Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm
Chương 11 : Tranh Luận Thật Giả
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
.
Tin đồn trong thành Trường An về Cố Du Ninh và Mân vương đã truyền đến triều đình, thì đương nhiên cũng truyền đến Tướng phủ. Tả tướng gia mặc dù chịu xấu hổ trong triều, nhưng cũng không dám phát giận lên Cố Du Ninh, ngay cả ánh mắt nhìn Cố Du Ninh của người trong phủ cũng thay đổi hẳn, bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Cố Du Ninh có gả đến Vương phủ, cũng sẽ là một Vương phi không được sủng ái, nhưng ai ngờ Mân vương vốn không thích cuộc hôn nhân này lại xem trọng y, không giận chó đánh mèo không để ý lễ pháp gặp mặt nhau đã đành, còn nói trắng ra với Hoàng Thượng mình vừa gặp đã thương Cố Du Ninh. Tuy rằng tin đồn trong thành Trường An khó nghe, nhưng thử hỏi xem ai dám đắc tội Mân vương chứ, dù hiện tại Mân vương đã rõ ràng chiêu cáo với thiên hạ không thể thừa kế ngôi vị, chỉ là ai biết ngày sau sẽ thế nào.
Chuyện này nếu rơi vào nhà bên cạnh, khẳng định là vui đến phát điên, chỉ là không khí ở Tướng phủ lại trầm trọng, trong lòng bọn họ đều ngầm hi vọng Cố Du Ninh gả đi không được sủng ái. Cố Đình than thở hai ngày liền, mấy huynh đệ tỷ muội thường ngày hay bắt nạt Cố Du Ninh cũng bắt đầu bất an, đương nhiên tức giận nhất vẫn là phu nhân Tướng gia.
Cứ nghĩ đến Cố Du Ninh từ trước đến nay bị mình giẫm dưới chân, một ngày kia ở Vương phủ được sủng ái sẽ trèo lên đầu mình, bà liền tức đến ngủ không yên, thế nhưng bà ta cũng nghĩ rồi, Cố Du Ninh là nam nhân, cho dù Mân vương sủng y cũng tuyệt đối sẽ không chung tình cả đời, sau này hoa tàn ít bướm nhất định sẽ bị Mân vương bỏ qua một bên, tính tình Mân vương cương trực đến lúc đó chuyện sủng thiếp diệt thê sẽ không thể thiếu, tự nhiên sẽ có chuyện cười để xem.
Ánh mắt Lý thị hiện lên một tia âm tàn, hồ ly tinh sinh ra cũng chính là hồ ly tinh, một nam nhân trước khi thành hôn lại dám câu dẫn Mân vương, thật đúng là không biết xấu hổ!
Cố Du Ninh ngồi ở trong sân, nghe nói phu nhân Tả tướng ở trong phòng đập bể một chén trà, lớn tiếng mắng y không biết xấu hổ, lúc này y liền cười: “Hừ hừ, mặt mũi có thể làm gì? Ăn được hay bán được à, bà ta đang sợ hãi, mất kiên nhẫn thôi.”
“Đúng vậy, bà ta có thể không sợ sao, hiện tại trong thành Trường An có người nào là không biết Ngũ gia chưa lập gia đình đã được Vương gia ưu ái đâu.” Kiêm Vũ cười tủm tỉm đứng bên người Cố Du Ninh, trước đó hắn cứ nghĩ Cố Du Ninh gả đến Vương phủ sẽ phải chịu thiệt, hiện tại tốt rồi, không chỉ sẽ không phải chịu thiệt, ngay cả Vương gia cũng xem trọng đó.
Nhưng chỉ có mình Cố Du Ninh biết, Mân vương dùng mình để giải vây, tuy không biết tại sao hắn lại tới đây gặp mình, nhưng chung quy đối xử với mình không tồi, cho nên tin đồn gì đó tự nhiên sẽ không để trong lòng. Đối mặt với những kẻ tới lấy lòng cùng kín đáo chúc mừng, y cũng không ngại mà nhận hết tất cả, vênh váo tự đắc chỉ còn thiếu mỗi nghênh ngang đi khoe trong Tướng phủ, hơn mười năm sống trong thời đại này, mấy ngày này là những ngày sống thống khoái nhất của y.
Hơn nữa Cố Du Ninh gần đây có một tật xấu, chính là thích diễu võ dương oai trong Tướng phủ, nhất là đám hạ nhân, bình thường mười kẻ thì có chín tên đều từng ức hiếp y, hiện giờ thấy y đắc thế, một đám đều kinh sợ. Cố Du Ninh không đánh cũng không mắng nhóm bọn họ, chỉ bất động thanh sắc, khiến bọn họ thời thời khắc khắc trong lòng đều run sợ, y rất hưởng thụ loại khoái cảm biến thái này.
