Hiện tại là tháng hai, mùa đông đã bắt đầu từ mấy tháng trước, nhưng khi cơn mưa kia qua đi, nhiệt độ dần tăng cao, đến bây giờ người ta mới hiểu đông hè là như thế nào. Cơn nóng mùa hè đang tung hoành giữa trời đông. Đám người Tô Tuệ Dung có mặt tại trường đại học đã là chín giờ, qua gần năm tiếng chờ đợi, hiện tại đã là mười hai giờ, thời điểm nhiệt độ lên cao nhất, khỏi phải nói tới tang thi, ngay cả con người cũng không chịu nổi cái nóng như thế này, chỉ muốn lười biếng ngồi yên một chỗ, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngồi ở chỗ bóng râm, Lam Linh Úc tạo ra một khối băng lớn đặt ở trước mặt hai người khiến nhiệt độ giảm đi kha khá, Tô Tuệ Dung lười biếng tựa lên người Lam Linh Úc, không biết có phải do Lam Linh Úc thuộc hệ băng hay không mà cơ thể cô rất mát, ở thời điểm nắng không muốn động này Tô Tuệ Dung liền coi Lam Linh Úc là cái máy điều hòa tự động. Lam Linh Úc vò đầu Tô Tuệ Dung, nhìn đồng hồ: "Cậu ngủ một chút đi? Tô Tuệ Dung ngáp dài một cái: Không được, sắp tới giờ rồi, mình ngồi tý là được. Lúc sau, một nữ sinh đi tới: "Hai người là Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi cùng đội trưởng An phải không? Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đứng lên: Đúng. Nữ sinh kia nở nụ cười: "Tôi là Tô Lan, là sinh viên tại trường đại học này, tôi phụ trách hướng dẫn hai bạn. Sau này có cái gì không hiểu cũng có thể tìm tôi, nơi này tương đối loạn, mà sinh viên ở đây cũng không có nhiều nên đừng ngại gì nha. Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc kín đáo trao đổi ánh mắt rồi quay ra: "Cảm ơn." Tô Lan xua tay không nói gì, cái người tên Lam Linh Úc chính là một dị năng giả, đối tốt với cô ta chỉ có lợi chứ không có hại, những người chưa từng nếm trải cái khổ của mạt thế chính là người dễ lợi dụng nhất, chỉ cần một chút lòng tốt là đã dành được lợi về mình, dại gì cô lại không làm cơ chứ. Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đi theo nữ sinh kia tầm mười phút thì dừng lại tại một kí túc xá gần bờ hồ. Nhắc tới mùa đông người ta chưa bao giờ nghĩ tới thú vui ngắm hoa, vậy mà giữa trời đông này, từng đoá sen mỏng manh khoe sắc hương, lá sen cũng không kém mà khoe cái mơn mởn xanh mướt của mình. Tô Tuệ Dung nhìn cảnh, khắc sâu trong tâm mình. Tô Lan mang hai người vào kí túc xá, vừa đi vừa nói: "Sau khi mạt thế bắt đầu, thang máy không hoạt động được, chỗ chúng ta dùng năng lượng mặt trời để có được điện năng, may mà hiện tại giờ không mưa, nếu không thật phiền phức. Tôi là người phụ trách ở đây, hai bạn có gì không rõ có thể xuống tầng hai tìm tôi." Kí túc xá vốn là nơi sinh viên đại học tạm trú, nhưng mạt thế lại xảy ra đúng vào thời điểm nghỉ đông, sinh viên cũng không ở lại nhiều nên nơi này liền biến thành chỗ ở cho người ở đây. Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu nói: "Làm phiền bạn." Tô Lan mặc dù là nữ nhưng thể lục cũng không đến nỗi tệ, đi một mạch lên tầng năm mà không thở dốc, "Chỗ này có tổng cộng bảy kí túc xá, riêng kí túc xá này dành riêng cho phái nữ, buổi tối tốt nhất đừng có đi ra ngoài một mình." Vừa nói Tô Lan chợt quay ra nhìn Lan Linh Úc: "Tôi lại quen mất, Lam Linh Úc là dị năng giả, nhắc nhở hai bạn là phí công rồi." Lam Linh Úc không ngại nở nụ cười, bàn tay bên dưới khẽ nắm chặt tay Tô Tuệ Dung. Tô Lan tiếp tục nói: "Tình hình bây giờ như thế nào, hai bạn chắc còn rõ hơn tôi. Không biết bao giờ mới quay lại được như ngày trước? Nhưng hiện giờ chúng ta chỉ có thể tiếp tục sống sót mà thôi." Vừa