Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 162 : Kết cục
Bỗng dưng, David giơ bàn tay phải của mình lên đến oJ4Vg64 trước mặt Tom, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
‘Bộp’
Thanh niên da trắng Tom cũng hiểu ý, đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay của David, ý cười cũng xuất hiện tràn đầy trên cả gương mặt. Cả hai người cho nhau một cái huých vai thật mạnh rồi mới tách ra.
Vừa đưa tay còn lại vỗ mạnh lấy bắp tay của Tom, David vừa nhìn về phía những tên thanh niên còn lại, mỉm cười gật đầu, mở giọng tán thưởng chân thành.
- “Làm rất tốt! Cảm tạ vì đã luôn ủng hộ và đặt lợi ích [The Alliance] lên hàng đầu. Ta tự hào vì có những người anh em cũng như đồng đội là các ngươi.”
Nói đoạn hắn xoay người về phía sau, đứng đối mặt với đám đội viên đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi mới lớn tiếng hùng hồn mà nói.
- “Các ngươi thật quá sai lầm khi luôn đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ. Đừng dùng cảm tính của mình mà hãy dùng thêm cả trí óc nữa.
Ta không nói các ngươi là tính toán chi ly, mà chỉ là muốn khuyên các ngươi đừng phung phí lòng tin của mình vào những người không đáng. Cứ như chuyện lúc nãy, không phải cứ vẻ bề ngoài đẹp đẽ lại thêm cách đối xử rất tốt với các ngươi thì họ nhất định sẽ là người tốt.”
Vừa nói dứt câu, hắn liền ngừng lại một chút như để thời gian cho đám người này kịp thời tiêu hóa hết ý nghĩa trong lời nói của mình. Ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía Dendi tựa như cũng là đang dạy bảo hắn.
Không quá lâu sau đó, David tiếp tục lớn tiếng, thế nhưng trong giọng nói đã không còn lạnh lùng như trước đó mà ngược lại rất trầm ấm và tràn ngập khí thế bên trong.
- “Hãy nhìn lấy biệt danh trên đầu của bọn họ rồi nói cho ta biết các ngươi thấy được gì?!”
Vừa nói David vừa chỉ về phía đám người thanh niên này, ánh mắt cũng bắt đầu quan sát phản ứng của mọi người xung quanh.
Chờ cho bọn họ đưa mắt nhìn về phía năm tên thanh niên kia, hắn mới tiếp tục cất tiếng mà nói, giọng điệu dần dần cất lên càng cao hơn.
- “Phải! Chính là tên của bọn họ đều đã đổi màu, cũng như tên của các ngươi đều đã ngã sang màu vàng, không còn là một màu trắng tinh nữa. Thậm chí màu vàng của họ còn sậm hơn rất nhiều so với một vài người trong số các ngươi nữa.
Điều đó chứng minh rằng, bọn họ đã chiến đấu bằng cả trái tim và tâm trí của mình, dùng toàn bộ sức mạnh để chiến đấu với kẻ địch cho tới giây phút cuối cùng vì những người đồng đội của họ. Mà người đó chính là các ngươi!
Một kẻ gián điệp liệu có thể làm như vậy sao?! Những hành động của bọn họ trước đó làm cho các ngươi thấy phản cảm, vậy thì bây giờ thì sao?”
Nói đến đoạn cuối, David gần như là rống lên tựa như muốn toàn bộ những người ở đây này tự hỏi lại bản thân họ.
Những tên đội viên nghe đến đây ánh mắt không khỏi nhìn về phía mặt đất nơi có cái xác của hai cô gái đã vừa bị giết chết. Bất quá bởi vì hệ thống đã phục sinh lại người chơi nên hiện tại hai cái xác đều đã biến mất.
Tuy nhiên dòng chữ thông báo của hệ thống vẫn còn tồn lại trong giao diện tin nhắn cho nên có người mở ra xem lại thì liền trông thấy tên của hai cô gái kia đều là màu trắng tinh. Điều đó cũng có nghĩa là trong suốt hai đợt tập kích vừa qua, bọn họ đều đã không tham gia chém giết bất cứ kẻ địch nào bên phía [The Throne].
