Các ngươi trước mắt coi và tập luyện nội công từ bây giờ đi, ta phải học tên các loại dược liệu ở đây, các ngươi ở một bên lo tu luyện đi. Vâng, người yên tâm chúng thuộc hạ sẽ không phụ kỳ vọng của chủ nhân.   .... Làm đi ta muốn xem là kết quả. Vâng.   Sau khi, phân phó nhiệm vụ cho họ để họ trong thời gian mà tôi bận rộn với cả ngàn cả trăm tên dược liệu thì nhân tiện phải xem xét xem ai trong cả năm người này có sự kiên nhẫn, kiên trì không ngại khó để tôi lưu tâm sau này sẽ dạy một trong số họ Độc thuật.   Thấy ai trong họ cũng kiếm một chỗ để dựa lưng vào bắt đầu luyện công thì tôi cũng phải bắt đầu học tên các loại dược liệu ở đây thôi. Lo đi thu phục nhân tâm cũng tốn mất thời gian của tôi hơn nữa ngày rồi, haizzzz.... Nhưng thôi kệ vì muốn có được thuộc hạ trung thành tận tuỵ thì rất khó kiếm tìm nên thời gian đã qua này tôi không thấy tiếc cho lắm, có gì khi tìm được hai người cộng sự kia thì giao cả năm người cho hai đứa đó dạy dỗ thêm cũng như là một việc triển khai trong kế hoạch ban đầu.   Ai ai trong căn phòng này đều có việc phải làm riêng. Không có một ai lên tiếng nữa, không khí rơi vào im lặng như chốn không người.   Bởi vì, khi tôi học thuộc một vật gì đó hay nghiên cứu thứ gì thì toàn bộ đều dùng mắt để xem và ghi nhớ qua đầu nên không có phát ra tiếng động nào. Chỉ có tiếng vang lên và tiếng đóng lại của từng loại dược liệu cứ liên tục vang lên có nhịp điệu riêng, nếu có một vị dược nào đó tôi mới biết sẽ dừng lại lâu thêm một chút để nghiên cứu xem xét hình dáng của mảnh dược liệu đã được rao khô kia xem cấu hình bề ngoài của nó ra sao.   Sau một hồi, xem đến mỏi cả đôi mắt thì đại khái tôi đã học thuộc được khoảng năm trăm mấy loại dược liệu rồi, có loại tôi sẽ xem qua sơ vì những loại đó tôi đã biết rồi còn lại một số loại thì sẽ bỏ công ra nghiền ngẫm sâu và lâu hơn các loại đã biết đến trước đó một chút. Nên nếu có ai đứng quan sát phía dưới các tủ thuốc thì sẽ thấy tôi đứng và mở từng ngăn đựng các vị dược liệu để xem qua rồi đóng lại ngay sau đó chưa đúng mười giây đã đóng lại một ngăn đựng một vị dược liệu rồi, nếu nhìn bề ngoài chỉ thấy giống như là mở ra xem cho có lệ thôi. Nhưng thực ra, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt tôi liếc nhìn các vị dược liệu trong từng ngăn nhanh cực kỳ và đôi môi hơi mấp máy như đang nói gì đó nhưng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào cả. Tôi không muốn làm kinh động tới nhiều người khác trong hoàg thất này cũng như tin đồn tôi là thiên tài gì gì đó khi còn nhỏ mà khi tôi xuyên qua tới đây đã nghe mọi người nói đến không biết có phải là thật không thì không biết nữa. Vì người tài giỏi luôn đi kèm theo chữ Tai một phần,nên tránh được gì thì tránh a; tôi không muốn có thêm phiền phức đâu nên định ba tháng sau sẽ cho người đi thông báo cho sư phụ sau cũng không tính là trễ cũng như không tính là mình học chậm cũng không tính là quá nhanh đi...   Nên tôi đại khái xem được khoảng gần ba cái tủ đựng dược thôi nên không vội. .............giải phân cách Vô Tâm.... - - -