Trọng sinh cung chủ yêu vật thật bá đạo
Chương 29 : dự tính sâu xa
Trên triều vị trí cao nhất là ngai vàng rồng mà vị trí đó có́ một người đang ngồi lên không ai khác đó là hoàng huynh của hắn_ Hiên Viên Thế Ly.
Công công và cung nữ thì hầu hai bên phía dưới là quan văn đứng một hàng, quan võ đứng một hàng chia ra làm hai ở phía dưới.
Sở dĩ hắn quan sát kỹ như thế là vì sau này tất có lý của hắn, mà cũng bởi vì hắn từ khi được phong làm Tĩnh An Vương nên cũng phải lên triều vào ba buổi sáng để đi hầu triều.
Nên hắn nhìn khung cảnh này riết rồi cũng như không nhìn vậy, thêm thay bây giờ tình hình chiến sự gây gắt căng thẳng nên cái tình hình nhàm chán thường ngày của buổi triều cũng được cải thiện vì có chiến sự nên hắn cũng cảm thấy bớt nhàm chán đi không ít.
Ai mà biết được cái ý nghĩ này sẽ không khiến cho cái Thiên Hiên quốc này bùng nổ đi.
Sau một phen đứng hầu như mọi lần thượng triều trong nửa tháng nay, thì cuối cùng hắn cũng chờ được dụng ý của hoàng huynh hắn rồi.
Hắn thấy Lý Thượng thư tiến lên hành lễ với hoàng huynh của hắn và nói ra ý kiến của mình trong không khí vô cùng yên tĩnh như hiện giờ thì tiếng nói của Lý Thượng thư là vô cùng vang dội.
Bẩm Hoàng Thượng, thần cho rằng cách tốt nhất bây giờ là triều đình chúng ta phải cử ra một vị tướng tài a.
Lý Thượng Thư vừa dứt lời nói xong, vốn cả toàn trường đều yên tĩnh thì nay kẻ tung người họa đều nói,
đúng...đúng...đúng vậy...Lý đại nhân nói đúng nha đây là câu nói phụ họa theo của nhiều viên quan dù lớn hay nhỏ cũng đều nói như vậy, đó là cái nhìn đầy quan sát của hắn.
Câu nói tiếp theo là của vị hoàng đế kia vang lên ngay sau đó.
Vậy Lý ái khanh, đã có chọn được ai chưa.
Bẩm bệ hạ, hạ thần xin tiến cử Nhậm Khải Hoành tướng quân thưa hoàng thượng. hắn ta nói tiếp sau câu của hoàng thượng.
Sau giây phút, làm bộ im lặng. Hoàng Thượng ngập ngừng nói.
Nhậm tướng quân, trẫm cũng nghĩ đến ngay từ đầu rồi. Nhưng...nhưng...nhưng có điều...
Câu nói ngập ngừng này, khiến cho liên tiếp có nhiều hạ thần đứng lên tiến cử Nhậm tướng quân hơn.
Hạ thần cũng thấy, y theo lời của Lý đại nhân thì triều ta nên cử Nhậm tướng quân ra trận để ứng chiến là tốt nhất. đây là lời nói của Hộ Bộ Thị Lang.
Thần nguyện tiến cử, Trần lão tướng quân Trần Thiên Khu, thưa hoàng thượng. đây là lời nói của nguyên triều lão quan Bộ hộ hình thuế.
Và còn nhiều người khác nữa. Nhưng đa phần đều là người đứng ra để tiến cử Nhậm tướng quốc là nhiều.
Hắn thì vẫn giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt của vị hoàng huynh đang ngồi trên kia cứ luôn liếc nhìn hắn mỗi khi có hạ thần tiến cử Nhậm tướng quân.
Hắn nghĩ người muốn nhờ vả người khác phải lên tiếng trước mới đúng, chứ chẳng lẽ phải đổi ngược lại sao.
Hắn nghĩ một chút nửa vị hoàng đế này, sẽ tự mở lời mà cử hắn ra chiến trường thôi.
Trong khi đó, giữa những tiếng nghị luận thì hắǹ cuối cùng cũng nghe vị hoàng huynh này hỏi ý kiến hắn về việc có nên phái Nhậm tướng quân đi ra trận không.
