Trọng sinh cung chủ yêu vật thật bá đạo

Chương 27 : lão qủy thất tử

Thôi thì bây giờ nàng có lo lắng cho họ cũng không có ít gì cả. Cái quan trọng bây giờ, thì phải thích ứng cho thật tốt với hoàn cảnh xung quanh nàng . Để khi gặp lại hai người bọn họ còn có thể ăn nói nữa. Nhất là Boss phải thông báo tình hình cho Boss biết cụ thể hơn về tình hình ở cái thời đại này.       Sau một hồi suy nghĩ xong. Cũng khiến nàng yên tâm hơn ít nhiều.      Việc bây giờ thôi thì cứ lo lắng cũng không ít gì, việc trước mắt là phải khôi phục những võ công trước đó lại trước rồi tính tiếp.  ----------------------- giải phân cách vô tâm ^0^-----------------**********       Thời gian lại thấm thoắt trôi qua thêm ba tháng nữa. Trong thời gian ba tháng này, tôi và năm người thuộc hạ cũng đều chuyên tâm tu luyện nội công lẫn võ công.     Ban ngày thì bọn tôi cùng nhau đến dược phòng .     À trong năm người bọn họ đáng lí ra phải luyện tập cả ngày cho nội công lẫn  võ công; nhưng nếu tôi ra ngoài mà không có một thủ hạ nào cả thì sẽ rắc rối và phiền phức lắm.        Mà họ ai cũng không muốn ở lại đây để  tu luyện, khi họ phải bỏ mặc vị chủ nhân của họ, phải một mình đi ra ngoài mà họ không ở bên cạnh người, họ không yên tâm khi mà trong hoàng thất lắm mưu nhiều kế này, họ nói:    Chủ nhân, người hãy để cho chúng thuộc hạ luôn đi theo bên cạnh người đi. cả năm người cùng đồng thời nói lên.    Tôi nghĩ không ngờ rằng, mới có ba tháng ngắn ngủi thôi. Mà ai ai trong số họ cũng không nỡ xa tôi cả. Đây chắc là tình thân đây. Thật ấm áp làm sao?   Thôi được rồi, cũng nên cho bọn ngươi học thêm Y dược thôi. Nhưng học y rất khó nếu ai không học được cũng không sao, ai không học được thì cũng đừng nản lòng sau đó ta sẽ dạy cho những người nào không học được Y dược thì sẽ học Độc y, các ngươi thấy sao?. Tôi vừa nói vừa lấy ánh mắt nhìn sang bọn họ. Bọn họ ai  có  nghĩ  cũng không nghĩ đến , thật sự  không ngờ  là vị chủ nhân này của họ lại đa tài như vậy, họ thấy chủ nhân như một cuốn sách xem mãi xem mãi cũng  không hết được. Mãi mãi nhìn không thấy hết được con người của chủ nhân, mãi không nhìn thấu được.   Cũng may bọn họ là thuộc hạ của chủ nhân cũng là cùng một phe với chủ nhân nếu là kẻ đối địch thì có nước chết như thế nào cũng không biết đâu.    Vâng, chúng thuộc hạ đa tạ chủ nhân chỉ dạy. ai trong bọn họ đều đồng thời cùng một lúc  vội quỳ xuống hô vang .     Vậy thì đi thôi. tôi xoay người bước đi.  Cùng lúc đó, ai trong bọn họ cũng đều theo tôi đi đến dược phòng học cả, ai không học được Y dược thì học Độc y.    Trong số đó, Thiên Song + Thiên Ảnh và cả Tử Thanh đều học được Độc Y còn Tử Cầm, Thiên Nhiễm chỉ có hai người này  là học được  Y dược. Tôi nghĩ kết quả này cũng không tệ.   Vậy thì tất cả bọn họ cũng không tính là quá vô dụng đi.   Đáng lẽ, đã học xong tên các dược liệu từ lâu rồi cũng tầm một tháng trước rồi , nhưng mà do phải kéo dài thời gian lâu hơn thêm hai tháng nữa để cho tôi và bọn thuộc hạ có thêm thời gian để tu luyện nội công lẫn võ công tâm pháp kia đến cuối cùng cũng phải đành ngậm ngùi mà kết thúc khoảng thời gian này thôi.     