Thinh Kiến Vũ suy tư nói: "Cuối cùng có chuyện gì xảy ra, khiến anh phải đưa ra quyết định như vậy, trước kia thái độ của Thành phố W là muốn độc quyền, bây giờ lại đem cho không bản vẽ như thế."
Triệu An Bắc thở dài: "Với tình hình hiện tại chúng tôi không còn cách nào khác, nếu như chuyện không phải quá lớn, một mình thành phố W không chống đỡ được, chúng tôi không muốn đưa bản vẽ ra dễ dàng ra như thế."
Sắc mặt Thinh Kiến Vũ trầm xuống: "Có chuyện gì xảy ra."
Triệu An Bắc xua tay: "Nói cho mọi người biết cũng không quan trọng nữa, dù sao việc này cũng không dấu được lâu. Trước mắt có một nhóm tang thi số lượng lớn từ những thành phố chưa thanh trừ hoàn toàn tiến về đây, hơn nữa biến dị động thực vật cũng tăng lên khá nhiều, cũng hướng về nơi có người sinh sống. Theo phán đoán, tình trạng của những căn cứ khác cũng như thế, bão tuyết lần này còn lợi hại hơn mấy tháng nhiều."
Thinh Kiến Vũ húp ngụm khí lạnh, những người khác đồng loạt đứng lên: "Không được rồi, chúng ta phải đi về."
Bão tuyết đột nhiên đến, mà đội ngũ lần này của bọn họ đều là dị năng giả cao cấp cảu căn cứ, không có dị năng giả, căn cứ sẽ gặp nguy hiểm.
"Hiện tại đã không kịp rồi." Triệu An Bắc đứng lên: "Thành thật xin lỗi."
"Hiện tại anh đáp ứng giao bản vẽ cho chúng tôi làm được gì! Chúng tôi không thể trở về, coi như có quay lại, bản vẽ cũng thành tờ giấy rách không có chút tác dụng nào!" An Tu Vũ giận giữ quát: "Khó trách mấy người giao bản vẽ dễ dàng thế, nhiều người chết vì sự ích kỉ của mấy người, giao đồ ra đây để giảm bớt cảm giác đau lòng sao?"
Triệu An Bắc miễn cưỡng nở nụ cười: "Chúng tôi cũng không nghĩ chuyện như vậy sẽ phát sinh. Chuyện này quá đột ngột, ai cũng không nghĩ tới tang thi đột nhiên áp sát căn cứ. Tôi thừa nhận, chuyện bản vẽ ban đầu cũng là do thành phố W ích kỉ, bất kì ai cũng có, chúng tôi không phải ngoại lệ."
"Chúng tôi muốn lợi dụng trang bị chuyển hóa để đổi lấy vật tư, phát triển căn cứ, biến thành phố W trở thành căn cứ an toàn nhất, có quyền khống chế tuyệt đối những căn cứ khác, chờ thành phố W hoàn toàn đi vào quỹ đạo, chúng tôi sẽ giúp những căn cứ khác phát triển. Nhưng không ai ngờ tới, một đợt bão tuyết phá hủy tất cả dự tính đó."
Cuối cùng người tính không bằng trời tính.
Căn phòng yên tặng như tờ.
Kì thật tác dụng của bản vẽ đưa đên chính là hy vọng, một thứ khiến những người sống sót nhìn thấy tương lai, loài người có thể trong mạt thế sống sót, coi như không có điện, không có nhiên liệu, con người vẫn như cũ sống sót qua đại nạn, thậm chí còn có hy vọng sống tốt hơn trước kia, ít nhất, trái đất không còn ô nhiễm như trước nữa, không phải sao?
Ngoài ra muốn phát triển cũng phải cần thời gian, nhưng hiện tại, thiếu nhất chính là thời gian.
