X đi tới trước mặt họ, không hề để ý tới Cố Khâm mà thể hiện ra vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Hình Chiến, “Hình Chiến ca ca, anh không nhận ra em sao? Trước đây em thường đi cùng cha em tới thăm hỏi nhà anh, em tên là Hứa Thiếu Dương. Chung thúc thúc còn từng nói chú hy vọng em sẽ làm con dâu chú ấy…” Nói tới đây, trên gương mặt đẹp đẽ của đối phương hiện lên một vệt đỏ ửng ngượng ngùng.
Đó là chuyện từ bao lâu rồi? Cố Khâm tin tưởng với bộ dạng hiện tại của hắn, Nguyên soái phu nhân sẽ không hi vọng hắn trở thành bạn đời của Hình Chiến chút nào. Hơn nữa, tại sao bản thân mình lại càng thấy hắn không vừa mắt, cái vẻ hùng hổ dọa người lúc trước chạy đi đâu mất rồi? Đến trước mặt Hình Chiến lại nhu nhược như vậy? Trong ngoài bất nhất giả vờ giả vịt! Cố Khâm liếc Hình Chiến một chút, vừa lúc gặp phải ánh mắt thâm thúy của đối phương, “Cậu biết hắn?”
Hình Chiến từ đầu tới cuối chưa từng nhìn tới Hứa Thiếu Dương một lần, bởi vì sự chú ý của y trước sau như một vẫn luôn tập trung trên người Cố Khâm, nhìn chăm chú không chớp mắt, “Không biết.”
“Hình Chiến ca ca…” Hứa Thiếu Dương lập tức trở nên vô cùng buồn bã, nước mắt đảo quanh viền mắt. Bộ dạng hắn trông như bị đả kích rất nặng, dưới chân mềm nhũn lập tức nghiêng người, ngã về hướng chính giữa hai người Hình Chiến và Cố Khâm. Kết quả Hình Chiến lại đưa tay ôm lấy eo Cố Khâm kéo đối phương vào trong ngực mình, đồng thời lùi về sau một bước, tài tình tránh được cú nhào của Hứa Thiếu Dương, khiến hắn suýt chút nữa phanh không kịp mà ngã xuống đất.
“Phụt.” Alvin nhịn không được bật cười, tới khi Hứa Thiếu Dương phẫn nộ đảo mắt qua hắn thì đành ho khan hai tiếng, kéo Roger lên võ đài, “Đi nào, chúng ta đi thử xem Cố Khâm có thực sự thần thánh như vậy không!”
Roger nhìn hắn dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của chính mình, “Tôi đã bảo bọn họ là một đôi rồi!”
Alvin le lưỡi một cái, “Được rồi anh thắng.”
Cố Khâm đẩy Hình Chiến ra, có chút ảo não không biết sao thân thể mình lại không theo phản xạ mà công kích đối phương. Lẽ nào là bởi vì hắn quá quen thuộc với khí tức của y?
Không thèm nhìn lại Hứa Thiếu Dương đang diễn trò cười nữa, Cố Khâm nói, “Chúng ta cũng lên đi.”
Các học viên trường quân sự Đệ Nhất lục tục đi lên võ đài, khi đi ngang qua Hứa Thiếu Dương thì ánh mắt đều tràn ngập khinh bỉ. Chỉ với cái bộ dạng này mà dám so với Cố Khâm sao, mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi! Mạch Phiến còn làm vài cái mặt quỷ với Hứa Thiếu Dương, cuối cùng bị Mạch Phấn lôi đi.
Bởi vì trò hài này, Hứa Thiếu Dương phát hiện người xung quanh đều đang nhìn hắn, trong mắt có đồng tình, thế nhưng cười nhạo còn có nhiều hơn. Thậm chí có người đi tới trước mặt hắn, trong lời nói mang theo không biết là thiện ý hay là ác ý, “Cậu không đấu lại được Thương Lang đâu, nhanh từ bỏ Z thôi. Nếu cậu muốn tìm chỗ dựa, tôi tự nhận là ở những phương diện khác tôi không hề kém Z chút nào!”