Tuy đã học xong, nhưng tôi vẫn giả bộ tới phòng dược liệu để có một không gian yên tĩnh để mà tập trung tu luyện cũng như có thể vừa tu luyện vừa chỉ dẫn thêm những thứ khó hiểu trong các chiêu thức võ công cho bọn thuộc hạ hiểu. Cũng xem như là một công đôi việc lẫn việc chỉ dạy bọn họ học tập Y dược lẫn Độc dược luôn.         Bây giờ, cũng được kha khá thời gian rồi. Không thể cứ  kéo dài thời gian dài mãi được, thời gian càng  dài sẽ khiến mọi người sinh nghi, như vậy lợi ích hại nhiều hơn.   Hôm nay, là thời hạn ba tháng do tôi định ra.    Vừa tới trước cửa  dược liệu bước vào phân phó mọi người đi tâp luyện tiếp.   Tôi chỉ vào một trong số thuộc ha, nói:   Thiên Song, ngươi đi tới báo cho Hoàng Lâm..... à không đi nói cho sư phụ ta biết ta đã học xong tên các loại dược liệu rồi.   Ngươi hỏi xem người có qua đây kiểm tra không?  Hỏi người  còn căn dặn gì thêm không rồi hãy quay trở lại đây.  tôi vừa dứt lời.   Thiên Song thi lễ nói: Vâng, thưa chủ nhân.  Tôi thấy Thiên Song xoay người rời đi xong xuôi. Cũng bắt đầu vào tu luyện nội công tiếp.   Chừng khoảng nửa canh giờ, Thiên Song quay lại một mình.   Cũng là lúc, tôi mở đôi mắt đã chìm khá lâu vào tu luyện lúc trước nay lại mở mắt ra. Bước vào cửa dược liệu cô ấy vội đi vào, hướng về phía tôi, vội hành lễ nói,   Chủ nhân, sư phụ người nói người ấy không có tới kiểm ra người về tên các vị dược liệu đâu thưa chủ nhân.   Sư phụ người nói, người hãy tự tìm hiểu và mở ra một ngăn mật thất nằm trong căn phòng này. Vì đây là những ghi chép y học cả đời của sư phụ người đã tốn một đời để đúc kết ghi chép ra được. Sư phụ người nói nay sẽ truyền lại cho chủ nhân là một người  đồ đệ đầu tiên là người, nên cũng mong người hãy tự mình tìm ra cái mật thất kia và học mọi thứ ghi chép trong đó.    Sư phụ người nói khi người học xong. hãy đến gặp sư phụ người để ông ấy kiểm tra và còn điều gì dặn dò nữa thì sư phụ người không nói rõ.  Thiên Song vừa nhìn về phía tôi cười vừa nói tiếp câu sau nữa là  Sư phụ người còn nói, mong người hãy dùng sự thông minh của người mà hãy tìm ra căn mật thất kia.  Sau khi Thiên Song truyền đạt lại hết những lời của sư phụ tôi, thì tôi cũng nở một nụ cười nhẹ cũng chỉ được xem như một cái nhếch môi thôi. Nhưng nếu như nhìn kỹ thì sẽ thấy được.     Ta biết rồi. tôi gật gật  đầu.       Ngươi đi tu luyện tiếp đi, nếu như khi mọi người thoát ra từ trong tu luyện ra. Không thấy ta thì kêu họ chờ trong một hay hai canh gờ nữa ta sẽ trở lại và cùng các ngươi trở về. Tôi vừa nói và nhìn về phía Thiên Song, Thiên Song cười cười  vô cùng tôn trọng hành lễ với tôi và nói,   Vâng, chủ nhân người cứ yên tâm. Thuộc hạ sẽ truyền lại lời nói của người  lại với những người kia. nói lời đầy kiên định.   Được rồi. Ta biết rồi. , tôi xua tay ý bảo ngươi cứ lo đi tu luyện đi.         Bây giờ, việc cần làm là đi tìm cái mật thất này thôi. Haizzz ông sư phụ này của mình cũng quái gở nhỉ thôi dẹp đi cái ý nghĩ này thôi, tìm trước cái đã.   Việc tìm mật thất cũng không đến nỗi quá khó. Nhiệm vụ này đơn giản là tìm ra cái mật thất này thôi cũng quá đơn giản a.   