Mắt thấy đối thủ không có động tĩnh gì, Hình Chiến điều khiển cơ giáp tiến lên, chém xuống thêm một đao nữa, sau đó mới xác nhận đã giải quyết xong, “Roger.” “OK!” Roger cấp tốc chiếm lĩnh căn cứ, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ kết thúc. Rời khỏi khoang giả lập, Cố Khâm còn có chút chóng mặt. Hắn cứ luôn có cảm giác mình đã chạm tới một bí mật động trời nào đó, chân tướng rõ ràng đang ở ngay trước mắt, thế nhưng hắn thủy chung không thể bắt được điểm mấu chốt kia. Đến tột cùng nó là cái gì… Ở giai đoạn cuối cùng của trận đấu, Roger gần như không còn việc gì có thể làm được nên biết được rất rõ tình hình tiến triển lúc trước, “Trời ạ! Vừa nãy hai người thật sự cùng nhau lái cơ giáp sao? Hoàn toàn không nhìn ra là hai người!” Alvin kinh ngạc thốt lên, “Tôi còn tưởng là Hình Chiến mang Cố Khâm vào là để tú ân tú ái với nhau! Không nghĩ tới còn có con bài chưa lật! Tôi chưa từng thấy ai lái cơ giáp như vậy bao giờ cả! Hai người phối hợp thật quá ăn ý, kể cả bọn Mạch Phiến cũng không làm được đâu!” Cặp sinh đôi sùng bái nhìn hai người, gật đầu lia lịa. Bọn họ hẳn nhiên là người có quyền lên tiếng nhất, “Hơn nữa, phòng điều khiển của cơ giáp quá chật hẹp, không thể triển khai được.” “Nếu như một bên không theo kịp động tác của bên còn lại thì các phần cơ thể của cơ giáp cũng sẽ không thể nào mà phối hợp được.” “Ví dụ như trận đối chiến vừa nãy chẳng hạn, vạn nhất Cố Khâm không kịp xuất ra khiên phòng ngự thì chiếc cơ giáp sẽ phải chịu công kích.” “Mã chỉ lệnh Hình Chiến truyền đạt khi nãy là ám hiệu đặc biệt của hai người sao?” “Đó là mã chuyên dụng trong quân đội.” Trong đầu Cố Khâm bỗng lóe lên tia sáng, nhất thời khiến hắn có cảm giác mây tan ra rốt cuộc có thể nhìn thấy mặt trời. Không sai, vấn đề lớn nhất chính là loại mã kia! Trong quá trình chỉ huy, bởi vì một số tổ hợp động tác quá phức tạp, khi dùng lời nói hoàn chỉnh ra lệnh sẽ tốn mất vài giây, chờ tới khi chỉ huy nói xong thì thời cơ cũng đã mất, vì thế quân bộ đã lập ra phương án giản lược, đánh số cho mỗi bộ phận cơ giáp và động tác cơ sở, tổ hợp thành một loại mã gồm một chuỗi các chữ số đơn giản. Đây là chương trình đặc biệt của quân đội, để luyện tập cho cơ thể thi hành mệnh lệnh theo bản năng khi nghe thấy mã lệnh này cần một quãng thời gian rất dài. Tương tự, quan chỉ huy để có thể chuyển đổi tổ hợp động tác thành mã lệnh mà truyền xuống trong nháy mắt cũng cần thời gian sử dụng rất dài, mà đến mức nói ra theo bản năng như vậy chứng minh quan chỉ huy này chắc chắn đã có đến mấy năm kinh nghiệm chỉ huy trong quân đội. Tại sao Hình Chiến lại có thể đạt tới trình độ này? Cho dù Nguyên soái có dạy y những thứ này thì y rốt cuộc là đã đi đâu mà mới có thể tích lũy kinh nghiệm nhiều đến thế? Đây không thể giải thích đơn giản bằng việc được dạy hoặc thiên phú được! Huống chi đối phương mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, chẳng lẽ lúc y ở tuổi thiếu niên đã theo Nguyên soái ra chiến trường, hơn nữa còn tham gia vào việc chỉ huy? Đây tuyệt đối là việc không thể! Mảnh vải che mắt tựa như đã bị lật ra, hoài nghi hắn từng có đối với Hình Chiến lần thứ hai hiện ra trước mắt hắn. Phản xạ có điều kiện đối với chiêu thức quân