Tĩnh An Vương, ngươi nói xem trẫm có nên phái Nhậm tướng quân ra xuất chiến không?. tuy đây là một câu hỏi tưởng chừng như rất đơn giản để trả lời, nhưng muốn trả lời vẹn cả đôi đường thì rất khó.
Tên Thế Ly này đang ép hắn phải nói ra một đáp án đúng như trong ý muốn của Hiên Viên Ly.
Thế thì bổn vương sẽ cho hắn ta một đáp án như mong muốn.
Vị hòang huynh này đang thử trí của bổn vương và hắn xem xem ai đa mưu túc trí hơn sao?
Vậy thì, bổn vương sẽ tương kế tựu kế rời đi như ý muốn của hoàng đế Thế Ly này.
Vì hắn đang trong lúc không có thuộc hạ thân tín để triển khai tất cả những dự tính mà hắn đã dự tính lúc chưa trở lại kinh thành này.
Ắ́t hẳn đây là một cách duy nhất có thể nghĩ ra lúc này và cũng là một sự lựa chọn đúng đắn ngay lúc này, thần đệ cũng cho là như vậy.̃ hắn trả lời mà không một chút mảy mây biểu lộ bất kỳ biểu cảm gì.
Sau khi nghe được lời nói của vị vương gia này, hắn bèn nghĩ.
Hắn rất bất ngờ vì câu trả lời của Tĩnh An Vương, người thần đệ này từ nhỏ hắn không có tiếp xúc nhiều là mấy chỉ nghe mọi người nhắc đến cái tên Hiên Viên Vấn Hàn này thôi .
Đến khi người thần đệ này đi học nghệ thì hắn càng thêm không có thời gian tiếp xúc hơn, sau khi trở lại kinh thành thì cũng càng̀ rất ít tiếp xúc với người thần đệ này, nên hắn cũng không thể nào hiểu được cách suy nghĩ của người thần đệ này như thế nào.
Hắn tuy là hoàng đế của Thiên Hiên quốc vị trí tuy cao nhưng như vậy thì có là gì, lúc nào cũng phải phòng bị hết người này đến kẻ khác. Bây giờ, hắn lại phải phòng thêm người thần đệ tuy còn nhỏ, nhưng hắn đã ngồi trên cái ghế này hai mươi năm rồi tất nhiên sẽ có ́sự uy nghiêm sắc xảo mà bậc đế vương nên có, hắn có thể thấy được Tĩnh An Vương này bề ngoài nhỏ tuổi như thế nhưng cách hành xử của vị Vương gia này đều vô cùng quyết liệt, dứt khoát mà hắn đã được thấy qua hơn mấy tháng nay, hắn biết người thần đệ này đang che dấu con người thật của đệ ấy.
Hắn nhất định phải phòng, nhưng nếu để người này vượt qua sự kiểm soát của hắn vậy thì cái ghế hoàng vị này của hắn không thể giữ được rồi.
Hắn muốn hạ sát người thần đệ này, nhưng ngặt một nỗi trên tay đệ ấy có binh quyền. Cho nên hắn thật không tình nguyện cũng phải ban bố ý chỉ phong cho đệ ấy làm_ Tĩnh An Vương thôì.
Không động thủ được thì, phải thị uy trước đối với người đệ đệ này.̉
Vậy thì trẫm quyết định Nhậm tướng quân xuất chiến đi. lời vừa ra cả chúng hạ thần phía dưới....
Chúng hạ thần đều quỳ xuống hướng về phía hoàng đế Thế Ly đầy cung kính hô vang,
Bệ hạ anh minh.
Vậy thì trẫm cũng sẽ cử Tĩnh An Vương sẽ cùng ra chiến tuyến với Nhậm tướng quân luôn một thể.
Trẫm muốn cho Tĩnh An Vương học hỏi thêm về binh pháp tôn tử và thực chiến, để tôi luyện cho người đệ đệ này làm một vị tướng tài. Cho Thiên Hiên quốc mai sau. như đang hỏi ý kiến của các quan đại thần nhưng cũng là ý chỉ không muốn ai trong bọn họ làm trái quyết định của hắn đã nói ra.
Chúng ái khanh thấy như vậy được không?. Hắn chỉ hỏi qua cho có lệ thôi, chứ hắn không tin có người nào chê mình sống lâu quá «nên mới nói không» với hắn.