Lúc trước, khi còn làm nhiệm vụ sát thủ khi  mà gặp phải những lão trùm sợ chết thì sẽ có tạo ra vô số mật thất, phải nói là đầy rẫy những cặm bẫy vô số. Mà tôi vẫn cùng hai đứa kia  cứ  vượt qua bình thường thôi tuy hơi xay sát đôi chút nhưng cũng khá là bình ổn.   Chỉ có mật thất ở sa mạc tức kim tự tháp hơi khó chơi một tí.Chỉ là gặp phải hai lần trong vô số những nhiệm vụ thôi. Cũng tính là có kinh nghiệm đi. Thôi không suy nghĩ lang man nữa tìm thôi.     Sau một hồi không lâu lắm, chừng khoảng nữa khắc tôi tìm ra được một cái mật thất trong các tủ dược liệu đựng thuốc kia có hai cái tủ thuốc hơi kỳ quái một chút.   Nhưng cũng rất khó để cho những người khác đoán và tìm  ra được riêng tôi thì không. Vậy nên tốn không nhiều thời gian tôi đã tìm ra được mật thất này rồi.  Trong mật thất là một cầu thang dẫn xuống dưới phía. Tuy khác, với kiểu tôi coi trong phim là ánh nến hai bên tường, nhưng cái mật thất xuất hiện trước mặt tôi đây thì khác nga.     Hai bên tường cứ cách khoảng một cây số thì có một viên minh châu thắp sáng.   Tôi nghĩ sư phụ mình chắc trước khi làm người đứng đầu Thái Y dược này là một người đi ngao du tứ phương thôi. Sao tự do tự tại thế mà người không làm lại đi đâm đầu vào việc triều chính đầy âm mưu quỷ kế này đây.   Thôi kệ đi, ngày sau tự tôi sẽ biết thôi.     Đi được tầm năm cây số, chắc khoảng là vậy. Tôi gặp một thông đạo vừa bước tới thấy nó hiện lên một dòng chữ vàng nói,      Mong các hạ hãy nhỏ máu vào một chấm nhỏ trên cạnh cửa để xác minh thân phận là đô đệ của Lão quỷ Thất Tử.  Tôi nghĩ không ngờ sư phụ mình có một biệt danh là Lão quỷ Thất Tử khá hay nha.   Chắc sư phụ có không ít danh tiếng trong giang hồ đi. Mình chọn sư phụ không lầm.     Sau khi tôi, nhỏ máu thì cánh cửa ấy mở ra. Tôi bước vào, nhìn ngó xung quanh chỉ thấy toàn là kệ sách với sách.    Thôi thì, lúc đầu tôi định chỉ tiện tay xem sơ qua xem xem nếu như có những thứ hữu ích sẽ học thuộc những thứ này. Nhưng nay lại khác rồi a, đây là những ghi chép cả đời của sư phụ nên tôi không thể tiện tay lật xem sơ cho có mà phải nghiền ngẫm học thuộc tất ca ̉  chúng nó vào não tôi, cũng may trí nhớ tôi cũng coi như siêu tốt đi, nếu không một người khác hay là vị Cửu công chúa của trước đây nhìn thấy và kêu họ học thuộc chắc cũng phải tới già không biết có xem và học được hết không nữa.   Bởi vì, thật sự phải nói là ở đây vô cùng vô cùng rộng nga, chưa kể sách ở đây thì nhiều không kể xiết. Nếu đã như vậy thì tôi chỉ đành phải đẩy nhanh tiến độ học nhanh mới được.   Vừa mới suy nghĩ xong, tôi lập tức bắt tay vào làm ngay sau đó luôn.   Giở cuốn đầu tiên ra xem, thấy cũng có những thứ tôi đã biết nên chỉ nhìn sơ qua để củng cố lại kiến thức đã lâu rồi không nhớ đến. Còn lúc sau tôi gặp nhiều cuốn thấy có chút tư nghị một chút vì lúc sau tôi xem được những thứ tôi không biết trước ở tương lai nên nó rất bổ ích cho kiến thức của tôi.́   Tuy là hơi hăng say đọc nhưng cũng phải để tâm tới giờ cơm chiều và cả bọn họ nữa.   Haizzzz... Tôi thấy mình nếu quên mất họ liệu có còn là người chủ nhân tốt nữa không?   Thôi đành đem vài cuốn tôi chưa thấy bao giờ vvề học trước, sẵn tiện đem vài cuốn cho hai người kia học luôn.   