Quả nhiên ôm đùi Mân vương là vô cùng hữu dụng, Cố Du Ninh nghĩ đến đây liền cười ha ha không ngừng, khiến đám người dưới càng sợ hãi, cũng không dám sơ sẩy với vị Mân vương phi tương lai này.
Cố Du Ninh trái ngược hoàn toàn với người trong Tướng phủ, tâm tình y rất tốt, ôm lấy cổ Kiêm Vũ thét to: “Đi nào, hôm nay gia cao hứng, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
Kiêm Vũ bị y lắc đến trợn trắng mắt, thất tha thất thểu bị tha đi.
—-
Bích Thủy cư là thư phòng của Mân vương, trên có treo bức hoành phi lớn : trung nghĩa lưỡng toàn.
Sở Dự ngồi trước bàn, nhìn thánh chỉ tứ hôn trong tay, mười tám tháng hai hạ sính, hai lăm tháng ba đón dâu, không đến nửa tháng nữa Cố Du Ninh sẽ gả vào Vương phủ.
Từ sau ngày ấy, hắn chưa gặp lại Cố Du Ninh, ngày đó hắn từ trong hỗn độn tỉnh lại, nhất thời xúc động chạy tới gặp y là không thích đáng, tuy tin đồn đã bị hắn áp chế, bên phụ hoàng hắn cũng lo chu toàn, chỉ là nếu lại không để ý lễ pháp đi gặp y, sợ là sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Cố Du Ninh.
Đương lúc vị Vương gia không hiểu phong tình nếm trải mùi vị tương tư, thị vệ hắn phái đi âm thầm bảo hộ Cố Du Ninh vội vàng chạy vào, cũng không hành lễ, lắp bắp bẩm báo: “Vương gia, không tốt rồi, Cố Ngũ gia, ngài ấy.. ngài ấy…”
Sở Dự đứng vọt dậy, khẩn trương quát: “Y làm sao?”
Thị vệ kia bị khí thế của Sở Dự dọa sợ, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, nói rằng: “Cố Ngũ gia hôm nay đi Xuân Phong các, ở trong phòng cô nương đầu bảng Thiến Tuyết đến bây giờ còn chưa ra.”
Cố Du Ninh thật không nghĩ tới y đi uống hoa tửu, vậy mà lại gọi tới Mân vương.
“Hắn không có việc gì đột nhiên tới tìm ta làm gì chứ!”
Y chỉ mặc bộ áo lót, đang vội vàng mặc ngoại sam lên người, ngón tay mảnh khảnh hỗn loạn buộc lại đai lưng, đột nhiên một bàn tay nữ tử đưa qua, thay y buộc lại đai áo, lại chỉnh áo lót hỗn độn giúp y, giọng nói có chút run rẩy: “Gia… Mân vương có thể hay không…”
Khuôn mặt vốn ôn nhu của Cố Du Ninh đột nhiên sắc bén hẳn lên, mắt nhìn Thiên Tuyết đứng bên phải chải đầu giúp hắn, nghiêm khắc nói: “Chuyện hôm nay, nếu nói ra ngoài, hai người chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.”
Thiến Tuyết nghe vậy sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa đánh rơi trâm ngọc xuống đất, Cố Du Ninh nhíu mày đoạt lấy trâm ngọc, nói rằng: “Khỏi cần đeo những thứ này.”
Nói xong tiện tay cầm lấy một dây cột tóc màu trắng buộc lên mái tóc như hắc ngọc, lại quay đầu nhìn Kiêm Vũ dặn dò: “Có ai hỏi, thì nói ta tìm Thiên Tuyết cô nương ôn chuyện cũ, nghe chưa?”
“Dạ, dạ, nghe được!”
Kiêm Vũ lập tức đáp ứng, sắc mặt sớm đã bị dọa thành màu đất, thật ra tuy Cố Du Ninh lưu luyến bụi hoa, thanh lâu kỹ viện trong thành Trường An chưa có chỗ nào chưa tới, nhưng cũng chỉ là uống chút hoa tửu nghe tiểu khúc, chưa từng có chuyện quá phận. Lần này hắn cũng cho rằng Cố Du Ninh cùng mấy vương tôn công tử uống rượu tán gẫu, tìm vài cô nương tiếp khách mua vui mà thôi, cho nên nghe thấy Mân vương đến liền không nghĩ ngợi gì mà vào phòng truyền lời, kết quả vừa mới vào, chỉ thấy hai người trong phòng quần áo đã cởi ra gần một nửa.
Kiêm Vũ nhất thời muốn hôn mê.
