Trên gương mặt của tôi khi trông thấy Hắc Tử và ba người tiểu nhị kia khi đi ra tay xách nách mang thì chẳng tỏ ra bất cứ biểu hiện thái hóa nào trên gương mặt cả, nhưng ngoài tôi ra thì không hẳn là ai cũng có thể tỏ ra bình thường trước cảnh tượng như thế này được những nhân tố mà tôi nói đến ở đây là năm người tùy tùng của tôi đây.
Biểu cảm trên mặt họ phải nói sao ta, tôi cũng chả biết nói ra làm sao ngoài những từ sau đây : mắt chữ A, mồm chữ O có thể nhét tầm khoảng năm đến sáu cái trứng gà cũng nên.
Tôi thì đã đứng lên từ lúc thấy tiểu Hắc đi ra nãy giờ rồi, nhìn tiểu Hắc bộ dạng trông ngốc nghếch thế nào ấy vừa cười vừa gãi đầu đang từ xa mà dần đi từ từ lại chỗ của tôi mà trông lúc này tôi lại có một suy nghĩ miên man là bao nhiêu đồ đó cũng quá xá nhiều đi thật không biết rằng bọn người kia có ăn được hết trong một lần không nữa .
Nghĩ thì chỉ nghĩ vậy thôi, còn có ăn nổi hay không nổi cũng mặc xác bọn họ tôi không phải là người chuyên lo chuyện bao đồng đây đó.
Đợi Hắc Tử đi đến gần chỗ tôi xong tôi hỏi.
Ai vác những thứ này đây.
À chuyện đó Boss khỏi lo, em đã thuê một chiếc xe ngựa chở hàng rồi.
Ừ. Trên đường hãy nghĩ lý do hợp lý nói với năm người kia về thân phận của ngươi đi.
Ồ, vâng.
Hắn cứ nghĩ là năm người kia chắc hẳn đang thắc mắc về hắn lắm đây, cứ tưởng xuyên qua đây rồi thì Boss sẽ nói nhiều hơn chứ ai mà dè còn ít nói chuyện hơn so với lúc trước nữa.
Hắn cứ tưởng Boss đã bịa ra một thân phận giả nào đó rồi ai lại mà ngờ cái gì cũng chưa nói cả, mà thôi kệ dù sao chuyện mà hắn tưởng rằng Boss sẽ nói nhiều chắc chỉ có trong mơ thôi.
Trên này vừa đáp lời tôi xong lại hướng tới mấy người tiểu nhị kia mà chỉ trỏ kêu đem đồ này đồ kia ra xe ngựa.
Rồi lại quay sang đi tới chỗ năm người kia mà trò chuyện.
Thực ra, từ khi tiểu Hắc nói chuyện với tôi thì Tử Thanh đã tính tiền xong và quay lại chỗ bốn người kia đang đứng chờ ở một bên cạnh tôi rồi.
Tôi xoay người hướng cửa quán mà đi khi đi ngang sáu người kia thì bỏ lại hai chữ rồi cất bước hướng cửa quán mà đi ra.
Đi thôi.
Vốn dĩ tôi định một lát nữa mới đi phải rời đi nhanh như vậy cũng có sự bất tiện riêng của nó, bởi vì do bọn tôi ai cũng khôi ngô tuấn tú vì sao lại nói thế là vì lúc đầu chúng tôi ai cũng cải nam trang mà đi cùng một chỗ lại tới những sáu người cũng đã gây ra sự chú ý không nhỏ đến với mọi người khách trọ xung quanh rồi. Bây giờ, thì nhân số lại tăng lên thành bảy người như vậy sẽ càng là tâm điểm và rước lấy thêm nhiều phiền toái không đáng nói nữa nên đi sớm lúc nào thì sẽ tốt hơn là nán lại đây.
Sau khi, cả đoàn bảy người chúng tôi vừa đi xong thì tại đại sảnh đó lại bùng nổ một tin tức động trời mà tin tức này không ai khác ngoài chúng tôi.
Tin đồn là : một công tử bao nuôi sáu người nam nhân.
Chuyện tin đồn này tôi chả mảy may mà để ý đến nó, nhưng còn năm vị gái giả trai kia thì lại bức xúc thay tôi ấy chứ.
Đó hẳn là chuyện của ba bốn ngày sau đó rồi, vì lúc này đây tin đồn mới nổi lên rầm rộ.