Đối phương còn muốn đi kéo tay của hắn, Hứa Thiếu Dương tàn nhẫn mà phun ra một chữ, “Cút!”, sau đó không cam tâm mà rời quảng trường. Về sau sẽ lại có cơ hội…
Lúc này võ đài hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, bởi vì tất cả những người trên đó đều là học viên trường quân sự Đệ Nhất, chiếm hết toàn bộ các khoang giả lập, trong đó còn có cả Z cùng Thương Lang đã làm náo động lớn khi nãy. Bọn họ đây là muốn làm gì? Chuẩn bị hỗn chiến? Mấy người đồng thời xuất hiện ở phòng chỉ huy chủ hạm lại càng khiến mọi người vây xem mơ hồ.
Sau khi yêu cầu tái hiện cảnh tượng, mọi người thương lượng quyết định xong. Hình Chiến cũng không lên tiếng, đứng cùng Cố Khâm ở phía sau nhìn họ. Mấy người Roger thế vào vị trí của X lúc trước, còn Thương Lang bên kia thì do hệ thống tái hiện lại.
Vừa bắt đầu, Roger liền lập tức dùng chiến hạm vận chuyển chiến đội cơ giáp tới quặng mỏ. Khi hắn đã chiếm được quặng mỏ, hạm đội của Cố Khâm lại không tiếp tục phái cơ giáp đi tới mỏ nữa mà trực tiếp hạ lệnh đại quân áp sát, triển khai công kích mạnh nhất về phía chủ hạm của Roger. Sau đó Roger liền luống cuống chân tay, cho dù hắn có truyền đạt mệnh lệnh gì thì kết quả cuối cùng đều là từng nhóm hạm đội chủ lực của hắn bị tiêu diệt. Hắn còn chưa chiếm lĩnh được mỏ đủ nửa giờ thì hệ thống liền nhắc nhở, nhiệm vụ thất bại.
Mọi người không tin tà, lại thử một lần nữa. Lúc này họ mặc kệ quặng mỏ, trực tiếp đấu võ. Roger đặc biệt sử dụng chiến thuật không giống như lần trước, kết quả đối thủ cũng thật sự thay đổi trận hình công kích và sách lược tác chiếc căn cứ theo hành động của hắn. Cũng không được bao lâu, quân chủ lực lần thứ hai sụp đổ. Niên Lăng Húc thậm chí còn tự mình lái chiến hạm dẫn dắt đội chiến hạm đột kích. Thực lực của cô đương nhiên mạnh hơn so với NPC, nhưng cũng bị các nhóm chiến hạm cỡ nhỏ kéo tới quấy rầy giữ chân lại. Đợi tới khi cô vất vả lắm mới tiêu diệt được những chiến hạm này xong thì chủ hạm cũng không còn cứu vãn được nữa.
Một lần, hai lần, ba lần… Mọi người vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế, nhưng làm thế nào cũng không phá được bố trí của Cố Khâm, kế quả cuối cùng luôn là thất bại. Quần chúng xung quanh trợn mắt há mồm, bọn họ đến cùng là đang đối chiến với ai? ID phía đối thủ xác thực là thuộc về Thương Lang, nhưng mà Thương Lang rõ ràng đi cùng với bọn họ! Ngay cả tinh anh trường quân sự Đệ Nhất cũng không thể làm gì, đây đến tột cùng là thần thánh phương nào?!
Phần lớn quân giáo sinh đều không biết về sự tồn tại của chế độ tái hiện cảnh tượng. Các huấn luyện viên đúng là biết rõ ràng hơn, nhưng người biết thì hiển nhiên càng thêm chấn kinh. Mệnh lệnh Thương Lang hạ trong mấy phút ngắn ngủi lại có thể biến hóa nhiều như vậy? Bọn họ tự suy xét trong lòng, nếu như là truyền đạt mệnh lệnh sẵn rồi rời khỏi giữa quá trình mà vẫn thắng được học viên, bọn họ làm được, chỉ có điều đây cũng là phải ở dưới tình trạng biết rõ và nắm chắc tuyệt đối tình huống. Còn đến mức tính toán tất cả những biến chuyển có thể xảy ra, bất luận những người khác có làm gì cũng đều đoán trước được như Thương Lang, thì chỉ có những huấn luyện viên dạy lớp chiến thuật chỉ huy, đặc biệt quen thuộc với lối suy nghĩ của học viên, kinh nghiệm phong phú mới có thể làm được!