Hắn quan sát tất cả sắc mặt của những người ở phía dưới nhất là người thần đệ của hắn, Tĩnh An Vương. Hắn cũng không nhìn ra được chút sắc thái biểu cảṃ nào cả từ vị Vương gia này, hắn nghĩ sau khi hắn ban bố mệnh lệnh ra như thế vị vương gia này ắt hẳn sẽ phải có chút ít biểu hiện gì chứ. Đằng này một chút biểu hiện ra ngoài cũng chẳng có, thiệt là làm cho hắn càng thêm hậm hực, tức tối.
Hắn không tin rằng vị Tĩnh An Vương này không có lấy một chút bất ngờ hay nghi hoặc gì khi nghe được ý chỉ của hắn ban xuống. Hắn nghĩ người đệ đệ này, hẳn đang che dấu cảm xúc đây.
Thần Tĩnh An Vương tạ ơn bệ hạ, thần quyết nếu không khải hoàng sẽ không trở về.
Muốn đấu tâm cơ với bổn vương, bổn vương sẽ thuận theo ngươi lần này. Đây chỉ là, một sự khởi đầu thôi Hiên Viên Thế Ly.
Hắn không ngờ vị đệ đệ này, lại có thể nói ra một cách dứt khoát đầy kiên định như vậy, không mảy may có một chút lo lắng hay run sợ gì cả.
Hắn không biết quyết định này, có phải là đã sai rồi hay không?
Nhưng hắn là vua là cửu ngũ chí tôn, một lời đã được nói ra thì làm sao mà rút lại được. Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.
Bây giờ, hắn sẽ phải cùng mẫu hậu bàn tính lại về cách đối phó với người đệ đệ này về sau thôi .
Người đệ đệ này hắn nhìn không thấu rồi.
Tĩnh An Vương nghe chỉ, trẫm phong Tĩnh An Vương làm thống soái hiệu là Tĩnh chiến Vương , Nhậm tướng quân sẽ là phó tướng hỗ trợ Tĩnh An Vương.
Trẫm cấp cho Tĩnh An Vương năm vạn quân mã kết hợp với Phiêu Kỵ Doanh của khanh là mười lăm vạn quân.
Mười lăm ngày sau, xuất chính ứng chiến.
Mong các khanh hãy đem tin khải hoàng trở về trong nay mai. giọng nói đầy uy nghiêm của hoàng đê vang lên.́
Tạ ơn, bệ hạ. cả hắn và Nhậm tướng quân đều đồng thanh lên tiếng.
Sau một hồi quan sát và nhìn một lúc lâu, hắn thấy không ai nói gì nữa thì nói.
Vậy hôm nay tới đây thôi, bãi triều đi.
Vì Nhậm tướng quân là hạ̣ tướng dưới trướng của Tĩnh An Vương nên cử Tĩnh An Vương ra tiền tuyến là điều đương nhiên.
Nên không một ai trong bọn họ lên tiếng thắc mắc hay dị nghị về lời nói của bệ hạ cả, đây tất cả đều là ý nghĩ chung̃ của tất cả các văn võ bá quan trong buổi triều này.
Mà bọn họ, ai cũng hiểu lời nói tuy đầy quan tâm đến người đệ đệ là vị Tĩnh An Vương này của bệ hạ. Nhưng tất cả bọn họ không ai không hiểu một điều rằng, bệ hạ muốn dồn một người không có kinh nghiệm gì về thực chiến đày tới nơi xa trường.
Nếu phái một người không có kinh nghiệm thực chiến cho dù vị Vương gia này có học nghệ ở Thiên Sơn Kiếm Tông từ nhỏ, nếu có học được nhiều binh pháp nhưng̀ nếu ̀ thiếu thực chiến thì thiếu một trong hai thứ này khi ở ngoài chiến trường cũng chỉ có con đườnǵ chết trận là điều đương nhiên.
Còn mục đích mà bệ hạ phải làm vậy thì chẵ hẳn là, vì trong tay của Tĩnh An Vươnǵ nắm Phiêu Kỵ Doanh.
Bổn vương tính không sai, kế hoạch vẫn đúng như trong dự tính.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
59 chương
27 chương
30 chương
35 chương
37 chương
51 chương