Còn tiểu Hắc thì cứ lúc nào không khí im ắng lại cứ lôi chuyện này ra mà nói khiến tôi chỉ biết làm mặt lạnh thôi.
Sau khi, lên đến xe ngựa tôi lại ngồi xuống vị trí chính của xe ngồi khoanh chân xuống, nhắm mắt lại bắt đầu vận nội lực trong đan điền chạy dọc khắp nơi trong kinh mạch để lưu thông các kinh mạch tắc nghẽn đây hẳn là cách nói phổ thông ở đây thì phải .
Hôm nay, không có ai ngồi cùng với tôi một xe ngựa cả cũng thật là một dịp yên tĩnh hiếm hoi từ lúc xuyên qua tới giờ đây là lần tôi được yên ổn đầu tiên đó.
Còn mấy người kia thì lại ngồi ở cùng một xe ngựa khác đó là một xe ngựa mà tiểu Hắc mới thuê và đương nhiên là cả sáu người cùng ngồi chung một xe.
Đây cũng không phải mệnh lệnh của tôi bảo họ làm vậy, đây là chủ ý mà tự ý Hắc Tử đưa ra và nói cho năm người kia.
Bởi vậy, nên cũng phải kể đến cái lúc mà tôi vừa mới bước chân ra khỏi tửu lâu Tây Chỉ thiên kia.
Lúc đó hẳn là mọi chuyện như vầy.
Khi vừa mới ra khỏi tửu lâu tôi vừa cất bước đi chưa được ba đến bốn bước chân thì khi đang chuẩn bị bước lên xe ngựa thì bỗng tiểu Hắc tự dưng lên tiếng làm tôi khá là bất ngờ .
Năm người hãy ngồi cùng tôi chiếc xe ngựa phía sau đi.
Vừa nói vừa tỏ ra một biểu hiện rất ư là ngốc nghếch tôi nghĩ sao lúc trước tôi thấy thằng nhóc này đâu phát bệnh nặng vậy sao bây giờ mới xuyên không quá có một tý mà bệnh nó lại bộc phát gê vậy không biết nữa.
Tôi nhìn thấy trạng thái của tên nhóc này như thế cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi thôi.
Còn có thể nói gì hơn được nữa chỉ còn có nước thở dài và thở dài mà thôi.
Nếu có Ám Dạ ở đây thì tốt phải biết có người đối kháng với thằng này vậy tôi mới đỡ phải đâu đầu.
Cả năm người chả thèm đóai hòai gì tới lời Hắc Tử mà chỉ đuổi theo bước chân của tôi hướng về phía chiếc xe ngựa đậu đầu tiên kia mà đi tới.
Hắn thấy lời mình nói chả có một xíu trọng lượng gì đối với năm người hộ vệ kia cả thì bỗng đâu đó trong thâm tâm bùng lên một ngọn lửa ngọn lửa của sự tức giận à nha.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng quên đi cái cục tức này vì cái tâm trạng bồng bột này khiến hắn nhớ về chuyện cũ không lâu trước kia cái lúc mà hắn mới gia nhập tổ chức sát thủ Mị Ảnh Vô Tung.
Hắn còn nhớ khá rõ , lúc trước khi mới bắt đầu gia nhập vào tổ chức hắn cũng bị ăn bơ kha khá rồi lúc đó hắn còn trẻ người non dạ cũng như tâm trạng như vừa rồi khá bốc đồng, cái lúc mà hắn muốn dùng nắm đấm để hỏi nhưng người cho hắn ăn bơ thì có một người không giống với những người kia không biết vô tình hay cố ý mà nói cho hắn biết vài điều mà hắn đã quên bén đi mất đi những điều lệ mà tổ chức đã ấn định lúc ban đầu.
Cũng may trong một lần không biết hắn đã được người đó cho biết.
Có ba điều :
_Thứ nhất : không được sinh sự trong tổ chức.
_Thứ hai: ba năm sẽ tổ chức thi đấu bao gồm ( súng, tên, kiếm, côn, võ thuật, độ cao,...). Ba năm sẽ chọn ra top mười người mạnh nhất trong tổ chức ở các hạng mục đều phải đạt điểm tuyệt đối trên một ngàn đó là điểm ở mỗi hạng mục được đề ra, lần thi đấu này còn có một cái tên đó là _ Vô Ảnh Tuyệt .
_Thứ ba: Đến chết vẫn tận trung tổ chức .