đội giống với hắn của Hình Chiến, trình độ chiến thuật cường hãn của Hình Chiến, khí thế không kém gì mình của Hình Chiến… Cho tới nay, Cố Khâm vẫn luôn giải thích những sự kiện khó mà tin nổi này bằng lý do đối phương có cha là Nguyên soái, đối phương có thiên phú mạnh mẽ, lại còn vì mình là một Tướng quân mà lại không bằng được đối phương mà buồn bực – Nếu như đối phương cũng là sống lại, vậy tất cả những điều không hợp với lẽ thường này đều có thể được giải thích rõ ràng rồi! Với thân phận của Hình Chiến tất nhiên có thể điều tra ra thời niên thiếu Cố Khâm có thái độ tiêu cực và căm ghét quân đội đến cỡ nào, mà Cố Khâm tiếp xúc với y hiện tại lại không hề giống như thế, thế mà y lại không biểu hiện ra chút nghi hoặc nào với thực lực của Cố Khâm, trái lại còn vui vẻ mà tiếp thu. Mà trong trận đối chiến ngày hôm nay, y lại còn hỏi cũng không thèm hỏi xem hắn có biết mã lệnh hay không mà trực tiếp ra trận, hiển nhiên là Hình Chiến đã sớm nhìn ra Cố Khâm cũng là một người trọng sinh. Cố Khâm nghĩ tới đủ các loại sơ hở mình lộ ra lúc trước, lại so sánh với Hình Chiến chưa từng cố ý che giấu gì cả nhưng lại có thể âm thầm che mắt mình một thời gian dài như thế, Cố Khâm có cảm giác mình quả thực quá non nớt! Vì thế nên, việc hắn luôn xoắn xuýt mình là một Tướng quân lại không bằng một quân giáo sinh, sau đó âm thầm phân tranh cao thấp với đối phương chẳng phải là một trò đùa hay sao! Trước khi đối phương sống lại, quân hàm đã là Thượng tướng cao hơn hắn, hắn không bằng đối phương cũng là chuyện bình thường… Không, không đúng, thế này thì xem ra vị Tướng quân được coi là thế hệ lãnh tụ tinh thần tiếp theo của Liên minh cũng không hề thần thánh như trong truyền thuyết! Ngoại trừ thể chất ra, Cố Khâm không cho rằng mình yếu hơn đối phương ở bất cứ mặt nào cả! “Được rồi, loại kỹ xảo này cũng không thực dụng.” Tạ Hoan lôi kéo lực chú ý của mọi người về phía mình, “Trừ phi cơ giáp của cậu không còn cách nào hoạt động nữa, hoặc là đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, cùng với đó còn phải đảm bảo chắc chắn sự ăn ý với đồng đội phối hợp cùng mình, nếu không thì việc hai người đồng thời khống chế cơ giáp không thể thực hiện được. Ví dụ như Hình Chiến và Cố Khâm, cho dù bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý nhưng lại không hiệu quả như khi bọn họ tác chiến một mình, bọn họ hai người cùng nhau đối phó một kẻ địch thậm chí còn tiện nghi cho đối phương ấy.” Mọi người trầm tư suy nghĩ một chút, nhớ lại biểu hiện của hai người Hình Chiến khi lái cơ giáp lúc bình thường, quả thực đúng như lời huấn luyện viên nói. Chờ cho hưng phấn của mọi người qua đi, Tạ Hoan tổng kết sau trận đấu, cuối cùng còn nhấn mạnh một điểm, “Ngày kia chính là vòng đoạt điểm, các cậu phải tận lực tránh khỏi việc lãng phí điểm không cần thiết đi. Lúc đó, phá hoại môi trường nguyên sinh của tinh cầu sẽ bị trừ mười phần trăm số điểm đấy.” Angus tiếp lời, “Ngày mai mọi người nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm mấy chuyện lãng phí thể lực quá nhiều.” Hắn đảo mắt nhìn qua Cố Khâm và Hình Chiến, trong lời nói mang theo thâm ý. Có điều hai vị trong cuộc thì không để ý tới, một người vẻ mặt thẫn thờ không biết đang