Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm
Chương 12 : Bá Vương Tây Sở
E&B: Yến Phi Ly
.
Cố Du Ninh mơ mơ hồ hồ bị Sở Dự thần không biết quỷ không hay nhét vào xe ngựa, sau đó chính hắn cũng chui vào. Cố Du Ninh vốn là bị Sở Dự khiêng khiến đầu óc choáng váng, giờ ngồi vào trong xe y vẫn còn chưa tỉnh táo, lại bắt đầu bị xóc nảy.
Y cực kỳ chán ghét phương tiện giao thông cổ đại, cưỡi ngựa gì chứ! Y mới không cưỡi đâu, hơn nữa nhìn qua không hề có tính an toàn, vạn nhất con ngựa kia tâm tình không tốt mà nổi điên thì phải làm thế nào, đến lúc đó ngã xuống đất, không nát mông thì cũng bị vó ngựa giẫm gần chết. Vì thế Cố Du Ninh, kẻ cực kỳ trân trọng sinh mệnh, luôn luôn tránh xa việc cưỡi ngựa, mà dù có là xe ngựa nhìn qua có vẻ an toàn nhưng ở cổ đại kỹ thuật hữu hạn, đường cũng không mấy bằng phẳng, cho nên rất xóc nảy, không chỉ say xe thì miễn nói, đi lâu đi dài đều sẽ dễ dàng khiến mông nở hoa.
Cho nên Cố Du Ninh ra sức túm thành xe ngựa, tận lực làm cho mình không bị lắc lư điên đảo nữa, chính là hiệu quả quá nhỏ, y vẫn như cũ lắc qua lắc lại.
Đầu thật choáng, thật sự muốn nôn quá đi, nhưng mà đây là xe ngựa của Mân vương, nôn trong xe ngựa của người ta hình như không quá văn minh.
Xe ngựa đi không đến năm phút đồng hồ, Cố Du Ninh gần như mất đi cảm giác, có thể là bởi vì đường không bằng phẳng, cỗ xe đột nhiên chấn động mạnh, vốn y ngồi không vững, thuận thế liền chúi về phía trước, chính là đau đớn trong dự kiến lại không xảy đến.
Một đôi tay lớn của Sở Dự chặn ngang ôm Cố Du Ninh trở về, trực tiếp kéo y ngồi lên chân của mình, ôm cả người y vào trong ngực.
Cố Du Ninh mặc kệ cảm giác say xe, nháy mắt y xù lông, tay chân vùng vẫy bắt đầu giãy giụa, miệng còn run run rẩy rẩy: “Vương… Vương… Vương gia, thần không dám…”
“Đừng động!”
Sở Dự trầm thấp ra lệnh một tiếng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của người trong ngực hắn, không khỏi nhớ tới đời trước người này miệng cũng đầy máu nằm trong lòng mình. Khi đó khối thân thể này mặc dù còn vương chút hơi ấm, nhưng cuối cùng chung quy vẫn trở nên lạnh lẽo, hiện giờ người này lại ở ngay trong lòng ngực của mình, ôn hương nhuyễn ngọc mang theo tính trẻ con, Sở Dự không khỏi nắm thật chặt cánh tay.
Cố Du Ninh bị dọa cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích, qua hơn nửa ngày mới khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Sở Dự đang cúi đầu nhìn y, trong ánh mắt kia để lộ ra thâm tình nội liễm của một người nam nhân.
Cố Du Ninh nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, quả tim nhỏ của y thình thịch khiêu đập dị thường mãnh liệt.
Y liều mạng ổn định chính mình, tự nói với mình đây đều là ảo giác, người đang ôm y chính là Vương gia tôn quý nhất rong thời đại này, hắn có thể thê thiếp thành đàn, cho dù là đóa hoa mỹ nhân đệ nhất trên thế gian, chỉ cần hắn muốn hái là có thể hái. Y là một người nam nhân, tuy rằng sắp trở thành Vương phi của hắn nhưng chỉ là do Hoàng Thượng buộc hắn lấy mà thôi.