Đây là bà điều lệ cũng như là luật ở tổ chức.
Ở điều thứ hai nếu như có điều bất mãn đối với người nào trong tổ chức thì hãy dùng thực lực của mình để so tài cao thấp với kẻ đó.
Hắn cứ nghĩ rằng hắn đã có thực lực khá là mạnh rồi, nhưng khi thi đấu xem lại thành tích điểm số mỗi lần hắn mới biết cái suy nghĩ đó của hắn rất nông cạn vì trong cả trăm người trong tổ chức thì chỉ có đúng mười mấy người là đạt được yêu cầu mới đứng được trong top mười Vô Ảnh Tuyệt.
Thi đấu này cứ ba năm lại diễn ra một lần, ai lọt vào top mười thì sẽ nhận được nhiệm vụ cấp S còn không nằm trong top thì sẽ chỉ có nhiệm vụ cấp A đến D mà thôi thù lao thì không thấp nhưng nếu đem so với cấp S thì chênh lệch phải là năm lần như thế cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải hy sinh mạng sống bất cứ lúc nào.
Nhưng top mười lại có một đặc quyền nếu không chọn thi hành nhiệm vụ thì có quyền bỏ qua nhiệm vụ khó đó nhưng cũng đồng nghĩa tên người đó sẽ phải xoá khỏi top mười.
Vì ai trong tổ chức cũng đều muốn mình phải mạnh để sống sót sau mỗi nhiệm vụ nên ai ai cũng ra sức phấn đấu tập luyện để chính họ càng ngày càng mạnh hơn.
Thế là từ một người gia nhập tổ chức mới đây trong lần thì thứ ba là chín năm sau kể từ ngày hắn mới gia nhập cho đến bây giờ thì hắn đã thành công có tên trong top mười người trong bảng Vô Ảnh Tuyệt.
Hắn thấy cứ như là mình vừa mới từ chân núi mà leo lên đỉnh núi vậy, cảm giác đó thật khó có thể mà tả được.
Nên sự bực tức của hiện tại này khiến hắn từ trong hồi ức mà nhớ về nó.
Ngày khi trở về thực tại, khi thấy năm người kia chuẩn bị lên xe ngựa cùng với Boss hắn mới sực nhớ đến lời Boss nói hôm qua.
Nên hắn vội vàng lên tiếng hướng tới năm người kia mà nói, cũng mong Boss phối hợp với hắn vì hắn biết ngoại trừ hắn và Ám Dạ Boss sẽ không có nhiều lời với bất cứ ai nhưng vì này trong tình thế Boss đang cần thủ hạ nên mới có sự hiện diện của năm người gái giả trang kia.
Nên hắn không thể làm phụ lòng mong muốn của Boss được có phải không nào.
Năm người ngồi xe ngựa sau đi lệnh của... Bo... ss... chủ nhân đó.
Hắn vốn dĩ định kêu là Boss nữa rồi, thiệt là kêu Boss quen rồi bây giờ bảo nói kiểu khác đúng là làm khó người khác quá, nhưng biết làm sao được nhập gia thì phải tùy tục thôi.
Cả năm người không nhìn về phía tên kia mà lại hướng ánh mắt về phía tôi để hỏi dò coi lời tên kia có đúng không?
Tôi chỉ đành gật đầu rồi bước lên xe ngựa, bỏ lại mọi chuyện sau lưng cho tên đó xử lý đi.
Thế là, tình hình hiện tại là như thế này đó.
Cuối cùng thì xe ngựa cũng đã dừng trước cái miếu của những tên ăn mày đang ở .
Tôi tin Hắc Tử cũng sẽ bịa ra một câu chuyện để nói cho ổn thỏa với năm người kia.
Đúng như tôi dự tính, khi bước xuống xe ngựa thì thấy được cả năm người kia lúc ban đầu còn tỏ ra xa cách với Hắc Tử, ấy vậy mà chỉ trong tầm một đoạn đường ngắn ấy thế mà lại thu được nhân tâm của năm tiểu muội muội kia rồi, thiệt là có tài thu phục nhân tâm người khác mà .
Tôi bước xuống xe ngựa dưới sự đỡ của Thiên Nhiễm.
Khi đã xuống xe ngựa đuợc tầm bà phút, tôi đánh ánh mắt nhìn về phía Hắc Tử thấy tên này đang bận rộn luôn tay luôn chân chỉ chỏ sai sử đám làm công khinh vác đồ đem vào ngôi miếu hoang kia.