Cố Du Ninh mặc quần áo tử tế bĩu môi nhăn nhó đi ra ngoài, vừa nâng mắt lên liền thấy khuôn mặt tức đen của Sở Dự, có chút ngại ngùng ho khan, khô khốc nói: “Tham kiến Mân vương điện hạ!”
Không đợi y quỳ gối hành lễ, Sở Dự liền kéo y qua bên người, cau mày: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi, đây là chỗ nên đến sao?”
Cố Du Ninh bị cái mặt đen của Sở Dự dọa sợ, có chút rụt rè nói: “Vương gia, thần đã mười sáu rồi.”
Y không chỉ mười sáu tuổi, trước khi xuyên qua y còn sống những hai mươi năm đó, tính ra năm nay y cũng đã ba mươi tuổi rồi, từ trước tới giờ không có chuyện gì xảy ra là bởi thân thể hiện tại này của y còn nhỏ, chưa thể xảy ra chuyện gì với mấy đại tỷ tỷ xinh đẹp được. Hiện giờ đã mười sáu, trước khi kết hôn vừa định có gì đó với mối tình đầu mới chớm, ai ngờ lại để cho người ta bắt được, Cố Du Ninh cực kỳ là buồn lòng.
Sở Dự nghe thấy cái câu mười sáu tuổi kia của y, trừng hai mắt, dọa Cố Du Ninh co rụt lại, chỉ là không nói được câu gì, mười sáu tuổi hắn đã có hai thiếp, nhưng người này là Vương phi của hắn, Vương phi của hắn sao có thể cùng với người khác…
Mắt thấy sắp gả cho hắn rồi còn dám đi dạo thanh lâu.
Sở Dự đột nhiên nhớ tới, kiếp trước Cố Du Ninh quỳ trước mặt mình, nói y và Liên phu nhân có quan hệ bất chính, Liên phu nhân này khẳng định là Lâm Liên – nữ nhi của thuộc hạ cũ của hắn, sau đại hôn nửa năm được hắn nạp làm tiểu thiếp, thân là nam Vương phi ở Vương phủ cũng dám tằng tịu với tiểu thiếp, thì trước khi thành thân đi dạo thanh lâu cũng không tính là gì.
Đôi mắt Sở Dự âm trầm, mọi thứ vẫn còn kịp, hôm nay trở về hắn sẽ đuổi Lâm Liên về chỗ ca ca nàng ta.
“Về sau không cho phép ngươi tới những nơi thế này, ngươi và ta sắp thành thân rồi, Trường An còn đang có tin đồn, ngươi như vậy sẽ bị người có tâm để ý.” Sở Dự nói.
“Nhưng chuyện thành thân là giả mà!” Cố Du Ninh giậm chân sốt ruột giải thích.
“Giả cái gì, thành thân có thể giả sao?” Sở Dự nghiêm mặt quát lớn.
“Nhưng mà….nhưng mà…” Cố Du Ninh lại nhăn nhó, ngại ngùng nhắc nhở: “Vương gia và ta không phải đã nói rồi sao? Chờ sau khi chuyện thành công liền trả tự do cho Cố Du Ninh, Vương gia không phải là muốn đổi ý chứ!”
Sở Dự sửng sốt, không nghĩ tới vật nhỏ này để những lời đó trong lòng, hắn có chút bực mình, không biết vì sao cũng không biết tức giận thế nào, dù sao hắn chính là không muốn thấy Cố Du Ninh hỗn loạn với những nữ nhân này.
Vì thế vị Vương gia từ trước đến này đều luôn quả quyết, trong thời điểm này vẫn cứ lưu loát làm ra quyết định, đó chính là vươn tay khiêng người rời đi.
Cố Du Ninh lập tức oa oa kêu to, kết quả Sở Dự đe dọa nói: “Ngươi cứ kêu đi, còn kêu nữa cả thành Trường An này liền biết Mân vương phi trước khi thành hôn dám đi dạo kỹ viện!”
Y lập tức im miệng, thành thành thật thật bị khiêng đi, Đùa gì chứ, chuyện này nếu để người ta phát hiện thì chính là khiến hoàng gia triệt để xấu hổ, hẳn là y sẽ bị ám sát không thương tiếc. Y vẫn chưa hoàn thành nguyện vọng tam thê tứ thiếp, không thể cứ vậy mà teo được, vì thế nhìn tấm lưng rộng lớn của Sở Dự, y âm thầm tự nói với mình, vì cuộc sống tốt đẹp sau này, nhịn đến lúc gió êm sóng lặng đi!
Truyện khác cùng thể loại
1162 chương
44 chương
176 chương
96 chương
27 chương
177 chương