"Hiện tại nói những lời này cũng vô ích." Lam Linh Úc nhàn nhạt nói: "Chuyện này không thể đổ lỗi hoàn toàn là do thành phố W. Tác dụng của bản vẽ cũng có hạn, chỉ khiến mọi người sống tốt hơn chút thôi, bản vẽ không thể làm ra vũ khí, dùng để tiêu diệt tang thi. Cho dù hiện tại Thành phố W không đưa bản vẽ ra, khiến cho vài người chết đói chết rét. Nhưng bây giờ, những thứ này không làm được. Điều chúng ta có thể làm, đó là sống tiếp, sau đó sống càng tốt hơn."
Đây là nguyện vọng của Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung, cũng là nguyện vọng của tất cả mọi người, chẳng qua chuyện này quá khó khăn.
Hà Lam Sơn vỗ va An Tu Vũ, nói: "Lam Linh Úc nói đúng,hiện tại những thứ này chúng ta không dùng. Triệu công tử, còn bao nhiêu thời gian cho đến khi tang thi áp sát thành phố W với số lượng bao nhiêu?"
"Tin tức này do tiểu đội đi làm nhiệm vụ về cấp báo, thành phố W đã phái người đi dò xét, nhưng tin tức cụ thể vẫn chưa rõ ràng." Triệu An Bắc nói: "Ba tôi đã liên hệ với quản lý của những căn cứ còn lại, bọn họ cũng đang làm công tác phòng ngự." Thành phố W cùng những căn cứ khác đã tạo mạng lưới truyền tin từ sớm.
Thinh Kiến Vũ gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ tới tìm anh, cùng ba anh nói chuyện bản vẽ."
"Thành thật xin lỗi." Lúc rời đi Triệu An Bắc nói.
Từ chối việc Thinh Kiến Vũ muốn hai người rời đi, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhanh chóng rời khu A.
Việc tang thi tấn công qua mức cấp bách, hai người bọn họ nhất định phải chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Ngày hôm sau, tang thi cùng biến dị động thực vật chuẩn bị tấn công được thông báo toàn bộ thành phố W.
Mặc dù loài người có khủng hoảng, tuyệt vọng, nhưng rơi vào tình cảnh nhất định phải chết khiến con người gia tăng niềm tin, hy vọng vào sự sống, hào quanh căn cứ ngày càng sâu, thành tường càng thêm kiên cố, căn cứ hỗ trợ tất cả người sống sót thức ăn, chỗ ở đầy đủ.
Hoàng hôn ngày thứ hai, tang thi đột kích.
Một đoàn quân đông nghịt, không nhìn thấy điểm kết thúc.
Dị năng giả cao cấp ổn định ở tuyến đầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cho dù người trải qua ngàn cuộc chiến cũng không nhịn được phải nổi da gà.
Những vị quân nhân trong quân đội đã chuẩn bị kĩ càng, tố chất thân thể của bọn họ trước kia đã hơn người bình thường rất nhiều, một số trở thành dị năng giả, bọn họ ăn ý mười phần vẹn mười tạo lên sức chiến đấu không thể khinh thường.
Thời gian từng phút trôi qua, sắc trời sầm tối, ánh đèn sáng lên, khiến khu vực cửa thành không còn một góc tối nào.
"Chẳng lẽ tang thi toàn quốc tụ tập hết ở nơi này." Một dị năng giả lẩm bẩm, âm thanh bé nhỏ ấy trong hoàn cảnh yên tĩnh ở đây phá lệ chói tai.
Những người bình thường không có sức chiến đấu được an bài trong khu A, còn có thêm những nhân viên kĩ thuật, nếu như thành hỏng, bọn họ sẽ được đưa vào nơi an toàn hơn, dù sao hiện tại bọn họ là bảo bối không thể sao chép, không thể để mất đi.
Biến dị động vật cuối cùng cũng có mặt, bọn chúng xuất hiện đại biểu cuộc chiến bắt đầu, biến dị động vật không chỉ tấn công con người mà còn tấn công cả tang thi, sau đó biến dị thực vật cũng xuất hiện, biến dị động vật từ cấp ba trở lên đã có thể đi lại, nhưng hành động tương đối chậm chạp, điều đầu tiên chúng nó làm là liên hiệp với biến dị động vật tấn công tang thi.
