là Trương Quân Dao, cả đến một nhà Trương Trường Úy đều là nước lên thuyền lên. Như vậy, muốn trừ bỏ mợ, liền càng thêm khó khăn.
* “trưởng tử” là con trai lớn nhất, được sinh đầu tiên. Còn “thứ trưởng tử” là đứa con trai lớn nhất, nhưng không phải do chính thất phu nhân sinh ra, giống như tình trạng của Tào Trung Mẫn.
Nàng có chút tâm hoảng ý loạn nghĩ, chẳng lẽ bởi vì vận mệnh của mình cải biến, cho nên vận mệnh của những người khác cũng bị cải biến theo? Nói vậy cũng có lý, dù sao Ngô Lệ Quyên ở kiếp trước phải là ba năm sau mới vào phủ Nhiếp Chính Vương. Nàng nhập phủ trước ba năm, Trương Quân Dao sinh con trước thời hạn cũng không tính cái gì, nhưng vì sao ngay cả giới tính đều thay đổi?
Cứ việc trong lòng mờ mịt không hiểu ra sao, Du Tiểu Vãn vẫn rất nhanh chóng bày ra vẻ mặt vui sướng tươi cười, bảo Triệu ma ma đi chuẩn bị lễ vật, còn bản thân thì vịn tay Sơ Vân đi đến phòng khách.
Khúc ma ma dẫn theo bảy, tám nha hoàn đứng ở giữa phòng khách, khoanh tay đứng thẳng, đuôi lông mày khóe mắt ai nấy đều vui mừng thấy rõ.
Thấy Du Tiểu Vãn đến, Khúc ma ma vội cúi người hành lễ, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Lão nô vội tới biểu tiểu thư tặng trứng hỉ. Vì Trương phủ chỉ đưa lại đây một hộp, số lượng không nhiều, phu nhân nói đến tặng cho biểu tiểu thư nhiều một ít, biểu tiểu thư nếu ăn không hết, cũng có thể thưởng cho hạ nhân.”
Hai tiểu nha hoàn sau lưng bà lập tức cầm khay tiến lên, trên khay là một chiếc rổ tinh xảo, bên trong chứa mười quả trứng hỉ đỏ rực.
Du Tiểu Vãn lại cười nói: “Làm phiền Khúc ma ma.” Quay đầu ý bảo Sơ Tuyết thưởng tiền, lại quay sang hỏi Khúc ma ma tình hình của Trương trắc phi và tiểu công tử, liên tục khen: “Trương trắc phi là người có phúc khí, mợ cũng là người có phúc khí.”
Nghe xong lời này, biểu tình trên mặt Khúc ma ma nhất thời trở nên cao quý lên, ra vẻ cao thâm tươi cười, nói: “Cũng không phải là có phúc khí, thứ trưởng tử này cũng không phải ai muốn sinh là có thể sinh. Biểu tiểu thư không biết đó thôi, Quân Dao tiểu thư thuở nhỏ xinh đẹp, tài hoa xuất chúng, những thầy xem tướng đều nói nàng mệnh số cực quý, từ lúc mười tuổi đã có không biết bao nhiêu công tử danh môn vọng tộc đến xin cưới, cữu phu nhân làm sao bỏ được, vẫn giữ ở bên người……”
Khúc ma ma nói liên miên lải nhải hồi lâu, muốn từ trên mặt Du Tiểu Vãn nhìn ra chút ảo não hoặc ghen tị hoảng hốt, đáng tiếc Du Tiểu Vãn vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, chân thành chung vui tán thưởng, một chút bực bội cũng không có. Khúc ma ma nói đến miệng khô lưỡi khô, vẫn không đạt được mục đích kích thích Du Tiểu Vãn, đành phải dừng lại, ngượng ngùng cười nói: “Đã tặng trứng hỷ cho biểu tiểu thư, lão nô còn phải đi nơi khác tặng lễ, sẽ không ở lâu.”
Du Tiểu Vãn vội cười nói: “Đây là đại hỷ sự, Khúc ma ma cứ đi làm việc, ta sẽ không giữ ma ma ở lại dùng trà.”
Ngươi căn bản đã không bảo bọn nha hoàn dâng trà! Khúc ma ma oán thầm trong bụng, lập tức lại đắc ý lên, biểu tiểu thư như vậy chính là ghen tị, lo sợ, biết Ngô Lệ Quyên không đáng tin cậy! Vì thế tâm tình của bà nhất thời lại hoan hỉ như cũ, khách khí nhún nhường một phen, thi lễ cáo từ, lại hấp tấp dẫn dắt bọn nha hoàn đến Nam Thiên Viện tặng trứng hỉ, đả kích Tiểu Võ thị một phen.
Đợi đoàn người của Khúc ma ma đi rồi, Sơ Vân nhìn hai rổ trứng hỉ trên bàn, nhịn không được hừ một tiếng, nói: “Còn đắc ý như vậy! Ở nông thôn……”
Du Tiểu Vãn nghiêm khắc trừng mắt nhìn nàng một cái, Sơ Vân ngượng ngùng ngừng lại, không dám nhiều lời nữa.
Chủ tớ hai người quay lại phòng nghỉ phía đông, Tào Trung Yến thấy canh giờ không còn sớm, liền cáo từ đi trở về.
Đến khi trong phòng chỉ còn vài người tâm phúc, Du Tiểu Vãn mới nghiêm khắc nhìn Sơ Vân, nói: “Biết chính mình vừa rồi làm sai cái gì không?”
Sơ Vân ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Trong phòng khách còn có người ngoài, nô tỳ không nên lắm miệng.”