Cho nên Cố Du Ninh, tất cả những gì ngươi thấy đều là giả, tam thê tứ thiếp mới là mục tiêu chân chính của ngươi, ngươi muốn tìm thiệt nhiều thiệt nhiều mỹ nữ cổ trang xinh đẹp, đối tốt với các nàng, làm cho nàng mỗi ngày vây quanh ngươi chứ không phải đi theo một đám nữ nhân để mà vây quanh một người nam nhân.
Chỉ là… cái ôm này thật sự rất ấm áp, có chút giống cái ôm của anh trai, đương nhiên không phải mấy kẻ ở Tả tướng phủ kia, mà là người anh trai còn ở hiện đại. Từ nhỏ y đã được anh trai ôm như vậy, cái ôm của Vương gia lúc này giống như của anh trai vậy, khiến người ta cảm thấy kiên định. Cũng không rõ anh trai giờ đây thế nào, y chết rồi, anh hẳn là sẽ thoải mái hơn rất nhiều nhỉ?
Sở Dự nhìn chằm chằm vào người trong ngực, ban đầu trên gương mặt y là bất an, sau đó chậm rãi dần dần hiện lên bi thương, hắn khẽ cau mày, có chút lực bất tòng tâm. Hắn không biết đau thương của y từ đâu mà đến, nhưng khẳng định không phải bởi vì mình, mình tại trong mắt y chỉ là một Vương gia bạo ngược không biết lúc nào sẽ giết chết y, ngày sau cũng sẽ biến thành một phu quân trên danh nghĩa.
Cố Du Ninh cảm nhận được không khí trong xe ngựa tựa hồ hơi chút xấu hổ, vì thế thật cẩn thận mở miệng: “Vương gia… Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đưa ngươi về tướng phủ.”
“À.” Cố Du Ninh gật đầu khô khốc, vẫn cứ cảm thấy không khí thực xấu hổ.
“Về sau đừng gọi ta là Vương gia, như thế có vẻ quá xa lạ.” Sở Dự kéo y lui vào trong ngực, để y ngồi được thêm thoải mái, cũng làm cho gương mặt Cố Du Ninh vừa mới thư giãn lại đỏ bừng.
Vốn đang cố gắng làm cho mặt mình hạ nhiệt độ, Cố Du Ninh đột nhiên sửng sốt, ngốc nghếch ngẩng đầu hỏi: “Vậy chứ gọi là gì?”
“Trong đám hoàng tử ta đứng thứ sáu, về sau ngươi cứ gọi ta Lục ca đi.”
“Như vậy sao được, thần không dám vượt quá giới hạn!”
“Cứ quyết định vậy đi, về sau cũng không cho phép xưng thần nữa.”
“Nhưng mà…” Cố Du Ninh từ trong ngực của hắn giãy giụa thoáng ngồi tách ra, nói rằng: “Như vậy không hợp quy củ.”
Y ở thời đại này mười năm, đã sớm nhìn thấu nơi này là xã hội lễ pháp, mọi chuyện đều có quy củ, nhất là khi thân ở tại danh gia vọng tộc thì lại càng phải ấn theo quy củ mà hành động, thành thành thật thật mà hóa thân Lâm Đại Ngọc, không dám đi sai một bước nói sai một câu, e sợ cho bị người cười nhạo.
“Không có việc gì, ai dám nói phép tắc với ta chính là muốn chết.” Sở Dự nhếch khóe môi, hắn chính là bởi vì quá mức ôm khư khư mấy thứ phép tắc lễ nghĩa đó cho nên đời trước mới rơi vào kết cục chết thảm. Bài học này nhận một lần là đủ rồi, từ nay về sau hắn chính là quy củ.