Còn những thuộc hạ còn lại cũng phụ giúp một tay với Hắc Tử.
Còn riêng một mình Thiên Nhiễm thì vẫn đứng bên cạnh tôi để chờ tôi sai bảo, tôi thấy mình cũ ng không cần thiết phải sai cô ấy làm gì nữa nên nói.
Ngươi cũng qua giúp đi.
Không hẳn là tôi không có quan sát hay để ý gì cho lắm chỉ một phút tình cờ liếc mắt qua thấy Thiên Nhiễm ánh mắt đang nhìn chăm chú về chỗ đang bận rộn bên kia, thì tôi đã hiểu ngay thì ra ẻm đang rất muốn qua bên đó phụ giúp nhưng ngặt nỗi phải một người hầu đứng cạnh tôi để tôi sai bảo nên là ẻm không có được qua.... Và rồi tôi thấy được nên mới kêu ẻm qua bên đó phụ giúp luôn.
Đợi một hồi cũng không lâu lắm, tiểu Hắc Tử đi tớ i chỗ tôi đang đứng nãy giờ nói khá nhỏ chỉ đủ vỏn vẹn đủ hai chúng tôi có thể nghe.
Boss vào thôi.
Tôi không đáp lại chỉ gật đầu tỏ ý đã biết rồi và đi theo sau tiểu Hắc Tử vào trông.
≥.≤℅℅℅℅℅℅℅℅.................... giải phân cách vô tình.......................¢•_•¢¢¢
Cùng một thời gian đó, tình hình chiến trận giữa hai nuớc Hiên Viên quốc và Đông Yến quốc diễn ra vô cùng quyết liệt.......
Cuộc chiến của cả hai bên diễn ra không chậm cũng không nhanh, mà phải nói là kịch tính đến nỗi máu chảy thành sông và xác chết chất đống khi mỗi trận chiến kết thúc.
Tại nuớc Hiên Viên, không nói đến các thành trì lân cận chỉ nói riêng ở kinh thành Đế Đô và toàn bộ triều thần đều trong tình hình lo lắng về việc chiến tranh giữa hai nuớc Hiên Viên và Đông Yến đang diễn ra vô cùng quyết liệt ở tiền tuyến.
Dăm ba bữa là triều đình Thiên Viên quốc lại nhận được tin báo từ tiền tuyến gửi về tuy lúc đầu tin truyền về thua thì nhiều mà thắng thì ít . Nhưng kể từ khi Tĩnh An Vương được phái ra tiền tuyến thì tin thắng trận liên tiếp được truyền về và hiển nhiên hoàng đế Thiên Viên quốc lập tức đem tin tức thắng trận này công bố cho tất cả toàn người dân của Thiên Viên quốc được biết để tránh khỏi lòng dân dao động.
Cũng cùng lúc đó, tin tức từ tiền tuyến được truyền về nước Thiên Viên quốc thì tin tức đó cũng được truyền tới vua nước Đông Yến quốc. Tuy là tin tức từ tiền tuyến đưa về chỉ là tin thua trận, nhưng họ không gấp gáp chỉ là tức giận vì lúc đầu họ thắng được vài trận đầu cũng chiếm được không ít thành trì nhưng kể từ khi họ nghe được tin Thiên Hiên quốc đổi thống soái mà còn là một đứa trẻ họ cứ dửng dưng chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa thì sẽ làm nên việc gì thế là họ cứ cho là kẻ địch muốn diệt quốc rồi nên mới cho một đứa bé ra trận làm thống lĩnh.
Nhưng họ thật không ngờ từ khi thằng nhóc kia thống soái thì họ lại thua trận liên tục tổn thất không đến nỗi quá lớn nhưng cũng đáng lo ngại, vậy là từ sau những trận thua đó họ mới nhận ra khinh địch quá mức rồi. Chiếm được bao nhiêu thành trì lại thua về bấy nhiêu.
Vua nước Đông Yến tên là Yến Thế Tôn cứ nghĩ cho dù bên địch chỉ phái có một đứa nhóc ra trận nhưng thân phận không thấp nên không thể khinh địch, ai ngờ hắn không khinh địch nhưng các tướng sĩ nước hắn thì không có suy nghĩ được như thế nên mới dẫn đến có những trận thua liên tiếp như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
18 chương
32 chương
12 chương
16 chương
29 chương