suy nghĩ gì, một vị thì vẻ mặt vẫn vạn năm bất biến như trước. Sau khi huấn luyện viên tuyên bố giải tán, Alvin lo âu nhìn Cố Khâm, “Cố Khâm, cậu sao thế? Sắc mặt cậu không tốt lắm.” Chiến đấu trên mạng chiến đấu sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể ngoài thực tại mà? “Không có gì.” Cố Khâm dường như lúc này mới lấy lại tinh thần, thần sắc phức tạp nhìn Hình Chiến một cái, “Tôi thấy chúng ta cần nói chuyện.” Nói xong liền đi về hướng phòng nghỉ ngơi. Hình Chiến đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó mới đi theo. “Bọn họ làm sao đây? Trông qua có chút cứng ngắc thế.” Roger tiến đến cạnh Alvin, “Trong trận đấu rõ ràng còn bình thường, nhìn qua vô cùng thân mật, làm sao mà trong chớp mắt, toàn bộ bầu không khí đều khác đi rồi? Đây là tình tiết muốn chia tay sao?” “Không thể nào? Cố Khâm nhìn qua không giống như đang tức giận. Có điều hình như ở trong cơ giáp đúng là đã xảy ra chuyện gì rồi. Khi Cố Khâm bảo Hình Chiến bỏ tay ra ấy, nhớ không? Lẽ nào Hình Chiến đã làm gì cậu ấy lúc đó? Đáng tiếc chúng ta không thể nhìn được hình ảnh bên trong cơ giáp.” Alvin não bổ ra vô số sự tình tà ác, cúi đầu có chút ngượng ngùng! “Thật không nghĩ tới hóa ra tên kia muộn tao như vậy.” Nghe thấy đối thoại giữa hai người họ, Angus cười như hồ ly, “Tôi vốn tưởng bọn họ giả làm người yêu nhau để tránh phiền phức, hóa ra thật sự có ý đó.” “A? Thầy nói là bọn họ giả làm người yêu?” Alvin nâng cao giọng, “Lừa người, mất công em chờ mong như thế!” “Giả hay không giả thì sau này sẽ biết thôi.” Angus ám muội cong khóe môi, “Cho dù là giả, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đùa mà thành thật.” Hắn chuyển đề tài, “Phải rồi, tôi nghe nói cậu cảm thấy rất hứng thú với vấn đề tôi và huấn luyện viên Tạ của các cậu ai trên ai dưới hả?” “A a a! Không phải đâu huấn luyện viên! Em không hề tò mò chút nào!” Alvin lập tức bày ra bộ mặt ngay thẳng cây ngay không sợ chết đứng. Angus cười ha hả, “Mặc kệ cậu có tò mò thật hay không, chúng ta vẫn có thể từ từ thảo luận mà.” Nói xong hắn trực tiếp lôi Alvin đi, lưu lại một đám học viên còn đang xoắn xuýt không biết Hình Chiến và Cố Khâm đến cùng là người yêu thật hay là người yêu giả. Trở lại phòng nghỉ ngơi, Cố Khâm lập tức khóa cửa lại, yên lặng quan sát Hình Chiến thật kỹ, cũng không phí lời dài dòng, “Cậu là từ thời điểm nào mà trở lại đây?” Trước khi sống lại Cố Khâm cũng không nghe nói tới việc đối phương xảy ra chuyện. Thanh danh của Hình Chiến rất lớn, nếu như y hi sinh thì tin tức khẳng định sẽ không thể che giấu nổi. Như vậy cũng nói rõ thời điểm đối phương sống lại hoặc là cùng lúc hoặc là sau hắn. Biết đâu đấy, hắn còn có thể từ đối phương dò hỏi được chân tướng việc mình gặp phải mai phục lúc ấy. Câu hỏi không đầu không đuôi của Cố Khâm khiến Hình Chiến mất vài giây mới hiểu rõ được hắn đang muốn hỏi cái gì. Y vốn đang cho rằng Cố Khâm muốn hỏi tại sao lại làm những động tác ám muội khác người kia, thậm chí y còn đang định ngả bài với hắn. Ai ngờ thứ khiến Cố Khâm xoắn xuýt lại là thân phận của y, cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao… Hình Chiến chưa từng giấu diếm Cố Khâm việc y cũng tới từ tương lai cả, y không lo lắng tới