nói, Tô Lan lấy ra hai cái thẻ đưa cho hai người: "Đây là thẻ căn cước của hai bạn, sau này hai người có thể nhận nhiệm vụ, trao đổi hàng hóa, mua lương thực cùng tích phân đều dựa vào thẻ căn cước này, phải giữ cho cẩn thận, mất là phiền toái lắm á, nhỡ mà mất hai bạn phải thông báo cho tôi để làm lại. Tích phân lần này đã được cộng vào bên trong, chỗ vật tư lần này An đội Trưởng tìm về đã giữ cho hai bạn một phần. Thẻ căn cước của Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc giống như thẻ ngân hàng, nhìn mặt trên có thể thấy tên hai người cùng một dòng chữ nhỏ bên dưới, dòng chữ nhỏ ấy mang tên An Tu Vũ. "Chuyện này là sao?" Tô Tuệ Dung chỉ dòng chữ nhỏ, Tô Lan nhìn một chút rồi nói: "Hai người do đội trưởng An dẫn về, tự nhiên cũng là thành viên nhóm của đội trưởng An. Dòng chữ kia để chứng minh hai người do đội trưởng An phụ trách. Đội trưởng An là một trong mười người mạnh nhất ở đây, cho nên hai bạn đừng có lo, đợi trưởng An giỏi lắm." Trong thời gian nói chuyện, ba người đã lên tới tầng bảy, Tô Lan đi lên đằng trước, đẩy cánh cửa của một căn phòng ra, "Đây là chỗ ở hiện tại của hai người." Tô Tuệ Dung nghêm túc quan sát nơi ở mới một lúc, bên trong có hai chiếc giường đơn, một cái tủ cùng phòng vệ sinh cá nhân. Tô Lan nói tiếp: "Hai bạn cầm thẻ căn cước tới nơi hậu cần để nhận đồ dùng cá nhân." Cô lấy một tờ giấy từ trong người ra: "Đây là bản đồ ở đây. Giờ tôi nói cho hai người hiểu rõ một chút, tích phân có giá trị như tiền tệ trước kia, muốn sống ở đây hai người phải có tích phân, tích phân là phí trả cho nơi ở hoặc thức ăn, mà muốn có tích phân cần phải làm nhiệm vụ, cầm lương thực cùng những thứ khác để đổi lấy." Tô Tuệ Dung hỏi: "Vậy tích phân kia tính như thế nào?" Tô Lan lắc đầu: "Cái này tôi không rõ lắm, nhưng hai bạn yên tâm, chúng tôi không phải phường lừa gạt, ăn lời của hai bạn, mỗi lần tìm được đồ, hai bạn sẽ được hưởng ba phần, còn bảy phần kia tự động khấu trừ để lộp lên, nhưng bảy phần đó cũng không phải mất hết mà được chuyển đổi thành tích phân." Tô Lan cười nói: "Hai bạn mới tới, phí ở bảy ngày không cần phải nộp, nhưng sau này mỗi tháng sẽ phải nộp lên ba mươi tích phân như phí ở trọ. Nếu không hai người có thể trú tạm ở bên ngoài." Lam Linh Úc nhẹ giọng nói: "Còn có gì chú ý nữa không?" Tô Lan suy nghĩ một chút: "Còn có phòng ăn, mở cửa tầm sáu giờ đến tám giờ buổi sáng và buổi tối, mỗi khi tới giờ cơm hai người phải chú ý, qua giờ cơm là phải chịu nhịn đói đấy, địa chỉ tôi có đánh dấu trên bản đồ. Kí túc xá cũng có nước nóng, nhưng chỉ mở lúc bảy giờ tới tám giờ thôi, thời gian còn lại đều là nước lạnh cả, mạt thế tới quá nhanh, hệ thống điện chưa được khôi phục lại, năng lượng điện ở đây dùng đều nhờ vào máy phát điện dự trữ của trường nên không đủ dùng. Trước mắt chỉ cần chú ý những cái này, còn những vấn đề khác thì hiện tại tôi chưa có nghĩ ra, nếu hai bạn có rắc rối gì có thể xuống dưới tìm tôi." Cô không phải không nhớ, chỉ không muốn nói ra mà thôi, để sau này còn có cơ hội tiếp xúc với Lam Linh Úc, rồi sẽ lấy được nhiều lợi ích từ họ. Tô Tuệ Dung không thay đổi sắc mặt nở nụ cười nói xin lỗi, sau đó Tô Lan liền rời đi. Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ngồi tạm trên giường rồi lấy bản đồ ra nghiên cứu một chút. Bản đồ này là bản đồ cũ trước kia, chẳng qua bên mặt trên có vết bút đánh dấu địa chỉ như nơi hậu cần, nơi hội nghị, còn có chỗ giao dịch được đánh dấu đỏ chót bắt mắt có ghi chú thích, chỉ cần có tích phân hoặc đồ, bất cứ thứ gì cũng có thể mua được. Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc dọn dẹp căn phòng một chút rồi rời kí túc xá, hai người dù gì cũng là lần dầu tiên tới đây, nếu lấy đồ từ không gian ra thực sự không ổn. Cầu thang không bóng người, chỉ có âm thanh đi xuống của họ. Lam Linh Úc nắm lấy bàn tay của người đi cạnh, "Chúng ta thực sự ở lại đây?" Tô Tuệ Dung nắm chặt lấy đôi tay đang cầm lấy tay mình: "Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Chỉ có nơi này mới an toàn." Lam Linh Úc thở dài: "Chẳng qua mình cảm thấy nơi này quá phiền toái." Tô Tuệ Dung bước xuống bậc thang, là cực kì phiền toái. Ngụy Nam Vũ nguyên lai lại là hội trưởng của trường đại học này, chẳng những thế hắn còn có vị hôn thê, như vậy sao đời trước hắn lại đi tới H thị? Muốn đi từ H thị tới nơi này bằng máy bay cũng phải mất ba bốn gờ, chớ đừng nói sau mạt thế, hắn tới đấy làm gì? Hơn nữa đời trước Lam Linh Úc lại vì cô mà cùng với Ngụy Nam Vũ... Lam Linh Úc nhạy cảm phát hiện tâm trạng Tô Tuệ Dung có chút không đúng: "Cậu sao vậy, Tuệ Dung?" Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu: "Không có gì, chúng ta đi nhanh chút đi?" Lần này mà gặp mặt Ngụy Nam Vũ phải tặng hắn món quà gặp mặt mới được, không biết thuốc tiêu chảy lần trước mua còn không nữa? Lam Linh Úc dừng lại: "Tuệ Dung, có chuyện gì không nói với mình được sao?" Tô Tuệ Dung cũng dùng lại, lầm bầm nói: "Chẳng qua mình ghen thôi." "Ghen?" Lam Linh Úc sửng sốt. "Đúng vậy, mình ghen!" Tô Tuệ Dung ôm lấy Lam Linh Úc: "Cậu xem, cái người tên An Tu Vũ rõ ràng có ý với cậu,còn có Ngụy Nam Vũ nữa...bla...bla..." Lam Linh Úc dở khóc dở cười, ngăn Tô Tuệ Dung nói tiếp: "An Tu Vũ là rõ rồi, còn Ngụy Nam Vũ là làm sao? Mình còn chưa từng gặp anh ta cơ mà." "Còn nhớ cái lần Triệu Vi vu oan cho chúng ta không?" Tô Tuệ Dung thầm thì bên tai Lam Linh Úc, "Mình cảm thấy cô ta không vừa mắt chúng ta chắc là do Ngụy Nam Vũ." Tô Tuệ Dung tuyệt đối không thừa nhận cô làm vậy để tạo khoảng cách giữa Linh Úc cùng Ngụy Nam Vũ. Đời trước ngay từ lúc hắn giúp đỡ, Linh Úc đã rất cảm kích hắn ta, chẳng qua lúc hắn ta nói thích Linh Úc tình cảm hai người mới kém chút ít, Tô Tuệ Dung quyết định, lần này phải đem nguy cơ bóp chết trong vỏ trứng. Huống chi cảm giác của cô cũng có thể là sự thật, hai người cô không quen không biết Triệu Vi, Triệu Vi lại coi hai cô như thù địch, nguyên do lớn nhất chắc chắn phải đặt lên người Ngụy Nam Vũ. Nhưng là, bọn cô vô tình tạo quan hệ với Ngụy Nam Vũ lúc nào? Lam Linh Úc thật sự không biết phải nói gì cho đúng: "Cậu sau này phải tránh bọn họ xa xa một chút." Tô Tuệ Dung đầy bá đạo nói: "Cậu chỉ là của mình." Lam Linh Úc trìu mến sờ đầu Tô Tuệ Dung, nhẹ nhàng bắt đầu nụ hôn, nụ hôn càng lúc càng dồn dập, càng mãnh liệt, cảm giác nóng rực lan tràn trí óc, khiến người ta phải mụ mị, hai người ôm chặt lấy nhau như muốn đối phương là một phần của mình, hai người khẽ khàng ma sát cơ thể, đột nhiên từ xa truyền lại tiếng bước chân. Lam Linh Úc buông Tô Tuệ Dung ra, tiêu hủy dấu vết bên khóe miệng Tô Tuệ Dung. Tô Tuệ Dung từng ngụm, từng ngụm thở hồn hển. Lam Linh Úc khẽ cười, đôi tay không ngoan ngoãn mơn trớn khuôn mặt, từ từ đi xuống cái cổ thanh mảnh của Tô Tuệ Dung, lại gần nói khẽ bên tai: "Buổi tối mình không tha cho cậu đâu." Tô Tuệ Dung liếc Lam Linh Úc một cái "Đi thôi." Hai người theo bản đồ mà đi, rất nhanh tới khu vực hậu cần, cầm thẻ căn cước lấy hai cái chăn cùng gối nằm. Hai người cũng không về ngay mà thuận đường đi thăm quan nơi này.