Cùng lúc đó, ở trong phòng tiếp đón khách quý của trường quân sự Liên minh chỉ huy cũng có một đám người địa vị cao chú ý tới phong ba tại tiệc rượu. Qua bức tường hướng về quảng trường của căn phòng chỉ có thể nhìn từ trong phòng ra ngoài, vì thế mà bọn họ có thể thấy rõ màn hình giả lập lớn bên trên quảng trường.
Sắc mặt Thượng tướng Mendel không tốt lắm. Antonio thua thật quá mất mặt. Với địa vị hiện nay của hắn, những người khác dù muốn thắng Antonio cũng phải nể mặt hắn thủ hạ lưu tình, thế nhưng đối thủ lần này lại là Hình Chiến, bởi thế mà đối phương không hề e dè mà mạnh mẽ cho mình một cái tát vào mặt. Cũng may cuối cùng sự chú ý của mọi người đều bị Cố Khâm thu hút đi, nếu không thì thật không biết những người khác sẽ nói những gì nữa.
Hiệu trưởng Dương trường quân sự Liên minh chỉ huy vuốt cái râu dê của mình, “Cả hai đều vì nhau mà lên võ đài, xem ra đây là chuyện tốt sắp tới rồi! Khi nào cử hành hôn lễ, Nguyên soái phu nhân nhớ phát thiệp mời cho tôi nha! Người lệnh công tử thích cũng là một tinh anh, lúc trước tôi bảo lão… khụ khụ Shawn đưa hắn tới đây, Shawn lại sống chết không đồng ý, nói Thương Lang và Z là người yêu, bảo tôi đừng có mà chia rẽ bọn họ. Lúc đó tôi còn nửa tin nửa ngờ, ngày hôm nay xem như là đã thấy tận mắt rồi.”
Còn với việc người khi nãy khiêu chiến với Thương Lang cũng tựa hồ là một tân sinh năm nhất của trường thì hiệu trưởng Dương cũng không quá để tâm, mà ông cũng không để ý tới việc trường quân sự Liên minh chỉ huy bị Thương Lang làm mất mặt. Dù sao thì tại mỗi giải đấu, chỉ cần đối đầu với trường quân sự Đệ Nhất thì lần nào cũng bị đánh bại, tài nghệ không bằng người khác thì cũng không còn lời nào để nói cả.
Chung Vân Tu khẽ mỉm cười, “Chuyện của mấy đứa nhỏ nên để chính bọn nhỏ làm chủ. Dù sao trong tương lai, hai người cần phải chung sống với nhau là hai đứa chúng nó. Hình Chiến từ nhỏ đã không thích giao du với người khác, ngay cả bạn bè cũng không có. Tôi còn đang lo lắng sau này thằng bé sẽ không tìm được đối tượng đây. Cố Khâm rất ưu tú, nếu cậu ấy có thể coi trọng Hình Chiến nhà chúng tôi thì sau này tôi không cần phải lo lắng nữa. Không biết Cố Tướng quân nghĩ thế nào?”
Cố Hoằng vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, hơi cúi đầu xuống, ngữ khí vẫn lạnh lẽo cứng rắn như trước, “Cố Khâm không xứng đáng được phu nhân quan tâm như thế. Thằng bé chỉ có chút khôn vặt lại vô học, không thể so với lệnh công tử được.”
“Lời này của Cố Tướng quân không đúng rồi. Nếu Cố Khâm thật sự vô học, học viên của tôi không một ai bằng hắn, vậy chẳng phải là cả trường đều là vô học sao?” Hiệu trưởng Dương cười híp mắt cuốn lấy phần râu vểnh ra, “Hơn nữa thủ đoạn này của Cố Khâm không phải là điều một quân giáo sinh có thể làm được. Không có mấy năm kinh nghiệm thực chiến thì ngay cả các huấn luyện viên cũng không dám khoe khoang khoác lác đâu. Ngài đã dạy hắn thế nào vậy?”