chuyện sẽ bị đối phương phát hiện, vì thế nên lần này y không hề nghĩ ngợi đã sử dụng luôn mã lệnh chuyên môn của quân đội. Có điều lúc trước y cũng thể hiện ra rất rõ ràng, chẳng biết vì sao Cố Khâm lại không hoài nghi. Thấy Hình Chiến nhìn mình với ánh mắt mang theo ý tứ không rõ, Cố Khâm còn tưởng y định tiếp tục giả ngu, ngữ khí vì thế cũng trầm xuống, “Thượng tướng Hình Chiến, anh thật sự coi tôi là tên ngu sao?” “Ngày 6 tháng 7 năm 34, cũng giống cậu là bị quân địch mai phục, sau đó đồng quy vu tận.” Cố Khâm sửng sốt một chút, cư nhiên lại cùng một ngày? “Cậu cũng bị mai phục?” Sự tích anh hùng của Hình Chiến đã được lưu truyền khắp Liên minh từ rất lâu trước đó. Y vẫn luôn được coi là thế hệ lãnh tụ tinh thần kế tiếp của quân bộ, gần như có thể nói là thần tượng của những người trẻ tuổi. Một người vừa mới lên quân hàm Thiếu tướng như chính hắn thì không tính là gì cả, nhưng nếu như ngay cả Hình Chiến cũng hi sinh, vậy thì Liên minh nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề. Đến tột cùng là Satan đã làm thế nào để đánh bại người đàn ông trong truyền thuyết này thế? “Tôi cũng là người, không phải bất tử, là quân bộ phóng đại về tôi thôi.” Hình Chiến nhàn nhạt trả lời, “Xét từ tình huống của hai người chúng ta, đây có thể nói là hành động mai phục có dự mưu từ trước, e là các quân đoàn nhận được nhiệm vụ hôm đó cũng đều gặp phải phục kích. Hơn nữa trong nội bộ cao tầng của quân đội rất có khả năng có người phản bộ liên minh, cấu kết cùng với bộ tộc Satan. Cha tôi đã bắt đầu điều tra việc này rồi.” Cố Khâm trầm mặc một hồi, “Vậy từ lúc nào mà cậu biết tôi giống cậu…” “Trên mạng chiến đấu, tôi xác định được Thương Lang nắm giữ ký ức trong tương lai. Mà khi ở căng tin tôi xác định được cậu chính là Thương Lang. Alvin Hudson đã từng là thuộc hạ của tôi, tôi rất rõ về năng lực của hắn. Đương nhiên, đây cũng là vì cậu ẩn giấu chưa đủ tốt.” Hình Chiến rất thẳng thắn trả lời. “Đó là bởi vì tôi căn bản không nghĩ tới sẽ có người sống lại giống như tôi!” Cố Khâm bỗng nhiên nghĩ tới, “Nói như vậy, ngoại trừ chúng ta còn có thể có một người sống lại khác sao?” “Các tướng quân làm nhiệm vụ ngày đó ở quân khu Đệ Nhất tôi cơ bản đều nhớ rõ, đã điều tra một lần, hẳn là không phải. Còn ở quân khu khác, tôi cũng đã nhờ cha tôi điều tra, tạm thời không phát hiện. Cậu là ở quân khu nào? Có ấn tượng gì với tướng quân khác làm nhiệm vụ cùng hôm ấy không?” Người sống lại luôn luôn là một biến số, ít nhất phải nắm được trong tay thì mới có thể an tâm được. “Quân khu Đệ Tứ. Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi tôi trở thành Tướng quân. Với thân phận của tôi thì sao có thể biết hành động của những người khác được?” Cố Khâm lực bất tòng tâm. “Cậu chỉ mới thăng lên quân hàm Thiếu tướng thôi?” Hình Chiến vẫn luôn cho rằng hắn cũng là một Thượng tướng. Thảo nào y chưa từng nghe tới tên của hắn, chỉ có điều với thực lực của Cố Khâm hẳn là đã phải sớm lên cấp bậc rồi mới đúng. Câu hỏi này tiến vào tai Cố Khâm nghe giống như đối phương đang ghét bỏ hắn có quân hàm quá thấp, ngứa ngáy chân tay thật muốn đánh cho đối phương một trận… Cố Khâm siết nắm tay, “Thời trẻ không cố gắng, thể chất của tôi vẫn luôn cản trở tôi.”