Nói về chuyện học y dược thì phải học từ từ. Nếu muốn bồi dưỡng người thì điều tiên quyết nhất là không được gấp gáp.   Vừa đi ra khỏi mật thất, tôi thấy  ai trong  bọn họ người thì đang đứng , người thì ngồi trên ghế.   Họ thấy tôi ra thì nhao nhao cả lên, Tử Cầm vội hỏi ngay.   Chủ nhân, mọi việc điều tốt chứ. người hỏi và những người chưa hỏi cũng đầy mong chờ vào câu trả lời của tôi.   ....Ừ, tốt. hưởng ứng theo họ nên tôi chỉ đáp cho họ biết.   Tôi hướng aánh mắt nhìn về Tử Cầm với Thiên Nhiễm bởi vì ba tháng qua, bọn họ đã sống bên cạnh tôi nên họ chỉ cần thấy một ánh mắt của tôi cũng hiểu đại khái ý của tôi rồi.   Hai người đó bước lên trước mặt tôi. Tôi hướng hai người mà đưa ra hai cuốn sách y được tôi lấy ra từ trong mật thất ra. Hai người đó, đều hành lễ với tôi và nhận đồ.   Tôi biết họ sẽ thắc mắc nên tôi chủ động mở kim khẩu.   Sách y, học cho kỹ. vừa nói xong tôi xoay người đi ra cửa ba người kia chỉ cười cười rồi lục đục đi theo tôi .   Đợi đến khi hai người kia kịp hoàn hồn mới vội vội vàng vàng đuổi theo tôi.    --------- giải phân cách vô tâm @_@------<??     Sau khi, hắn trở lại kinh thành Hiên Viên quốc không lâu sau đó.   Khẩu dụ của Tiên đế đã được công bố ra một lần nữa như sau : Phiêu Kỵ Doanh do Tiên hoàng sau khi mất đi sẽ để lại cho Tam hoàng tử Hiên Viên Vấn Hàn khi Tam hoàng tử được mười tuổi sẽ quay về tiếp quản ; trước lúc đó sẽ do tướng quân Nhậm Khải Hoành người Tướng quân thân cận của Tiên hoàng tiếp quản Phiêu Kỵ Doanh.   Lúc đó là khi hắn còn nhỏ không nắm được binh quyền , nhưng nay hắn đã lớn rồi theo như trong khẩu dụ thì khi hắn được mười tuổi sẽ nhận lại binh quyền Phiêu Kỵ Doanh.   Khi hắn về đến Hoàng Cung cũng đã là ba tháng sau đó. Khẩu dụ cũng được ban hành và thực thi.   Hắn biết hoàng huynh của hắn và Hoàng Thái hậu mẫu hậu của hoàng huynh ấy rất không muốn hắn nhận được binh quyền họ sợ hắn sẽ uy hiếp đến địa vị của họ..   Hắn nghĩ cho dù họ nghĩ đủ mọi cách thì hắn vẫn cứ có được những thứ vốn dĩ đã định sẵn ngay từ đầu là của hắn rồi. Cho dù, họ có cố cướp đoạt thì cũng chẳng được như ý nguyện đâu. Hắn được phong làm Tĩnh An Vương. Sau khi, hắn nhận được binh quyền thì hoàng huynh và các hoàng tử khác cũng có cái thái độ khác khi lúc đầu hắn chưa nhận được binh quyền theo như hắn quan sát là vậy.   Tướng quân Nhậm Khải Hoành hắn cũng vẫn để cho ông ta nhậm chức như cũ. Hắn tuy không tin tưởng người tướng này lắm nhưng dù sao ông ta cũng là một kiện tướng trung thành tận tụy dưới trướng của Tiên hoàng và còn một điều nữa trong bảy năm ông ta nắm giữ binh quyền thay hắn, tuy là ông ta chỉ nắm giữ thay nhưng trong bảy năm này hắn được biết ông ta vẫn ở phía trung lập không nghiên về phía hoàng huynh hay bè phái cũ của Tiên hoàng. Người này hắn sẽ thu phục tâm của họ từ từ , sẽ phải khiến cho họ vào một ngày không xa sẽ nguyện sống nguyện chết một lòng vì hắn.   Tuy thái độ của hoàng huynh ngoài mặt thì cười cười nói nói vui vẻ với hắn trước các mặt quan đại thần trong triều. Nhưng sau lưng lại thủ đoạn thâm sâu khôn lường.   Hắn cũng biết hoàng huynh sẽ phải nghĩ cách gì đó đem hắn được ví như một ngòi nổ chậm, hoàng huynh hắn sẽ phải tìm đủ mọi cách đẩy hắn rời khỏi kinh thành.