Cố Hoằng lắc đầu một cái, “Chỉ là xem thêm mấy quyển bút ký đối chiến thôi, đây cũng chỉ là thủ đoạn để lấy lòng mọi người.”
Cố Hoằng nói không sai. Một người chưa từng ngồi vào vị trí Tổng chỉ huy khi nhìn thấy phương án của Cố Khâm quả thực sẽ bị kinh động như gặp người nhà trời, nhưng quan chỉ huy đã chân chính trải qua thử thách của ngọn lửa chiến tranh sẽ biết rõ ràng rằng phương pháp như vậy tuyệt đối không thể làm.
Lúc này, đám người Roger cuối cùng cũng từ bỏ mà thoát khỏi mạng chiến đấu. Bọn họ đã sớm không có hứng thú với tiệc rượu, từng người từng người quấn quít lấy Cố Khâm muốn biết hắn rốt cuộc là đã làm như thế nào.
“Cố Khâm, cậu dậy chúng tôi mấy cái này đi! Đừng giấu làm của riêng mà!” Alvin vốn định kéo tay hắn làm nũng, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt than của Hình Chiến lại lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Cố Khâm cười cười, “Hình Chiến cũng biết, các cậu có thể tìm cậu ta.”
“Không cần thiết.” Hình Chiến lời ít ý nhiều mà trả lời. Khi đã xuống khỏi võ đài, y phát hiện những kẻ dùng loại ánh mắt nhìn Cố Khâm mà y không thích kia lại tăng lên rất nhiều, vì thế liền cất bước hướng ra ngoài quảng trường. Mọi người cũng nhắm mắt theo đuôi mà theo sát y.
Thấy Hình Chiến căn bản là không muốn tốn nhiều lời, Cố Khâm không còn cách nào khác đành giải thích cho bọn họ, “Nếu như cái này hữu dụng tôi nhất định sẽ không giấu làm của riêng, nhưng mà mọi người học thứ này cũng vô dụng, bởi vì hạn chế của nó rất lớn. Làm thế này chỉ có thể sử dụng trên bản đồ ngoài quân khu ở trên mạng chiến đấu mà thôi. Ví dụ như tấm bản đồ này, hạm đội hai bên xuất hiện cố định ở hai bên tinh cầu, khoảng cách tới quặng mỏ là bằng nhau. Nếu như ở quân khu, điều kiện chắc chắn sẽ hoàn toàn khác biệt. Đầu tiên địa điểm của hai bên đối chiến sẽ là ngẫu nhiên, vị trí quặng mỏ ngẫu nhiên, Tổng chỉ huy buộc phải tự mình thăm dò, như vậy càng giống với hiện thực hơn. Biến hóa của tình huống như thế quá lớn, tôi cũng không dám khẳng định mình có thể tính toán chính xác được.”
“Mà đến trên chiến trường chân chính, mọi người chỉ huy không phải là số liệu trên hệ thống mà là quân lính chân chính, chưa nói tới việc bọn họ có thể nhớ kỹ càng chính xác rất nhiều thể loại mệnh lệnh mọi người đã truyền đạt và có thể đúng hạn thực hiện hay không, vấn đề lớn nhất chính là đến lúc cần thiết, họ có thể thực hiện khớp với nhau được hay không. Huống chi lên chiến trường chân chính, cũng không có ai dám đảm bảo bản thân có thể phán đoán được tất cả hành động kế tiếp của quân địch cả, cho nên mọi người nhất định phải thời thời khắc khắc chú ý tới động tĩnh của kẻ địch. Phải nhớ kỹ là, những người coi quân lính dưới tay mình là tiền cược đánh bạc thì đều không phù hợp làm quan chỉ huy, hành vi này của người đó thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả hành vi chống đối quân lệnh. Vì thế nên tôi sẽ không dạy cho mọi người cái thứ không có ý nghĩ này.” Những câu cuối cùng, Cố Khâm nói vô cùng nặng nề.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
19 chương
10 chương
62 chương
96 chương
87 chương