Nghe Lạc Khuynh Hoàng trả lời, Lưu Cảnh công tử thần sắc khẽ biến, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Lắc mình một cái liền biến mất trước mặt Lạc Khuynh Hoàng. Hắn vốn chỉ là nhất thời nói đùa một câu, muốn nhìn một chút bộ dáng Lạc Khuynh Hoàng quẫn bách, lại thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng trả lời như thế. Bữa tối, Lạc Khuynh Hoàng đúng hẹn đến chủ viện của Lạc Nguyên, cùng đang Lạc Nguyên dùng bữa tối. Vương U Nhược giờ phút này còn bị nhốt bên trong từ đường, Lạc Khuynh Quốc đang cùng Vương U Nhược đang dùng bữa. Lạc Khuynh Thành luôn luôn ở bên trong biệt viện dùng bữa. Bởi vậy, cũng cũng chỉ có Lạc Nguyên, Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Hoàng ba người mà thôi. “Phụ thân trở về còn chưa có hoàn chỉnh cùng Khuynh Hoàng ăn bữa cơm đâu, toàn bị những chuyện không đâu”, thái độ ôn hòa mà từ ái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cả người toát ra vẻ từ ái rất rõ ràng, nếu không phải Lạc Khuynh Hoàng tự mình đã trải qua chuyện bị Lạc Nguyên ruồng bỏ, nàng nhất định sẽ bị sự thâm tình, từ ái của Lạc Nguyên lừa gạt. Khóe môi nở ra một ý cười, sóng mắt lưu chuyển thể hiện sự ngây thơ nữ nhi tràn ngập, khẽ cười nói, “Phụ thân công việc bận rộn, có thể trích ra thời gian cùng Khuynh Hoàng ăn cơm, Khuynh Hoàng đã thực vui vẻ .” Nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Nguyên bộ dáng phụ từ nữ hiếu, Lạc Vân Chỉ thần sắc có vài phần quái dị. Nếu là lúc trước, hắn sẽ có cảm giác cao hứng , sau đó trong lòng sẽ có một chút chua xót, nhưng dù sao vẫn là cao hứng . Nhưng mà, hiện tại nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Nguyên cùng nhau lá mặt lá trái(1), hắn chỉ cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng. Hắn cảm thấy bốn phía không khí nặng nề cực kỳ, thậm chí ngay cả đồ ăn ngon miệng đều trở nên khó nuốt. Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên chú ý tới biểu tình của Lạc Vân Chỉ, nàng cười nhẹ, chuyển biến đề tài, cười nói, “Phụ thân, Khuynh Hoàng có một chuyện muốn xin phép.” “Hài tử ngốc, cùng phụ thân còn nói cái gì xin phép chứ ? Nghĩ muốn cái gì, cứ nói với phụ thân!” Lạc Nguyên nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, tay liền vỗ vỗ bả vai Lạc Khuynh Hoàng, từ ái nói. Lạc Khuynh Hoàng cố gắng nén lại tâm ý mâu thuẫn trong đầu, tùy ý Lạc Nguyên nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng, ôn nhu tươi cười, làm nũng nói, “Nữ nhi muốn tiến cung cùng thái y học tập y lý!” “Cái gì? Học tập y lý?” Lạc Nguyên nghe xong ý tứ của Lạc Khuynh Hoàng trong lời nói có sự hoảng sợ, có chút kinh hách hỏi, “Khuynh Hoàng, con là một nữ nhi khuê tú, học y lý làm gì? Học tốt cầm kỳ thư họa là được !” Lạc Vân Chỉ cũng có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cũng kiên định nhìn lại hắn, liếc mắt một cái, tiếp tục nói, “Nữ nhi là cảm thấy phụ thân cùng ca ca hàng năm chinh chiến sa trường, khó tránh khỏi bị thương, bởi vậy muốn học chút y lý, ngày sau cũng có thể chiếu khán hầu hạ.” Lạc Nguyên nghe xong lời nói Lạc Khuynh Hoàng, lúc này mới cười cười, nói, “Hài tử ngốc, phụ thân cùng ca ca con chinh chiến bên ngoài, con cho dù học xong y lý, cũng không khả năng đi theo bên người phụ thân cùng ca ca!” Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa, khóe môi cũng hiện lên lúm đồng tiền như hoa, nói, “Nữ nhi chính là muốn học thôi. Huống hồ cậu hoàng đế cũng thường xuyên nói nhớ nữ nhi, nữ nhi tiến cung học y cũng có thể ở bên cậu hoàng đế, làm cho cậu hoàng đế ít phái phụ thân đi làm nhiệm vụ, để cho phụ thân có nhiều thời bên nữ nhi!” Lạc Nguyên nhìn Lạc Khuynh Hoàng thiên chân đơn thuần làm nũng, trong lòng hiện lên một tia suy nghĩ. Lạc Khuynh Hoàng nói không sai, nếu làm cho Lạc Khuynh Hoàng thường xuyên tiến cung, tất nhiên có thể khiến Quân Vũ Thần có niềm vui, như vậy đối với con đường làm quan của ông cũng là cực kỳ có lợi . Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyên đang chau mày suy nghĩ,lời nàng mới vừa nói thoạt nghe thì như làm nũng, kỳ thật là đem Quân Vũ Thần ra làm lá chắn, làm cho Lạc Nguyên đồng ý nàng đi học y. Về phần nàng vì sao muốn học y, cũng là vì có thể phòng bị nguy hiểm bất kỳ. Muốn tại địa phương phong ba mãnh liệt này bình yên vô sự sống sót, ngoài có võ công có mưu lược vẫn không đủ . Nếu là không hiểu y lý, như vậy bị người ta hại chết, còn không biết đâu! Nàng nếu muốn báo thù, muốn sống thật tốt, nàng nhất định phải khiến chính mình trở nên cường đại. Tập võ, học y, đó là bước đầu tiên nàng phải thực hiện. “Bỏ đi, nếu con khăng khăng muốn học, phụ thân ngày mai liền vào diện thánh cùng hoàng thượng bàn bạc một chút đi.” Lạc Nguyên trầm tư một hồi, mâu trung hiện lên một đạo ánh sáng, lộ ra bộ dáng yêu thương Lạc Khuynh Hoàng, bất đắc dĩ nói. “Cảm ơn phụ thân.” Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh nói, bên trong đôi mắt đen cũng hiện lên một chút suy nghĩ. Lạc Vân Chỉ nhìn thần thái Lạc Nguyên cùng Lạc Khuynh Hoàng, hiểu được bọn họ đều có suy nghĩ riêng, khóe môi cũng không tự giác lộ ra tươi cười chua xót. Khi nào thì, gia đình bọn họ biến thành tình trạng như thế này? ! Lạc Khuynh Hoàng chú ý tới khóe môi chua xót ý cười của Lạc Vân Chỉ, trong lòng cũng là một trận chua sót. Nàng làm sao nguyện ý ngày ngày tính kế, thậm chí ngay cả phụ thân ruột thịt của mình cũng phải tính kế? ! Nhưng mà nàng nếu không tính kế, như vậy sẽ bị người khác tính kế, chờ đợi của nàng, chỉ có bi thảm! “Nếu vào cung, nên chú ý chút, chớ ỷ vào sủng ái của hoàng thượng khiến mình gặp rắc rối, có hiểu không?” Lạc Nguyên có chút lo lắng nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, lo lắng là thật , bất quá cũng không phải thật sự lo lắng an nguy Lạc Khuynh Hoàng, mà là sợ bởi vì Lạc Khuynh Hoàng liên lụy đến chính ông. Lạc Khuynh Hoàng cúi rũ mắt, ôn hòa đáp, “Nữ nhi biết.” “Tốt. Hinh phi nương nương tính tình dịu dàng, cùng con tuổi tác cũng kém không nhiều lắm, nếu nhàm chán, cũng có thể đi nàng trong cung đi lại đi lại.” Lạc Nguyên vừa lòng nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, tựa hồ là không chút để ý bổ sung nói. Đôi mắt đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng có chút lưu chuyển. Hinh phi nương nương, vốn tên là Thủy Lan Hinh, chính là phi tử được Quân Vũ Thần sủng ái nhất sau Nguyệt quý phi. Sinh được thập tam hoàng tử Quân Diệp Hoa. Hinh phi nương nương ở trong phần đông phi tử Quân Vũ Thần xem như là người trẻ tuổi nhất. Bất quá cũng ước chừng so với nàng lớn hơn mười tuổi, không thể nói cái gì tuổi tác không sai biệt lắm. Lạc Nguyên nói như vậy, chỉ sợ là hy vọng nàng cùng Hinh phi nương nương giao hảo, cũng vì ông ta trong hậu cung tạo dựng chút thế lực đi. Như vậy cũng đúng, muội muội thừa tướng Liễu Viễn Chinh, Liễu Tâm Huệ chính là chính cung hoàng hậu, tuy nói không được sủng ái, nhưng tốt xấu địa vị ở trên cao. Lạc Nguyên không có tỷ muội, bởi vậy, cũng chỉ có thể cưới trưởng công chúa Quân Nhược Huyên, mới có thể cùng Liễu Viễn Chinh chống đỡ lẫn nhau. Nhưng mà Quân Nhược Huyên chết đã nhiều năm. Ngay cả khi Quân Vũ Thần nhớ kỹ tình cũ, người chết rốt cuộc so ra kém người sống. Hinh phi được sủng ái chính là ví dụ tốt nhất. Ngay cả Quân Vũ Thần yêu thương Nguyệt Ngọc Lưu Ly, nhưng dù sao Nguyệt Ngọc Lưu Ly đã chết nhiều năm, cho nên chung quy người sống vẫn có thể thay thế vị trí của Nguyệt Ngọc Lưu Ly. Có lẽ con người là như vậy đi. Lạc Khuynh Hoàng mâu quang khinh chuyển, ôn nhu đáp, “Nữ nhi đã biết.”