Vậy là lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra tất cả nguyên nhân của những hành động lạ thường mà David vừa thực hiện. Ánh mắt của bọn họ lúc này nhìn hắn đã không còn chút phẫn nộ nào ngược lại là càng nhiều hơn vẻ thán phục.
Trong lòng bọn họ cũng không khỏi xuất hiện một tia hâm mộ và xấu hổ đối với năm chàng trai trẻ trước mặt mình bởi vì những ý nghĩ trước đó mà mình đã gán ghép cho đối phương.
Đối với vấn đề biệt danh của hai cô gái trẻ kia đều là một màu trắng tinh hoặc nói đúng hơn là không có đóng góp bất kì công sức vào việc chém giết một người nào trong hai đợt tập kích, mọi người ở đây tất nhiên cũng hiểu rõ nguyên nhân từ lâu nhưng chỉ là do không ai chú ý đến mà thôi.
Bởi nếu hai người bọn họ cùng nhau hợp tác tấn công và kẻ địch bị giết chết thì số điểm PK khi giết người đó sẽ chia đều ra cho từng người. Tức là 0,5 điểm cho mỗi người.
Rồi sau đó theo điểm PK tăng dần thì cái biệt danh trong game của họ sẽ bị chuyển đổi từ từ thành một màu khác. Từ trắng ngã dần sang vàng và cam, đến cuối cùng sẽ là một màu đỏ sậm.
Đây là hệ thống quy định để làm cho người khác có nhận rõ đối phương là kẻ có điểm PK cao hay thấp. Mà lựa chọn hợp tác hay rút lui, bởi không ai lại muốn đi săn Boss rồi bị đồng bạn của mình giết chết cả.
Tuy nhiên hệ thống vẫn chưa dừng lại tại đó. Đối với những người có điểm PK quá cao, vượt qua 100 điểm, thì xung quanh người của hắn sẽ xuất hiện một vầng hào quang và nó cũng không thể xóa hoặc ẩn dấu đi bằng bất kì cách nào ngoại trừ việc giảm thiểu điểm PK xuống dưới mức 100 điểm.
Màu của hào quang này bắt đầu từ đỏ rồi dần dần ngã sang đến màu đen tùy theo số điểm PK mà bọn họ đang mang trên người nhiều hay ít. Đây là để cho người chơi có thể lập tức nhận ra đối phương là kẻ cuồng sát để kịp thời né tránh đi hoặc hợp lực giết chết.
Bởi trong tận thế không tránh khỏi sẽ xuất hiện những thành phần như vậy. Những nhà lập trình game chính là muốn tạo cho người khác một thói quen và ý thức giữ gìn trật tự của xã hội vì chính phủ cũng không thể quản lý hết tất cả mọi người trong thời buổi loạn lạc.
Cũng nhờ những báo hiệu của hệ thống này mà những tên người chơi này mới lập tức nhận ra được sự khác biệt giữa họ và những cô gái trẻ kia. Bởi mỗi người trong số bọn họ đều đang mang trên mình một lượng PK nhất định.
Tuy không quá cao nhưng cũng đã đủ để làm đổi màu biệt danh trong game và không có ai trong số họ lại mang lên biệt danh game đang là màu trắng cả, chỉ trừ một số người ẩn tàn đi cả tên thật lẫn biệt danh của mình như Đình Tấn đã làm mà thôi.
Bất quá đối với David thì khác. Khi gia nhập nhóm, hệ thống sẽ bắt buộc người chơi hiển thị biệt danh với chỉ huy. Vì vậy cho nên hắn có thể trông thấy rõ tất cả tên của bọn họ mà nhận định ra được kẻ phản bội lần này.
Lúc này ánh mắt cũng hắn vẫn tiếp tục càn quét xung quanh để tìm ra một vết màu trắng trên biệt danh của những tên đội viên này.