Bốn phương hỗn loạn.
Phía dưới tất cả đều là kẻ địch của con người, Tô Tuệ Dung là dị năng giả hệ không gian hiếm có nên cô được yêu cầu xuống tuyến sau nhưng Tô Tuệ Dung cự tuyệt, cô đi sau lưng Lam Linh Úc, đưa Đằng Mạn cùng Thủy Thảo ra.
Biến dị thực vật ở bên dưới rất nổi bật, bản thân chúng nó có rất nhiều cành, thậm chí khả năng sát còn hơn cả tang thi cùng biến dị thực vật, chỉ cần thân cây không bị thương, năng lượng dồi dào, chúng nó có thể chiến đấu không ngừng.
Tang thi không có thần trí, chậm rãi lại gần tường thành, từng nhóm từng nhóm tang thi kéo nhau tập trung rơi xuống hào, cuối cùng chúng nó chạm được đến tường thành.
Tang thi cấp bốn đã có thần trí, bọn chúng thao túng tang thi cấp thấp khiến trận địa của con người giảm bớt tác dụng.
Tang thi cấp bốn cấp năm dồn dập tấn công, bọn chúng hành động một cách nhẹ nhàng uyển chuyển, mấy lần bật lên liền có mặt trên tường thành, tổn thất của chúng gây ra không phải chuyện mà tang thi cấp thấp có thể làm được.
Không ít dị năng giả rơi xuống bên dưới, nếu không nhờ dị năng giả hệ thổ nhanh tay ứng biến, những người đó không chết cũng bị thương.
Ánh sáng của dị năng thay nhau sáng lên giữa bầy tang thi, bây giờ không ai cố che dấu tài nghệ của mình nữa.
Cửa thành W mở ra, quân nhân tiến lên tiếp đón.
Vị trí trên tường thành có hạn, không thể an bài tất cả số quân nhân hiện có, hơn nữa lực công kích của dị năng cũng có hạn, đối với khoảng cách xa dị năng hoàn toàn vô dụng.
Mỗi quân nhân bình thường được trang bị vũ khí cầm tay, hầu hết là súng bắn phát một, không lãng phí một viên đạn nào.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đối phó với một con tang thi cấp năm, hơn nữa hai người còn yêu cầu dị năng giả ở gần xung quanh đi giúp những người khác, bọn họ cũng không từ chối, nhanh chóng rời đi.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu, Lam Linh Úc hiện tại mới là dị năng giả cấp bốn, chỉ dựa vào hệ băng muốn đối phó với tang thi cấp năm là chuyện không thể.
Cô chậm rãi điều động tinh thần lực, tang thi cấp năm dường như cũng cảm thấy bị uy hiếp, trực tiếp tấn công hai người.
Tô Tuệ Dung không phải trái hồng mềm, Thủy Thảo đã được cô thu hồi từ trước, hiện tại nó đang ở trong lòng bàn tay của cô.
Thủy Thảo quấn lấy tang thi cấp năm, không ngừng hấp thu năng lượng của nó, chỉ là lực lượng của tang thi cấp năm không nhỏ, Thủy Thảo không chịu được, hầu như cách mấy giây sẽ phải nghỉ một lần, mấy lần liên tiếp như thế, tang thi cũng tìm được phương pháp đối phó, đầu ngón tay đen nhánh chớp thời cơ hủy diệt Thủy Thảo từng chút một, nó nhích dần từng bước lại gần Tô Tuệ Dung.
Tô Tuệ Dung không có một chút hoảng sợ nào, bởi vì Lam Linh Úc đã chuẩn bị xong.
Dị năng hệ tinh thần không giống những hệ khác, chỉ cần sơ xảy một chút khiến bản thân bị tinh thần cắn trả sẽ trở thành kẻ ngu ngốc, cho nên Lam Linh Úc không dám cẩu thả một giây nào.