Cố Du Ninh ngơ ngác nhìn Sở Dự có chút kiêu căng, khí phách phấn chấn, cũng không biết rằng vì cái gì y lại cảm thấy vị Mân vương chất chứa đầy tâm sự nặng nề, cứ mãi là dáng vẻ không vui.
Điều này cũng khó trách, Hoàng Thượng sợ hắn công cao kiêu ngạo mơ ước Đông Cung, hạ chỉ bắt hắn cưới nam thê, đương kim Thánh Thượng con cháu hưng thịnh, nhưng cưới nam thê thì Mân vương thật đúng là người đầu tiên. Làm con không ai muốn bị phụ thân vứt bỏ, làm thần chẳng có người nào muốn bị quân vương nghi ngờ.
“Vương gia…” Cố Du Ninh nhỏ giọng gọi, khẽ hỏi: “Vương gia biết Hoàng Thượng vì cái gì hạ chỉ để ngài cưới nam thê không?”
“Người sợ ta ngày sau lông cánh đầy đặn, uy hiếp địa vị của thái tử.”
“Vậy ngài biết Hoàng Thượng vì cái gì sợ ngài uy hiếp địa vị thái tử không?”
“Bởi vì ta nắm giữ binh quyền Đại Chiêu!” Sở Dự đáp không chút do dự.
“Sai!” Cố Du Ninh đánh gãy hắn, sau đó mỉm cười thần bí nói rằng: “Bởi vì Vương gia là anh hùng, cho nên Vương gia không thích hợp làm thái tử!”
Sở Dự nhìn Cố Du Ninh giống hệt như con mèo nhỏ mới trộm được cá, không khỏi nhếch khóe miệng nói theo y: “Vì sao, ngươi vừa nói ta là anh hùng, vậy vì sao ta không thích hợp làm thái tử cơ chứ?”
Cố Du Ninh cười hì hì, sau đó nhỏ giọng nói: “Đây chính là lời đại nghịch bất đạo, thần nói cho Vương gia, Vương gia ngàn vạn lần không được nói ra ngoài đâu đấy!”
“Đó là đương nhiên!”
“Bởi vì từ xưa có thể đoạt được thiên hạ đều là tiểu nhân!” Cố Du Ninh nói như đinh chém sắt.
Lúc này Sở Dự chính là không hiểu rõ, nói anh hùng không thể làm thái tử lại còn nói từ xưa quân vương đoạt được thiên hạ đều là tiểu nhân, đây thật đúng là lời đại nghịch bất đạo, có điều hắn cảm thấy rất thú vị, liền tiếp tục hỏi thăm: “Vì sao được thiên hạ đều là tiểu nhân?”
“Vương gia khẳng định chưa từng nghe qua câu chuyện về Sở bá vương nhỉ.”
“Sở bá vương?”
“Đúng vậy.” Cố Du Ninh gật đầu nói: ” Sở bá vương tên thật là Hạng Vũ, sức mạnh dời núi lấp biển, là một đại anh hùng chân chính đội trời đạp đất, đánh thắng vô số trận, nhưng một anh hùng như ông cuối cùng lại bại bởi một người tên là Lưu Bang, Vương gia biết tại sao không?”
“… Bởi vì Lưu Bang là tiểu nhân?”
“Đúng vậy, Lưu Bang là người rất có tâm kế, biết ăn nói, mà còn giỏi về dùng người, lung lạc mưu sĩ. Hạng Vũ lại không có tâm cơ mọi sự đều là quang minh lỗi lạc, ông mặc dù nghe lời mưu sĩ tín nhiệm mà thiết hạ Hồng Môn Yến, nhưng lại không hạ được quyết tâm giết chết Lưu Bang, cho nên ông đấu không lại Lưu Bang. Cuối cùng ông tự vẫn ở Ô giang, khi ông tới trước Ô giang có người khuyên ông bảo ông qua bên kia bờ xưng vương, bảo tồn thực lực, ngày sau chắc chắn có cơ hội xoay chuyển thế cuộc. Chính là ông lại nói, năm đó ông mang theo tám ngàn nam nhi Giang Đông xuất chinh nhưng lại làm cho toàn bộ bọn họ chết trận sa trường, cho nên ông cho là mình không còn mặt mũi nào đối mặt với phụ lão Giang Đông, cuối cùng tự vẫn bên bờ Ô giang.”