Sau một hồi quan sát, cảm thấy đã không còn có bất kì sự hiện diện nào của những tên gián điệp, David mới bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ của mình rồi lớn giọng mà hô hào.
- “Hãy nhớ kỹ, những người anh em của ta. Chúng ta là chiến đấu vì danh dự của [The Alliance]. Nếu các ngươi gặp phải khó khăn, hãy nói với ta hoặc đội trưởng. Bọn ta nhất định sẽ không bạc đãi bất cứ ai trong số các ngươi.
Thế nên đừng vì chút lợi lộc nhỏ mà bán bỏ đi những người anh em của các ngươi trong gia đình [The Alliance] này. Ngươi không những sẽ mất đi những người anh em luôn sẵn sàng đứng ra giúp đỡ mình, mà còn bị những tên thành viên [The Throne] kia khinh thường, thậm chí là phỉ nhổ vào mặt…”
Không gian xung quanh một mảnh trầm lặng. Đối với những người lớn tuổi, khoảng từ 25 trở lên, bọn họ đã nếm trải qua quá nhiều thử thách cuộc sống. Thế nên ai cũng muốn tìm cho mình một bến đỗ vững chắc.
Việc bị mua chuộc đối với họ có lẽ sẽ khó khăn hơn một chút, bởi tiền bạc có thể đối với họ cũng không còn là một vấn đề quá quan trọng. Chỉ trừ khi xuất hiện một vài trường hợp cá biệt thì có lẽ kết quả sẽ khác.
Tuy nhiên điều này lại trái ngược gần như hoàn toàn đối với những người trẻ tuổi. Bởi bọn họ vẫn còn có thể bị cám dỗ bởi rất nhiều thứ.
Nghe David nói xong những người trẻ tuổi trong đội cũng không khỏi trầm tư suy nghĩ, bởi chắc có lẽ họ cũng đã từng bị kẻ địch dụ dỗ qua.
Ngừng lại một chút, David mới tiếp tục dùng giọng nói trầm ấm, truyền cảm của mình như để củng cố lòng tin cho đám thanh niên này.
- “…Có lẽ các ngươi chưa cảm giác được, thế nhưng ta nghĩ trong tương lai [The Alliance] có thể sẽ trở thành gia đình thứ hai của các ngươi.
Và mục tiêu của chúng ta chính là dùng sức của mình bảo vệ nó, làm cho nó càng ngày càng lớn mạnh lên. Ta biết để làm được điều đó thì sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức và vượt qua rất nhiều gian khổ. Nhưng ta tin rằng chúng ta sẽ làm được. Bởi vì chúng ta là [The Alliance]!
Thế nên chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, ta không hi vọng sẽ lại tiếp tục xuất hiện trong tương lai. Bởi chính ta cũng không muốn bị phản bội bởi những người mà bản thân ta vẫn luôn coi là anh em trong nhà. Để rồi phải tự tay giết chết kẻ đó.
Các ngươi đã hiểu rõ được chưa?!”
‘RÕ!’
Hơn trăm người đồng thanh hô lên, trong lòng cũng tràn ngập cảm xúc về bởi những lời David nói đã đánh động được nội tâm của bọn họ.
David khóe miệng mang theo nụ cười, hét lên.
- “Tốt! Lên đường tiếp tục đợt tập kích cuối cùng rồi quay trở về trợ giúp đội trưởng giết Boss!”
Nói xong hắn đưa tay kéo khăn che lại khuôn mặt của mình rồi xoay người cất bước chạy về phía đoàn người đang khuất dần ở phía xa, cách đó hơn trăm mét.
Cả đoàn người chơi triệu hồi sư lẫn đạo tặc, lục tục nối bước nhau theo sau thân ảnh của David trong hào khí và mộng tưởng về một [The Alliance] hùng mạnh do chính tay mình chung tay góp sức xây dựng nên.
…
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
56 chương
1327 chương
101 chương
109 chương
877 chương