Cấp năm dù sao cũng là cấp năm, cho dù là tang thi, tinh thần lực cũng không thiếu, chẳng qua trí tuệ tang thi không thể nào so sánh với con người được, tang thi cấp năm cuối cùng cũng chết trong tay Lam Linh Úc.
Tô Tuệ Dung nhanh chóng đỡ Lam Linh Úc trong trạng thái thoát lực, thuận tay lấy linh khí kết tinh để cô khôi phục năng lượng.
Tình huống bây giờ tuyệt đối nguy hiểm, không có cách nào nghỉ ngơi, cô chỉ có thể dùng biện pháp nhanh chóng.
Hai người gia nhập chiến trường lần nữa.
Động vật kêu gào, âm thanh của tang thi, âm thanh của vũ khí, từng tiếng kêu thét thảm thiết của con người, toàn bộ trộn lẫn vào nhau.
Máu tưới văng khắp nơi, những cánh tay không chủ không ngừng xuất hiện.
Trên tường có không ít tang thi cao cấp, sau trả cái giá khá lớn, con người cuối cùng cũng giết và đánh đuổi tất cả tang thi cao cấp, nhưng cuộc tấn công vẫn như cũ diễn ra, thậm chí có tang thi qua kẽ hở chạy vào khu vực bên trong.
Những người trong căn cứ nhanh chóng lập đội diệt trừ tang thi, bên trong thậm chí vẫn còn một lượng vừa quân nhân đóng quân, trong thời gian ngắn không có chuyện gì lớn xảy ra.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng chung một chỗ, Lam Linh Úc lợi dụng tinh thần lực giết không ít tang thi, hiện tại tinh thần lực gần hết, cô chỉ có thể chờ đợi để nó từ từ hồi phục.
Tô Tuệ Dung nhìn chiến trường phía dưới, kỳ thực cuộc chiến sắp đến hồi kết, trong hào đen tối mịt mù, tang thi đã bị thiêu cháy, những tang thi đằng sau rơi xuống thì nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu đốt, trong khoảng thời gian ngắn lực uy hiếp đã giảm xuống không ít.
Không hề báo trước, một tiếng kêu từ nơi xa truyền lại.
Toàn bộ chiến trường đột nhiên ngừng lại, một âm thanh như có như không vang vọng trong đầu.
Không, không phải không có âm thanh, mà âm thanh kia vượt quá phạm vi tiếp thu của loài người, cho nên bọn họ mới cảm thấy như thế.
Tang thi trên cấp năm!
Mười mấy biến dị động vật nát đầu, biến dị thực vật chết mấy cái, đừng nói chi đến dị năng giả.
Lam Linh Úc ngất xỉu trong vòng tay của Tô Tuệ Dung.
Nếu như không thấy cô còn cau mày, hô hấp vẫn còn, Tô Tuệ Dung chắc chắn phát điên mất rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt cố định tại một chỗ.
Chỗ đó đều là đám tang thi cấp thấp, cũng không đánh động đến người nào, nhưng Tô Tuệ Dung biết, âm thanh kia phát ra từ chỗ đó.
Chính là dị năng mà Tô Tuệ Dung đã lâu không có chỗ dùng, thậm chí nó còn rơi vào khoảng không quên lãng Dị năng nhìn thấu ảo cảnh!
Tang thi kia cũng để ý cô, nhìn cô nở nụ cười khiêu khích.
Đó là một tang thi nữ, trừ làn da tái xanh, mọi thứ đều giống con người.
Một tiếng kêu lần nữa vang lên, những tang thi còn sống sót cứ như thế rút lui, chỉ còn lại biến dị động vật cùng biến dị thực vật.
Lúc gần rời đi, tang thi kia quay đầu lại nhìn Tô Tuệ Dung một chút.
Đồng từ Tô Tuệ Dung nhanh chóng co rút.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
213 chương
70 chương
100 chương
76 chương
830 chương
23 chương