Cố Du Ninh thoáng dừng một chút, ngồi ở trong ngực Sở Dự ánh mắt sáng lấp lánh tiếp tục nói: “Trong đó còn có một câu chuyện tình yêu thê lương mỹ diệu, gọi là Bá vương biệt cơ. Hạng Vũ này vô cùng sủng ái một nữ nhân tên Ngu Cơ, một ngày nọ Hạng Vũ binh bại hồi doanh lại nghe bốn phía binh doanh có địch nhân hò hét, tưởng rằng quân Lưu Bang đã bao vây ông. Ông tự biết vận số đã hết, nhưng lại không yên lòng ái thiếp của mình, vì thế Ngu Cơ liền nói: Đại vương khí phách đã tẫn, tiện thiếp hà cớ cầu sinh, nói xong Ngu Cơ liền cầm bảo kiếm của Hạng Vũ tự sát. Có phải rất cảm động không, cho nên từ chuyện một trận chiến đã thu phục Tây Hạ thì có thể thấy Vương gia phong tư thắng Sở bá vương gấp trăm lần, từ lời đồn đãi khắp Trường An, tâm tư Vương gia tỉ mỉ Lưu Bang khó sánh kịp, hết thảy Vương gia không cần nản lòng. Chúng ta phải vì lý tưởng mà cùng nhau cố lên!”
Cố Du Ninh nói dõng dạc, vốn là muốn cổ vũ Mân vương thuận tiện cảnh giới hắn một chút mới kể cho hắn nghe chuyện Hạng Vũ, nhưng mà nào biết lại làm cho Sở Dự nghĩ tới cơn ác mộng tới từ kiếp trước.
—— “Đại vương khí phách đã tẫn, tiện thiếp hà cớ cầu sinh.” ——
—— “Thần biết chuyện tới nước này, Vương gia sẽ không sống nổi, Vương gia không sống được, thần tự nhiên cũng không thể sống.” ——
Cuối cùng vốn là bảo kiếm Hạng Vũ ra trận giết địch lại cắt đứt yết hầu nữ nhân ông yêu mến…
Cuối cùng Cố Du Ninh miệng phun máu tươi, độc phát thân vong trong vòng tay mình.
Này thì anh hùng cái gì! Hảo hán cái gì! Ngay cả người mình yêu đều bảo hộ không được, hắn còn không bằng Hạng Vũ đâu, đời trước hắn giận lây Cố Du Ninh, đối xử với y không hề hòa nhã. Thế nhưng người cuối cùng nguyện ý ở bên cạnh hắn, chỉ có nam thê mà hắn lạnh nhạt hơn mười năm.
Cho nên hắn đời này cho dù hắn đánh đổi hết thảy cũng muốn đối tốt với Du Ninh, chỉ đối tốt với một mình y, không để cho bất cứ ai ức hiếp y, càng không để y phải chịu bất kỳ đau khổ gì.
Cố Du Ninh hiển nhiên không biết tâm sự trong lòng Sở Dự, cứ bô bô nói rất nhiều, chỉ chốc lát họ đã đến cửa tướng phủ, Cố Du Ninh từ trên xe ngựa được Kiêm Vũ đỡ xuống, hướng về phía Sở Dự vung tay nói: “Vương gia, tạm biệt.”
Sở Dự nhìn y khẽ cười đáp lại: “Quên ta mới vừa nói gì sao, về sau không cho phép gọi ta là Vương gia nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
1162 chương
44 chương
176 chương
96 chương
27 chương
177 chương