Thấy sắc mặt chủ tử trầm mặc như hồ nước mùa đông, Sơ Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ lên trán Sơ Vân, “Tiểu thư đã nói bao nhiêu lần rồi, không được bàn tán bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì trong phủ, ngươi còn dám lớn tiếng ồn ào trong phòng khách, là ngươi sợ người bên ngoài nghe không thấy phải không?”
Sơ Vân thẹn thùng xin lỗi, thấy sắc mặt chủ tử vẫn không chịu hòa hoãn xuống, trong lòng không khỏi hoảng hốt, “bùm” một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói: “Tiểu thư, nô tỳ về sau nhất định sẽ chú ý ngôn hành, nô tỳ biết sai rồi, lần sau không dám, cầu tiểu thư tha cho nô tỳ lần này.”
Du Tiểu Vãn không để ý nàng, hỏi Sơ Tuyết nói: “Triệu ma ma đã chọn xong lễ vật chưa?”
Đúng lúc này, Triệu ma ma dẫn theo vài nha hoàn cầm khay lễ vật đi vào. Bà đã chuẩn bị xong lễ vật, còn ghi lại một tờ danh mục quà tặng. Du Tiểu Vãn liền đứng dậy xem lễ vật. Triệu ma ma lần lượt đem ra từng món, nào là tặng vào lễ tắm ba ngày, nào là tặng vào lễ trăng tròn. Mỗi món đều có sắc thái vui mừng, nhưng không thể tính là quý trọng, dù sao Du Tiểu Vãn và Trương Quân Dao bất quá là biểu tỷ muội họ hàng xa không biết đã mấy đời, nếu không phải Khúc ma ma mang trứng hỉ lại đây, nàng cho dù không tặng lễ vật cũng không sao.
Du Tiểu Vãn cười nói: “Ta không tiện đến Vương phủ chúc mừng, nên hãy đem những thứ này đến chỗ lão thái thái đi, thỉnh lão thái thái hỗ trợ mang đi giúp.”
Kỳ thật Tào lão thái thái tuổi tác đã cao, lâu rồi không ra phủ, lễ vật bất quá là đưa cho lão thái thái nhìn một cái, cuối cùng vẫn là Trương thị đưa đi.
Giải quyết xong chuyện này, Du Tiểu Vãn lại nói đến chuyện về Nhữ Dương, dặn dò chút việc vặt. Lát sau đến giờ tắm, Triệu ma ma mang quần áo đến hầu hạ Du Tiểu Vãn vào tịnh phòng tắm rửa. Sau khi cho lui hết các tiểu nha hoàn ra ngoài, Triệu ma ma lấy khăn bông mềm, tự mình lau khô tóc cho tiểu thư, dùng lược chải thẳng, xong đâu vào đấy mới làm như tùy ý nói: “Tiểu thư, đêm nay là Sơ Vân trực đêm, nếu ngài còn muốn phạt nàng quỳ, nô tì đi an bài Sơ Tuyết được không?”
Du Tiểu Vãn ngẩng đầu lên nhìn Triệu ma ma, nghiêm túc hỏi: “Ma ma là muốn cầu tình cho Sơ Vân?”
Trên khuôn mặt già nua của Triệu ma ma thoáng hiện nét thông tuệ, “Nô tì hiểu được ý của tiểu thư, Sơ Vân nếu không quản được miệng của mình, một ngày nào đó sẽ gây họa, thậm chí có khả năng sẽ rước lấy phiền toái cho tiểu thư. Là nô tì không có nghiêm khắc quản giáo, nếu nói ra, nô tì cũng có sai.”
Du Tiểu Vãn khẽ mím môi, ánh mắt dần ảm đạm xuống, thì thầm nói: “Ta không phải sợ nàng gây họa cho ta, ta là sợ nàng…… Mợ hiện tại chỉ sợ là đã hận thấu ta. Mợ không làm gì được ta, sẽ giáng tội cho người khác, hoặc đánh hoặc giết, khiến cho ta thương tâm buồn bực, mợ cũng có thể cao hứng một thời gian. Tính tình Sơ Vân xúc động như vậy, hễ gặp chuyện gì không vừa ý, thường làm việc không suy nghĩ. Lúc nhắc thì nàng sửa, vài ngày không nhắc, nàng liền phục hồi như cũ. Nếu tính tình này không sửa được, lần này trở về Nhữ Dương, ta sẽ để nàng ở lại thôn trang……. Ma ma cho nàng đứng lên đi, đêm nay bảo Sơ Tuyết trực đêm.”
Triệu ma ma cả kinh trong lòng, định mở miệng khuyên vài câu, nhưng tiểu thư nói quả thật có lý, nên không dám phản bác, đành cúi người hành lễ, ra khỏi phòng đi giao việc cho các nha hoàn.
Ngày hôm sau, khi Sơ Vân vào phòng hầu hạ, hốc mắt nàng vẫn còn đỏ, lúc hầu hạ Du Tiểu Vãn cũng thật cẩn thận. Xem ra Triệu ma ma đã nói cho nàng biết, Du Tiểu Vãn cố nhẫn tâm làm như không phát hiện. Nếu nàng hiện tại mềm lòng một chút, sau này chính là làm hại Sơ Vân. Nàng vốn dĩ trong lòng còn tràn ngập tin tưởng vào tương lai, nhưng kể từ hôm qua, sau khi biết tin Trương Quân Dao sinh ra thứ trưởng tử, nàng đã không còn dám chắc nữa. Đừng nói là Trương thị và Trương phu nhân, bản thân Trương Quân Dao chính là một người trừng mắt tất báo, thân phận hai bên lại có chênh lệch lớn như vậy, chính nàng còn phải cẩn thận ứng đối, người như vậy bên cạnh nàng càng phải thêm cẩn thận.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
19 chương
501 chương
161 chương
73 chương
103 chương
12 chương